Trương Tinh Phong vừa nghe, trong lòng nghi hoặc: “Minh Dương Tông, tông chủ một trong thất đại tông phái sao lại đến tìm ta?”
Hắn không tự chủ quay đầu lại nhìn. Là một trung niên nhân! Với nhãn lực của Trương Tinh Phong thì chỉ vừa nhìn đã nhận ra, công lực của người này chỉ là Hợp thể kỳ, thế nhưng lại có thể ngự mây. Trong Minh Linh Thành chỉ có cao thủ Độ Kiếp kỳ mới có thể ngự mây, thế nhưng một cao thủ Hợp Thể kỳ của Minh Dương Tông lại làm được!
Điều này khiến cho Trương Tinh Phong cũng phải âm thầm gật đầu: “Siêu đại tông phái quả nhiên bất phàm!”
Những người chung quanh vừa nghe lập tức bàn tán sôi nổi. Đường đường là tông chủ của một trong thất đại tông phái, đó chính là đại nhân vật đỉnh cấp tại Tu chân giới, hiện tại không ngờ lại muốn mời vị “Tinh Phong chân nhân” trước mặt. Có thể đoán được, vị “Tinh Phong chân nhân” chưa từng nghe danh này chính là một siêu cấp cao thủ.
Từ lúc này, đại danh của ”Tinh Phong chân nhân” cũng theo sự tình hôm nay bắt đầu lưu truyền tại tu chân giới.
Trương Tinh Phong trong đầu suy nghĩ, nhớ lại lúc trước Trọng Hoành cùng hắn nói chuyện về tình thế tiên giới. Trong lòng vừa động, liền mỉm cười đáp:
Trương Tinh Phong liếc mắt nhìn Vũ Dương, cười cười. Vũ Dương lập tức lên tiếng:
Trương Tinh Phong mỉm cười, trong lòng vừa động, vô cực lực lập tức tùy theo tâm ý biến đổi màu sắc. Bởi vì vô cực lực có đẳng cấp cao hơn so với tiên nguyên lực và ma nguyên lực một chút, cho bên hoàn toàn có thể mô phỏng đặc tính của tiên nguyên lực.
Một đạo bạch quang bay đến phía trên trú địa, án theo phương vị đặc biệt bày ra cấm chế. Tiên nguyên lực cường đại khiến cho tất cả mọi người chung quanh biết rằng Tinh Phong chân nhân trước mắt là một tiên nhân cường đại.
Trương Tinh Phong quay sang nói với trung niên nhân. Tiểu Long, Ngữ Yên bên cạnh đương nhiên cũng lập tức đi theo.
Trung niên nhân tỏ ra thân thiện nói:
Nói xong liền phi hành về phía trước. Lời nói của hắn khiến cho Trương Tinh Phong âm thầm gật đầu. Trung niên nhân này tuy là môn nhân của một trong thất đại tông phái, nhưng lại không hề có chút ngạo khí nào, khác xa so với tên đệ tử Minh Dương Tông mà Trương Tinh Phong đã nhìn thấy lúc trước.
Chỉ có điều Trương Tinh Phong cũng không biết, trung niên nhân này sở dĩ có thái độ như vậy là vì thực lực của hắn. Nếu như Trương Tinh Phong không phải là tiên nhân, có lẽ trung niên nhân này cũng chỉ lạnh nhạt nhìn hắn mà thôi.
Trương Tinh Phong ngầm xuất ra một đạo vô cực lực bay đến trên thân mọi người. Công lực của mọi người hiện tại cũng chưa đạt đến Độ Kiếp kỳ, căn bản là không có cách nào ngự vân. Theo vô cực lực của Trương Tinh Phong, từng đám mây xuất hiện dưới chân mỗi người.
Dưới chân hiện lên vô số lâu vũ. Đoàn người Trương Tinh Phong cuối cùng cũng đã đến cấm vực. Đi vào bên trong cấm vực, so với bên ngoài càng khiến cho người ta cảm thấy thấy thư thái. Từng quần thể kiến trúc thanh nhã xuất hiện trước mắt mọi người, hiển nhiên đây chính là nơi ở của đệ tử Minh Dương Tông.
Trung niên nhân mỉm cười nói:
Nói đoạn, liền chỉ về một tòa kiến trúc màu trắng bạc ở phía xa. Phía trên tòa kiến trúc này phảng phất như ánh mặt trời, một vòng sáng lớn phát ra bạch quang nhu hòa, bao trùm cả sơn môn của Minh Dương Tông.
