Sau khi cảm tạ đám người Phách Mại Hành hộ vệ chúng ta trở về trang viên, chúng ta vừa cười nói vừa đi về phía đại sảnh. Lúc bình thường chúng ta đều tụ tập trong đại sảnh ngoài này, chỉ khi có chuyện quan trọng mới vào mật thất trong hậu hoa viên thương nghị. Đại sảnh này đối diện với hồ nhân tạo bên ngoài, từng làn gió nhẹ thổi qua mang theo chút hơi nước từ mặt hồ phả vào mặt, quả thật là một loại hưởng thụ.
Bước vào đại sảnh, bọn Vũ tỷ vẫn đang chìm trong lợi nhuận to lớn hôm nay. Hai trăm chín mươi vạn lượng bạc, đây không phải là một con số nhỏ. Một phú hào tương đối lớn, tài sản cũng chỉ khoảng trăm vạn lượng bạc. Những quý khách trong phòng khách quý tại Phách Mại Hành, thông thường đều là người của tứ đại thế gia, gia tộc bá tước, hoặc là gia tộc nam tước. Bình thường tài sản đạt đến mười vạn lượng bạc có thể được phong thành gia tộc nam tước, đạt đến khoảng một trăm vạn lượng bạc có thể thành gia tộc bá tước, còn thế gia bình thường tài sản phải hơn một ngàn vạn lượng bạc, ngoài ra còn phải có ảnh hưởng lớn trong cả quốc gia mới được.
Ta nhìn mọi người dáng vẻ đều cực kỳ hưng phấn, ta biết hôm nay có lẽ khó mà ngủ được. Đêm giao thừa này lẽ ra chúng ta nên tận tình hưởng thụ, nhưng bởi vì chuyện tiệm ngọc khí Long Đằng khai trương, chúng ta không bảo người hầu chuẩn bị thứ gì chúc mừng giao thừa. Hơn nữa toàn Tinh Phong trang viên vừa mới hoạt động, mọi thứ vừa tiến vào quỹ đạo, có rất nhiều chuyện cần chúng ta quan tâm. Có lẽ người thoải mái nhất trong số mọi người chính là ta.
Ta cảm giác được đám người tham lam kia đã tiến vào cửa lớn trang viên của ta. Người của ta mặc dù đã có hai người đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn có không ít người võ công thật sự quá kém, để bọn họ đối diện với đám người tham lam kia, ta thật sự không yên tâm. Công phu mèo ba chân của ba gã đồ đệ của ta mà muốn đấu với cao thủ, hà, đúng là không muốn sống rồi.
Ta nhìn bọn Vương ca nói, phất phất tay bảo người hầu lui trước.
Bọn Vũ tỷ đều nhìn ta, mặc dù đều biết nếu ở lại đây sẽ khiến ta phân tâm, nhưng trong lòng lại rất hận bản thân. Có điều ngoài mặt đều tươi cười với ta, theo A Vũ đi về phía hậu hoa viên.
Trong lòng Lang Phong càng tức giận, giận bản thân võ công quá kém, hiện giờ chỉ vừa đến cảnh giới Tiên Thiên. Nên biết hôm nay dám đến đây đoạt tiền, chắc chắn phải có cao thủ Nhị Phẩm hoặc Tam Phẩm dẫn đầu. Dù sao mọi người đều biết, dám đưa bảo vật tuyệt thế như vậy ra đấu giá, nhất định là nắm chắc việc bảo vệ nó, vì vậy khẳng định bọn chúng có cao thủ chân chính áp trận. Bằng thực lực bản thân vừa mới vượt qua cảnh giới Tiên Thiên, nếu đi cũng có thể tưởng tượng được kết quả. Bản thân sau này phải luyện võ công cho tốt, không thể để nhị đệ tự mình ra tay. Trong lòng Lang Phong thầm lập lời thề.
