Hôm sau
Giờ ra chơi tiết ba buổi sáng, nhóm Gia Khánh đã đi ra bên ngoài, không cần nói cũng biết bọn họ lại chạy đến nhà vệ sinh hút thuốc.
Mộng Tuyền từ bàn bên cạnh di chuyển đến ngồi cạnh Phúc Dương, cô ấy nháy mắt bảo Phúc Dương ngồi gần lại, cậu cũng lập tức nhích đến chỗ Mộng Tuyền.
Mộng Tuyền nói nhỏ vào tai Phúc Dương, cậu đỏ mặt nhìn cô ấy, sau đó lại nghĩ đến chuyện sẽ bắt đầu việc theo đuổi Gia Khánh.
Đột nhiên trong lòng lại dâng lên nổi lo lắng cùng ngượng ngùng.
Phúc Dương nhìn Mộng Tuyền nói lí nhí, cô ấy ngay lập tức gật đầu, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc nói với cậu.
Bị mấy lời nói thẳng thừng này của Mộng Tuyền làm cho đỏ cả mặt, Phúc Dương mím môi rồi gật đầu, không phải điều quan trọng nhất cậu muốn làm sau khi sống lại là theo đuổi được anh sao, hiện tại còn không hành động thì nhất định sẽ không kịp nữa!
Sau khi hai người bàn bạc lại một lần thì Mộng Tuyền trở về chỗ ngồi của mình, tiếng chuông bên ngoài cũng vang lên, đám người Gia Khánh cũng lục tục đi về lớp.
Lúc Gia Khánh ngồi xuống ghế thì phát hiện người ở bên cạnh có chút không đúng lắm, anh nghiêng đầu nhìn Phúc Dương khẽ hỏi.
Phúc Dương nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng âm thầm tính toán một chút sau đó liền gật đầu.
Lần trước vốn Phúc Dương đã bị ngất xỉu do không ăn uống đầy đủ, hiện tại Gia Khánh vừa nghe đến việc cậu khó chịu ở bụng thì liền lo lắng.
Phúc Dương biết kế hoạch của mình đã thành công bước đầu, cậu ngay lập tức đồng ý để Gia Khánh đưa mình xuống phòng y tế.
Cậu vươn tay để anh đỡ mình đứng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Mộng Tuyền khẽ nói.
Đối phương ngay lập tức đồng ý, còn thể hiện ra vẻ mặt lo lắng cho sức khỏe của cậu, Phúc Dương âm thầm cười lớn ở trong lòng, sau này Mộng Tuyền không tham gia vào việc diễn xuất quả thật là một sự mất mát đối với nền điện ảnh nước nhà.
Gia Khánh đỡ cậu đi đến cầu thang, Phúc Dương đảo mắt một vòng sau đó nghiêng đầu nhìn anh nói.
Gia Khánh vừa nghe xong thì lập tức buông tay rồi ngồi xuống trước mặt cậu, Phúc Dương cười vui sướng ở trong lòng, mặc dù việc này có hơi mất sức của anh nhưng nó lại có thể khiến hai người tiếp xúc gần hơn.
Gia Khánh lo lắng bảo với Phúc Dương, cậu lập tức gật đầu rồi leo lên lưng anh, cơ thể của Phúc Dương không cao lắm, chỉ khoảng một mét bảy mươi lăm mà thôi, đem so với cơ thể cao một mét tám mươi bảy của Gia Khánh thì không là gì cả, vã lại cân nặng của Phúc Dương cũng chỉ có năm mươi mấy kí mà thôi.
Gia Khánh nhẹ nhàng cõng cậu đi thẳng xuống tần trệt, đoạn đường rất dài nhưng trán anh cũng không rơi một giọt mồ hôi nào cả, Phúc Dương tì cằm lên vai anh, khẽ mở miệng nói, còn cố tình để hơi thở của mình phả vào tai Gia Khánh.
Anh bị cậu làm cho ngứa ngái khắp người, ít ai biết được điểm nhạy cảm của Gia Khánh nằm ở tai cả, ngay cả Phúc Dương cũng không biết điều này, nếu như biết thì nhất định cậu sẽ không dám làm càn như bậy giờ.
Phúc Dương bĩu môi xụ mặt xuống, bầu không khí lãng mạn như thế mà Gia Khánh lại nhắc đến mấy người bạn gái cũ khiến cho cậu cảm thấy không vui chút nào, hơn hết nữa chẳng có cô gái nào mà nặng hơn cậu đâu, Gia Khánh chỉ biết nói điêu mà thôi!
Hai người đi đến phòng y tế, vị bác sĩ kia có ấn tượng với hai người bọn họ, bởi vì Gia Khánh vốn là một nhân vật phong vân trong cái trường này, số lần anh ra vào phòng y tế đều là để xử lý mấy vết thương do đánh nhau, duy chỉ có một lần là ôm Phúc Dương bị ngất xỉu đến.
Thế nên lần này vừa nhìn thấy Gia Khánh cõng cậu thì vị bác sĩ nam kia liền đứng dậy tiến tới hỏi.
Phúc Dương thấy vị bác sĩ kia thì liền có hơi ngại, ban nãy lúc đên gần phòng y tế thì cậu đã bảo Gia Khánh thả mình xuống, tuy nhiên anh lại giả vờ như không nghe thấy, cõng cậu đi thẳng đến chỗ này.
Hiện tại thì Phúc Dương đã được anh thả xuống, cậu ngước mắt nhìn bác sĩ, sắc mặt không đổi nói ra bệnh trạng giả của mình.
Bác sĩ bảo cậu đi đến giường bệnh nằm xuống, bác sĩ đi đến kiểm tra cho cậu, Phúc Dương biết rõ bản thân cần nói thế nào để giống như bệnh thật nhất, thế nên sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì chỉ nói là cậu đau dạ dày giống lần trước mà thôi, nhưng lần này thì không nặng lắm.
Anh ấy kê thuốc rồi bảo cậu uống sau giờ ăn, Phúc Dương khẽ gật đầu nói “Cảm ơn” rồi đứng lên đi ra ngoài, lúc này Gia Khánh đang ở bên ngoài cửa đợi cậu.
Vừa thấy Phúc Dương đi ra thì anh ngay lập tức tiến đến đỡ cậu, lo lắng hỏi.
Phúc Dương thành thật nói lại lời của bác sĩ cho Gia Khánh nghe, anh sau khi nghe xong cũng không bỏ được vẻ lo lắng trên mặt xuống, Phúc Dương liền khẽ cười tiến tới một bước nhẹ giọng hỏi.
Gia Khánh ngẩng ra rồi lập tức ho khụ khụ, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt tò mò của Phúc Dương, sau đó dời đi tầm mắt của mình, cố tỏ vẻ tự nhiên mà đáp lời.
Phúc Dương nghe xong thì có hơi hụt hẫng trong lòng, tuy nhiên đây cũng chỉ là mới bắt đầu, cậu không thể vì một câu nói này mà nhụt chí được.
Thế là Phúc Dương nhếch môi khẽ cười rồi lên tiếng.
Trong lòng cậu còn khẽ nói thêm một câu, “nhưng sau này thì chưa chắc đâu!”..