Trương Tinh Phong tấm tắc khen ngợi:
Trung niên nhân nghe được, trên mặt lộ ra vẻ tự hào:
Trương Tinh Phong tiếp tục nói:
Trương Tinh Phong cũng phải cảm thán.
Trung niên nhân nghe được, bội phục nói:
Trương Tinh Phong đột nhiên nhíu mày hỏi:
Trung niên nhân mỉm cười nói:
Trương Tinh Phong ngẩn người, đảo mắt nhìn chung quanh, lại nhìn về phía sơn môn. Hắn gật gật đầu nói:
Phong Ngữ Yên lúc này đang cùng Nhạc Nguyệt quan sát chung quanh. Hai người từ khi đến tu chân giới chưa từng thấy qua cảnh sắc như thế này, sơn môn của Minh Dương Tông so với Thiên Tâm tông của Trương Tinh Phong tại phàm nhân giới còn tốt hơn.
Lang Phong nhìn Trương Tinh Phong cười nói:
Trương Tinh Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn đối với tu chân giới thập phần hiểu rõ, biết rằng hầu hết tu chân môn phái đều ở bên trong sơn lâm. Còn Lang Phong đối với tu chân giới không hiểu biết nhiều, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tiểu Long đột nhiên lên tiếng:
Tiểu Long nói xong, liền đắc ý chỉ về hướng thiên không.
Một thanh âm sang sảng vang lên bên cạnh đám người Trương Tinh Phong, tất cả đều quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy một nam tử tuấn tú khoảng hai mươi tuổi, mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài tùy ý tung bay, lúc này đang mỉm cười nhìn mấy người Trương Tinh Phong.
Trung niên nhân cung kính nói.
Kích Vu mỉm cười nhẹ:
Nói xong, liền chuyển thân nhìn về hướng Trương Tinh Phong:
Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
Hảo ý của tông chủ, Tinh Phong vô cùng cảm tạ!
Tốt, vậy xin mời Tinh Phong chân nhân hãy đi theo ta!
Đoàn người đi đến sơn môn của Minh Dương Tông, hơn nữa còn vượt qua không ít môn phòng, đi đến một nơi bí ẩn.
Trương Tinh Phong đương nhiên là tài cao mật lớn, một điểm cũng không lo lắng, trực tiếp theo sát Kích Vu tiến về phía trước.
(thiếu một đoạn)
Trương Tinh Phong mỉm cười nói: “Tông chủ của thất đại tông phái sao có thể là người bình thường. Theo như ta biết, những tông chủ này đều đã vạn năm không đổi. Ngươi nói thử xem, tu chân giới có tu chân giả vạn năm không độ kiếp hay sao? Cho nên, những tông chủ này ai ai cũng là cao thủ, lại thêm những bảo vật của sư môn bọn họ, quả thật lợi hại vô cùng. Tiểu Long, nếu như ngươi không dùng Âm Dương Sơn, có lẽ sẽ gặp khó khăn!”
Lúc này, hai người bọn hắn đang dùng truyền âm chi thuật trao đổi, hơn nữa công lực hai người đều cao thâm, cũng không sợ bị Kích Vu nghe thấy.
Kích Vu ở phía trước chợt lên tiếng:
Trương Tinh Phong đưa mắt nhìn. Trước mặt là một vườn trúc, tường bao bên ngoài đã loang lổ nhiều chỗ, dường như đã rất lâu đời. Có điều Trương Tinh Phong lại biết, cho dù cả trăm vạn năm nữa bức tường này cũng không hư hỏng nổi, bởi vì hắn cảm nhận được trên tường có hạ cấm chế. Cấm chế này uy lực khá lớn, ngay cả Trương Tinh Phong cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Trương Tinh Phong nghe Kích Vu cứ mở miệng ra là “chân nhân”, trong lòng không khỏi cao hứng. Phải biết rằng cách xưng hô “chân nhân” này là dùng để biểu lộ sự tôn kính. Hiện tại, người xưng hô “chân nhân” lại không phải người bình thường mà là tông chủ của một trong thất đại tông phát, tu vi đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên.
Trương Tinh Phong nhìn Kích Vu, trong mắt phát ra quang mang kỳ dị.
Kích Vu mỉm cười, phảng phất như đã hiểu ý của Trương Tinh Phong:
(1) Người chân thật nói lời thẳng thắn, người vui vẻ nói lời sảng khoái.
Tiểu Long thân hình thả lỏng, không ngờ lại không chịu đi tiếp!
Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
Kích Vu lập tức cười nói:
Nói xong, liền quay về phía Trương Tinh Phong cười cười, chuyển thân tiến vào nội đường
Kích Vu tiến vào nội đường, cùng với Trương Tinh Phong phân biệt ngồi xuống.
Kích vu bắt đầu lên tiếng. Mặc dù là nghi vấn, nhưng ngữ khí có vẻ rất khẳng định.
Trương Tinh Phong ngẩn người, liền thuận miệng trả lời:
Kích Vu nghi hoặc nhìn Trương Tinh Phong, nhíu mày nói:
Trương Tinh Phong mỉm cười nói:
Đây là câu trả lời mà Trương Tinh Phong đã suy nghĩ từ trước. Cũng chỉ có bắc bộ hiểm vực mới có thể giải thích được chuyện của hắn, bởi vì tại bắc bộ hiểm vực, không có chuyện gì là không thể, cho dù ngươi nói rằng ở đó không có thiên kiếp cũng chẳng có ai hoài nghi.
Bởi vì bắc bộ hiểm vực chính là đại biểu cho địa phương quỷ dị, gian hiểm, cái gì cũng không biết, cũng vô pháp tìm hiểu, vô pháp lý giải.
“Bắc bộ hiểm vực!” Kích Vu đứng bật đậy, đồng thời lông mãy cũng giãn ra: “Cũng chỉ có nguyên nhân này, cũng chỉ có bắc bộ hiểm vực là nơi mà tiên giới và tu chân giới không có cách nào tìm hiểu, nơi đó ngay đến cả Tiên Đế cũng không dám chạy loạn!”
Trương Tinh Phong đương nhiên biết, bắc bộ hiểm vực thuộc về biên giới phía bắc của Tu chân giới, là nơi cực bắc. Đương nhiên có thực là cực bắc hay không thì không ai biết được, bởi vì không ai rõ biên giới phía bắc rộng lớn đến mức nào, nguyên nhân là vì bắc bộ hiểm vực vô cùng hiểm ác.
Mặc dù tại những địa phương tương đối an toàn cũng có tu chân môn phái, nhưng những tu chân môn phái này không hề có liên hệ gì đến ngũ đại thánh địa. Bởi vì bọn họ là độc lập, bọn họ cũng không có cách nào rời khỏi địa bàn của mình. Phải nói là không dám rời khỏi, bởi vì bắc bộ hiểm vực đâu đâu cũng có nguy hiểm.
Đó là địa phương nổi tiếng nhất, còn là tam đại tuyệt cảnh mà ngay đến cả Tiên Đế cũng không dám thoải mái tiến vào.
Trương Tinh Phong nghi hoặc nói:
Trương Tinh Phong cho rằng mình hiểu rất rõ về tu chân giới, nhưng hắn cho đến giờ vẫn không biết Tử Vực là địa phương như thế nào.
Kích Vu chăm chú nhìn Trương Tinh Phong, trong lòng cân nhắc thiệt hơn: “Bỏ đi, nếu như muốn hắn gia nhập cùng với ta, vậy thì phải có chút biểu hiện, nếu không vị Tinh Phong chân nhân trước mặt này có thể hoài nghi đối với Minh Dương Tông ta!”
Kích Vu nghiêm túc nói.
Trương Tinh Phong trong lòng vui vẻ. Hắn hiện tại thực lực không tồi, thiếu sót duy nhất chính là hiểu biết về những bí ẩn của Tu chân giới. Những bí ẩn này có tác dụng rất lớn đối với tông phái, chẳng hạn như Tử Vực.
Kích Vu cười nói:
Trương Tinh Phong nghi hoặc nói:
Kích Vu gật đầu nói:
Nghe đến đây, Trương Tinh Phong trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn yên lặng tiếp tục lắng nghe.
“Giới trong giới?” Trương Tinh Phong kinh ngạc. Trong lòng tu chân giả bọn hắn, tiên giới hẳn phải là một địa phương cao cấp hơn tu chân giới. Nhưng hiện tại nghe Kích Vu nói, dường như tiên giới chỉ là một không gian bên trong tu chân giới.
Kích Vu nhìn Trương Tinh Phong, tiếp tục nói:
“Sáng tạo tiên giới?” Trương Tinh Phong trong lòng chấn động, tâm linh cũng bị kích động mạnh mẽ. Sáng tạo tiên giới, đó là chuyện khó tin đến mức nào? Trương Tinh Phong chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Đây là thần thông cường đại đến mức nào?
Kích Vu lên tiếng.
Ánh mắt của Kích Vu chợt sáng lên.