[...]
Mặc dù Kha Luân nói là không cần nhưng cô vẫn khoác áo đi ra khỏi phòng, rồi hớt ha hớt hải chạy xuống dưới nhà nhờ Tưởng Chu Trình.
Một người thôi, một người là đủ rồi.
Chứ đằng này...haizz.
Chu Hạ: "..." Cha đang suy nghĩ đi đâu đó?
Nhìn cha nhăn mặt, dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt những gì mà ông muốn nói khiến Chu Hạ giận đến méo cả mồm.
Tại sao ông ấy lại nghĩ xấu cho đứa con gái cưng của mình như vậy được cơ chứ?
Cha không nhanh lên là sẽ có án mạng xảy ra trong nhà đó ạ!!
Dù cho là ông ấy chưa hiểu hết được ý của Chu Hạ là gì nhưng nghe đến xảy ra án mạng thì ông đã ngay lập tức thay đổi thái độ từ hề hước sang nghiêm túc.
Tưởng Chu Trình nhấn nút gọi cho hai người vệ sĩ ngoài sân.
Chưa đầy năm phút thì họ đã có mặt.
Chu Hạ quơ tay, chỉ điểm để bọn họ có thể chạy lên phòng trước mình.
Bởi vì nếu để cô dẫn đường với cái tốc độ chậm chạp này thì Kha Luân sẽ không ổn mất.
Bởi vì cái tủ này được làm bằng gỗ nguyên khối rất nặng, nên họ cần phải hợp sức với nhau thì mới nhấc được nó lên.
Hai người họ một người nâng tủ, một người kéo Kha Luân ra ngoài.
Đợi đến lúc Kha Luân được lôi ra ngoài an toàn thì hai cha con nhà họ Tưởng mới lên đến nơi.
Ông ta vừa nhìn thấy Kha Luân đã ngay lập tức sừng cồ, bởi độ chai lì, và mặt dày của Kha Luân.
Chu Hạ nhíu mày, mệt mỏi xoa mi tâm rồi chỉ tay ra hướng cửa sổ để cho Tưởng Chu Trình nhìn theo.
Ông ấy gật đầu rồi ngoắt tay ra lệnh cho người của mình mang Kha Luân ra khỏi biệt thự.
Khi hai người vệ sĩ vừa mới chạm vào bả vai của Kha Luân thì anh liền hô lên một tiếng than vãn rồi gã gục xuống nền, nằm bất động như đã ngất đi.
Dù cho vệ sĩ có lay người cỡ nào thì Kha Luân vẫn im thin thít, không một chút động đậy.
Ngày mai con sẽ liên hệ với bên Kha Gia để họ cho người đưa anh ấy về.
Chu Hạ quan sát Kha Luân rất kĩ nên biết rằng lần này là anh xỉu thật.
Vì thế cô mới có chút động tâm cưu mang anh một đêm ngắn ngủi như vậy.
Con qua phòng khác nghỉ đi nhé.
[...]
Kha Luân hiện tại đã được đưa vào căn phòng kế bên.
Bác sĩ cũng đã được mời đến để thăm khám cho anh luôn rồi.
Chu Hạ tuy mang bầu, đi đứng nặng nhọc nhưng từ nãy giờ cô vẫn luôn đứng bên cạnh Kha Luân, chưa rời đi dù là nửa bước.
Không cần bó bột chi cho cầu kì, chỉ cần nẹp đai cố định một thời gian là được.
Nhìn chung thì phần trên của Kha Luân chẳng bị đè nên không làm sao cả.
Chỉ có duy nhất cái chân trái của anh là bị rạn xương mà thôi.
Bác sĩ cũng đang tiến hành đeo đai cố định gì đó cho anh rồi.
Xem ra anh vẫn chưa thể chết được.
Bác sĩ cùng với y tá của mình sau khi hoàn thành xong công việc cũng đã xách đồ xuống dưới nhà nhận tiền công của mình rồi ra về.
Nên trong căn phòng này hiện tại chỉ còn mỗi anh và cô mà thôi.
Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng trên trán đã toát đầy mồ hôi.
