Đàm Phi ngửa mặt lên trời đớp đớp mấy ngụm lương khí, gã muốn muốn khóc mà nước mắt không thể tuôn rơi, đôi mắt đỏ ngầu vằn vện tia máu, cơ mặt co co giật giật, toàn thân run lên như thể bị cảm thương hàn.
Giờ đây, gã muốn phát tiết vào ai đó, vào thứ gì đó.
Cảm giác đau đớn, bất lực đã lên đến đỉnh điểm.
Gã chỉ biết ôm lấy cơ thể Tú Tú mà gầm gừ như một con chó đang hăm dọa đồng loại tranh ăn khúc xương.
Tú Tú chớp mắt thì thào:
Đàm tiếp tục ôm nàng thật chặt, Pháp lực có chứa cả lực lượng Ngọc Hân Linh Hỏa được truyền qua thể nội Tú Tú:
Gã lại bổ sung thêm Mặc Kim vào Phong Hỏa Dực, thu lấy linh chu vào không gian giới chỉ rồi ôm lấy Tú Tú phá không bay về phương nam.
Một vệt kinh hồng vẽ lên không trung dãy Ma Thiên Lãnh, Đàm Phi bỏ qua đám đệ tử tuần tra đang bay đến, tốc độ của Phong Hỏa Dực tương đương với độn tốc của Đại Linh Sư, vì vậy mà đám môn nhân kia chỉ biết đứng đó ngơ ngác.
Tên đội trưởng chợt kinh hô:
Dứt lời, hắn ném ra một viên linh cầu truyền tin lên trời.
Đàm cứ thế vượt qua hai nhóm tuần tra, gã phi hành một mạch đến Tử Vân Điện, ôm thân thể của Tú Tú quỳ trước cửa đại môn.
Hai tên Thượng Linh Sư trực ban gác cửa vội chạy lại đỡ lấy gã.
Lúc này sức đã cùng, lực đã kiệt, gã nhét vội hai viên đan dược hồi phục vào miệng rồi nói:
Gã vừa dứt câu, Vương Tâm Hạc đã từ trong hậu điện đi ra, Phương Anh trưởng lão cùng Ngô Văn Huy cũng từ xa chạy đến.
Việc gã sử dụng khí cụ phi hành vượt qua hai nhóm tuần tra đương nhiên đã làm lên động tĩnh lớn, Phương Anh là người đứng đầu Giám Thị Đường, đương nhiên nàng phải có mặt rồi.
Lúc này Tú Tú đã rất yếu, khí tức tụt xuống hai cảnh giới, gần như là phàm nhân, hơi thở đứt đoạn, máu đen lại rịn ra bên khóe miệng.
Đàm Phi có cố gắng truyền tải pháp lực sang cách mấy thì nàng cũng khó có thể tiếp nhận.
Thân thể nàng rung lên từng đợt, đôi mắt mệt mỏi lạc lõng mơ hồ nhìn mặt gã:
Đàm vẫn có một niềm tin vào sự bảo hộ của tông môn, một tay ôm lấy vòng eo thon, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ xinh đã lạnh ngắt:
Phương Anh sư bá tiến đến xem xét thương thế cho Tú Tú, nàng lấy ra một viên hạ phẩm Linh Đan màu vàng có một vòng xuyến rồi nhét vào miệng Tú Tú.
Đàm Phi tuy không tinh thông đan đạo nhưng nhìn qua cũng có thể biết đây là Tam Chuyển Hoàng Đan, linh đan chuyên chữa trị thương thế và hồi phục pháp lực vô cùng hiệu nghiệm.
Gã gật đầu biểu hiện sự cảm tạ với Phương Anh, trong ánh mắt còn ánh lên sự cầu khẩn không che đậy:
Phương Anh xua tay, biểu cảm có đôi chút gượng gạo ra vẻ bất đắc dĩ:
Tu tiên giả thì cầm cự được hai đến ba ngày rồi nội tạng cũng đứt đoạn tan nát mà vẫn lạc, không cách gì cứu chữa.
Đàm nghe như có tiếng sét bên tai, màng nhĩ lùng bùng, đầu óc trống rỗng.
Vương Tâm Hạc trầm mặc, đôi lông mày nhíu lại:
Đàm Phi thuật lại nhiệm vụ đi Chi Lăng và Hoàng Hoa Quốc của hai người, riêng việc ghé qua Đà Lạt thăm thân của gã thì không được nhắc tới.
Đám ba tên sát thủ đương nhiên được gã nhấn mạnh do Mã Thái Mã Gia chủ mưu.
Vương Tâm Hạc gật đầu xác nhận:
Chuyện này còn cần tông môn điều tra cũng như xác nhận lại với Mã Gia và Mã Thái.
Phàm việc gì cũng phải có đầu có cuối, có bằng chứng và lời khai từ các phía.
Nếu đúng là Mã Gia và Mã Thái có động thái hành hung môn hạ Tử Huyền Môn, đương nhiên lão phu sẽ đòi về công đạo cho người, và cho Tử Huyền Môn.
Đàm Phi đã tiên liệu trước đến khả năng này, rốt cuộc thì mạng nhỏ của gã và Tú Tú không thể đánh đồng với một cái gia tộc tu tiên có quan hệ mật thiết cùng tông môn.
Việc gã cần lúc này là cứu chữa cho Tú Tú, những việc còn lại đều không quan trọng nữa, quân tử có thù tất báo, báo thù mười năm cũng không phải là muộn.