Mọi người theo Trương Vũ đi vào trong trận thế. Lúc này tất cả đều thầm quyết định, nhất định phải luyện võ công cho thật tốt, không để sự tình hôm nay lại phát sinh. Ngoại địch đến tập kích, lại chỉ có thể để thủ lĩnh ra đối phó với địch, bản thân trốn ở một bên không ra ngoài, đó là một sự sỉ nhục.
Ta nhìn mọi người rời khỏi đại sảnh, khi linh giác của ta cảm ứng được bọn họ đều đã tiến vào hậu hoa viên, trong lòng mới thở phào một hơi. Lúc này ta đã không còn gì để lo lắng, có thể thoải mái ra tay. Ta tĩnh lặng ngồi trên ghế thái sư giống hệt như phía sau đại sảnh của Trương thị thế gia, chờ đám người kia đến. Ta thậm chí có thể tưởng tượng được kết cục của bọn chúng, không nhịn được lộ ra một nụ cười tàn khốc. Ta muốn cho người khác biết Tinh Phong trang viên của ta không dễ xâm phạm. Ồ, đám người này cũng được, không ra tay với những người hầu ta mời đến, trực tiếp xông về phía đại sảnh chỗ ta.
Ta nhìn đám người thần bí trước mắt, nhanh chóng lóe lên ở đại sảnh, hiển lộ võ công không tầm thường. Bọn chúng đều mặc áo đen đi đêm, xem ra đều không dám để lộ bộ mặt thật với người khác. Có điều cũng chẳng sao, gặp phải ta đều chỉ có một kết quả, bất kể là người nào, ta cũng không cần biết bọn chúng là ai.
Nhân mã ba phe đều nhìn nhau đầy địch ý, nhưng cũng không muốn tổn thất lực lượng bản thân trước khi đoạt được hai trăm chín mươi vạn lượng bạc, chỉ có thể mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
Ta cười cười nhìn bọn chúng nói.
Gã dẫn đầu của đám nhân mã chính giữa nói.
Ta từ trên ghế đứng lên. Tên này còn dám lên mặt với ta, chúng tưởng chúng là ai, chỉ là một đám cường đạo mà thôi. Ta cười nhạt, trực tiếp bước đến chỗ bọn chúng.
Ánh mắt của nhân mã ba phe đều lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn lẫn nhau, biết hai phe khác đều bị nói đúng. Nhưng nhân mã hai phe bên trái và bên phải còn kinh ngạc vì thực lực của đám ở giữa, một tên cao thủ Nhị Phẩm, còn có ba tên cao thủ Tam Phẩm, thực lực như vậy thấp nhất cũng là người của gia tộc bá tước, cũng rất có khả năng là người của thế gia.
Nhưng đám người ở giữa lại càng kinh ngạc. Tên trước mặt chỉ khoảng hai mươi tuổi, không ngờ có thể nhìn ra thực lực của cao thủ Nhị Phẩm. Điều này nói lên người trẻ tuổi trước mắt ít nhất có thực lực của cao thủ Nhị Phẩm, nhưng lại chưa từng nghe có cao thủ Nhị Phẩm nào trẻ tuổi như vậy. Cho dù là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ năm đó cũng phải ba mươi tuổi mới đạt đến thực lực cao thủ Nhị Phẩm. Không lẽ… không lẽ thật sự có thuật phản lão hoàn đồng.
Gã dẫn đầu kia lập tức lùi sang một bên, để tên cao thủ Nhị Phẩm ở phía sau bước lên trước. Người khác đã biết rồi, có ngụy trang tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dứt khoát bước lên.
Tên cao thủ Nhị Phẩm kia nhìn thanh niên phía trước bề ngoài trẻ tuổi, trong lòng rất kinh ngạc, bởi vì hắn căn bản không cảm giác được thực lực của đối phương. Lúc đầu còn cho rằng đối phương không biết võ công, nhưng người ta nhìn sơ qua cũng thấy được thực lực của mình, xem ra thật sự đã gặp phải cao thủ ẩn thế rồi, hơn nữa còn là tuyệt thế cao thủ phản lão hoàn đồng trong truyền thuyết.