Anh liên tục than nóng rồi dùng tay sờ soạn lung tung trên ngực của mình như muốn cởi phanh áo ra vậy.
Chu Hạ tính đã định bỏ mặc anh mà trở về phòng của mình để nghỉ ngơi rồi, nhưng bước ra tới cửa thì lại không đành lòng nên đã quay trở lại giúp đỡ cho Kha Luân.
Cô kìm kẹp, đặt hai tay của anh xuống nệm rồi bắt đầu cởi từng hạt cúc áo của Kha Luân.
Vào lúc chiếc áo đã được mở rộng ra hai bên thì trí tò mò của Chu Hạ đã nổi lên.
Cô muốn nhìn lại hình xăm lúc trước của anh, nhưng tìm hoài tìm mãi chẳng thấy nó đâu nữa rồi.
Mà thay vào đó lá một chiếc sẹo lồi bé tí, không đáng kể nổi lên.
Chu Hạ không tin nên đã rút khăn ướt liên tục chùi mạnh lên vùng da ngay đó để kiểm chứng, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
Chiếc hình bé tí đó đã được anh xoá đi từ mấy tháng trước rồi.
Đáng lẽ sẽ không để lại sẹo như vậy đâu, mà là do Kha Luân không kiêng, không cử, ăn thí ăn xác nên mới trở thành như vậy.
Em đi ngủ đây!!
Chu Hạ quẳng luôn chiếc khăn ướt lúc nãy lên trên bụng của Kha Luân, sau đó cũng bước nhanh ra khỏi phòng, để lại một mình anh nằm bơ vơ trong đấy.
[...]
Vào sáng sớm hôm sau, Chu Hạ đã thức dậy sau chín tiếng ròng rã ngủ trên giường.
Thật ra là do đứa nhóc trong bụng đạp mạnh nên cô mới giật mình như thế.
Cô mệt mỏi vươn người, sẵn tiện ngồi trên nệm thực hiện một số động tác yoga buổi sáng để cho khoẻ mẹ và khỏe luôn cả bé.
Sau đó vô nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới lầu.
Vừa bước tới ra khỏi phòng thì Chu Hạ đã bắt gặp được một người bạn mà mình quen biết được khi còn ở nước ngoài đang có mặt ở đây.
Chu Hạ kích động nhào đến ôm lấy cổ cậu ta.
Cạch.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bên cũng được mở ra.
Kha Luân với đôi chân đau nhức, khập khiễng vịn sát vào vách tường đi ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy anh thì cô đã vội nhéo vào hông của Robert rồi thì thầm.
Kha Luân chậm chạp, chỉ tay trực diện vào cậu ta mà nói.
Nếu tỉnh rồi thì xuống dùng bữa sau đó trở về với vợ con của mình đi ạ!
Robert hắn giọng, lịch sự muốn giới thiệu về mình nhưng đột nhiên lại bị Chu Hạ ôm eo kéo đi.
Kha Luân lại bị bỏ rơi một mình tại chỗ đấy nữa rồi.
Anh đứng thất thần, ánh mắt tủi thân mà nhìn theo bóng lưng của hai người họ.
[...]
Cậu không cần thì để cho tớ chứ!!
Dưới nhà ăn, hai người bạn thân cứ cãi nhau chí choé như mèo với chuột.
Cho đến lúc bọn họ đồng loạt thấy được mũi chân của Kha Luân thì mới lấy lại được bộ dạng nghiêm túc của mình.
Robert ngồi thẳng người, bộ dạng men lì ban nãy nhanh chóng được ùa về.
Chu Hạ gắp cho cậu ta một miếng thịt nướng cuốn vào trong rau sống rồi ngay trước mặt Kha Luân mà tình tứ, đút vào tận răng cho cậu ấy.
Vì Kha Luân bất thình lình xuất hiện nên Chu Hạ có chút hoảng loạng trong hành động của mình, cô có gắp thịt nhưng lỡ dính theo nó là một trái ớt xim nhỏ mất tiêu.
Khiến Robert ăn vào mà chảy cả nước mắt, nhưng không thể nói ra mà dùng ánh mắt để biểu thị với cô.
Khi còn ở bển chúng em như thế này quen rồi..