Gã lại quay sang Phương Anh trưởng lão cầu khẩn:
Phương Anh đã động lòng, nhưng đúng là việc này nằm ngoài khả năng của nàng, nàng tỏ ra bất nhẫn trả lời:
Nói rồi Phương Anh quay mặt đi, cố giấu một giọt nước mắt đọng trên khóe mắt.
Đàm Phi vội quay sang Vương Tâm Hạc:
Vương Tâm Hạc chắp tay sau lưng thở dài thường thượt:
Không phải lão phu khó khăn cái gì cả, chỉ là nữ đệ tử kia kinh mạch đã đứt đoạn, nội tạng cũng dần tan nát rồi, độc tố quái ác kia cũng không phải đám Đại Linh Sư như chúng ta có thể giải trừ.
Mà hiện tại, cả ba vị sư thúc đều không có ở trong tông… Thôi được rồi, đi theo ta…
Vương Tâm Hạc ngoắc tay ra hiệu cho Đàm rồi đi vào hậu đường.
Đàm vội cõng lấy thân thể mềm nhũn của Tú Tú đi theo lão.
Phương Anh ngần ngừ một lúc xong đứng im tại chỗ, nàng lẩm bẩm:
Am Tiên Đình.
Bạch Vân Trung chiếu đôi mắt vô cảm nhìn xuống tên tiểu tử mặt sẹo đang quỳ mọp trước mặt lão, giọng lão thều thào như người sắp chết, lại khiến người nghe cảm nhận được một sự lạnh lùng vô cảm:
Lại là kỳ độc Tỳ Sương Tử ngấm đến tâm phế như thế này, chỉ có Đại Năng Thượng Thiên Sư mới có thể chữa lành… hài… Tiểu tử! Lợi ích tông môn vẫn là trên hết, thứ cho ta không thể xuất thủ cứu chữa.
Tâm trạng Đàm đã đi đến tột cùng của sự thất vọng, gã cảm tạ Bạch Vân Trung rồi cõng Tú Tú theo gót Vương chưởng môn rời khỏi cấm địa Tử Huyền.
Sau đó, Đàm còn mạo muội chạy qua Luyện Đan Đường gõ cửa cầu tình, nhưng câu trả lời vẫn chỉ là những cái lắc đầu và thở dài.
Động phủ sư phụ Điền Khởi Nguyên cũng bế môn im ỉm, hẳn là lão đã ra ngoài làm nhiệm vụ.
Tuyệt vọng, đau đớn, gã ôm Tú Tú trở về động phủ của mình.
Bất chợt Tú Tú thều thào:
Đàm vội chuyển hướng bay đến bờ đầm trong xanh đầy những khóm hoa Cẩm Tú Cầu diễm lệ.
Gã ôm nàng trong lòng ngồi bên hồ, ánh mắt đau khổ thì thì thầm:
Tú Tú điểm nụ cười héo hon:
Đàm càng đau đớn hơn, nỗi đau ngấm đến tậm tâm phế khiến hắn không thể thở nổi, bất giác gã ho sù xụ rồi ói ra một đám tinh huyết, thấm lên cả xiêm y của Tú Tú, gã chợt giật mình nhìn thật kỹ, những mong sẽ có phép màu giống như lúc truyền tống đi Cô Thiên.
Nhưng không có phép màu nào cả, Tú Tú oằn mình thổ ra một ngụm máu đen, cơ thể lạnh toát.
Nàng cố vận dụng chút sức lực cuối cùng đưa tay lên vuốt mặt gã, tựa như muốn cảm nhận khuôn mặt gã nam nhân của nàng lần cuối.
Đôi mắt đẹp từ từ nhắm lại, trên môi nàng điểm một nụ cười như hoa hàm tiếu.
Đàm gào lên đau khổ, gã khóc thành tiếng nhưng không có giọt nước mắt nào cả, dường như nước mắt của gã đã sử dụng hết từ khi còn nhỏ để dành cho những trò tai quái của nhị ca mất rồi.
Gã khóc rồi gã cười, trong tiếng cười chất chứa sự dằn vặt, sự đau đớn, và cả sự bất lực nữa.
Đàm ôm thi thể Tú Tú ngồi bên hồ nguyên một ngày, lúc này gã không còn khóc nữa, không lảm nhảm nữa, vẻ mặt gã hiện đờ đẫn như khúc gỗ, đôi mắt trống rỗng vô hồn, thoáng ẩn hiện những lằn gân máu và một chút xích quang tà dị.
Rốt cuộc gã cũng đứng dậy dùng thần niệm điều khiển thi thể Tú Tú huyền phù trước mặt, một đoàn hỏa diễm đỏ thắm huyễn hóa ra một đóa hoa sen lớn bao khỏa lấy Tú Tú.
Sau mười nhịp thở, gã thu công rồi tế ra một chiếc bình sứ thâu đám tro cốt lại.
Một nấm mộ mới được đắp lên cạnh bên hồ, bia mộ được đúc bằng một khối Hồng Lựu Ngọc, trên bia khắc dòng chữ;
“Cẩm Tú Tú - Huyền Tử Công Chính Thất Chi Mộ” (1).
“Cô Vân Tương Dã Hạc - Khởi Hướng Nhân Gian Trụ”.
Trước bia mộ đã đặt một chùm hoa Tử Đằng được kết rất ngay ngắn.
Đàm ngồi trước mộ phần, bàn tay vuốt ve khối hồng ngọc lạnh lẽo, gã lẩm bẩm:
Nàng và con yên nghỉ! Thù này ta sẽ tính với Mã Gia gấp trăm ngàn lần.
Hết Chương 111 -
(1) Mộ Cẩm Tú Tú, Chánh Thất Của Ngài Huyền Tử.