Sau khi tên cao thủ Nhị Phẩm này nhận định trước mắt là một cao thủ ẩn thế, lập tức cung kính chắp tay nói:
Gã này là một lão già, không ngờ lại gọi một người trẻ tuổi là tiền bối, quả thật quái dị. Nhưng những người có mặt đều không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì lúc này trên người Trương Tinh Phong đang phát ra kiếm khí tận trời, một luồng kiếm khí rung trời chuyển đất.
Ta đã không nhẫn nại được nữa, biết thực lực của ta mà còn muốn chạy, ta dễ bị ức hiếp thế sao.
Ta nói xong liền xông vào giữa đám người.
Cái gì gọi là bản chất hơn kém, cái gì gọi là ức hiếp người, nhìn thủ đoạn của ta là biết. Ta nhanh như chớp quẳng từng tên vào trong Bát trận thế ở hậu hoa viên. Dùng chân nguyên lực của ta làm năng lượng cho bát trận thế, cho dù là cao thủ Kim Đan kỳ cũng không chạy thoát, không cần nói đến cao thủ trên Thanh Long đại lục này. Bọn họ cao nhất chỉ là Tích Cốc hậu kỳ, không có pháp quyết làm sao tiến vào Kim Đan kỳ?
Tên cao thủ Nhị Phẩm kia nhìn “cao thủ ẩn thế” trước mắt dễ dàng quẳng đám người kia về phía bắc, lão thừa biết chỗ đó là gì, đó là Bát trận thế trong truyền thuyết. Nhưng bản thân chỉ có thể nhìn bọn chúng giống như đám gà con bị “cao thủ ẩn thế” trước mắt quẳng vào chỗ đó. Cách biệt quá lớn, không có chút sức nào để đánh trả, ngay cả mấy tên cao thủ Tam Phẩm cũng không chống cự được bao lâu. Bản thân nhìn đối phương đi vào giữa đám người cứ như đang tản bộ, càng thêm khiếp đảm.
Cuối cùng mọi người trừ lão đều tiến vào trận thế khủng bố đó. Nghĩ đến bản thân, trong lòng lão quyết định, mình dù sao cũng đạt đến thực lực cao thủ Nhị Phẩm, chưa hẳn đã không đánh được một trận cao thấp.
Ta nhìn tên cao thủ Nhị Phẩm trước mắt, cũng không tệ, dưới tinh thần ám thị của ta mà còn có thể kích thích đấu chí của mình. Nhưng… có phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì. Chân nguyên lực của ta vừa động, thân ảnh lập tức huyễn hóa thành ba, chủ yếu là vì tốc độ của ta quá nhanh mới có thể biến thành như vậy.
Trong lúc lão còn đang kinh ngạc, ta tóm lấy lão quẳng luôn vào trong trận thế. Ta nhìn đại sảnh trống rỗng không người, một cảm giác tịch mịch bỗng nhiên dâng lên. Nhìn khắp thiên hạ, có mấy người là đối thủ của ta. Ta bật cười, đi đến hòn núi giả ở hậu hoa viên.
Từ xa ta đã nhìn thấy A Vũ đang đứng tại hòn núi giả chờ ta. Vừa nhìn thấy ta, A Vũ liền chạy đến chỗ ta, nhẹ giọng hỏi:
Mặc dù biết đám người đó không có chút uy hiếp nào đối với ta, nhưng A Vũ vẫn cảm thấy không yên tâm.
Ta cười nói.
A Vũ nhìn ta nghi hoặc, đột nhiên mắt hắn sáng lên, nói:
Ta nhìn hắn, cảm thấy rất kinh ngạc. Ta biết hắn rất thông minh, nhưng thế này cũng quá lợi hại, không ngờ có thể nói trúng. Ta nhìn hắn gật đầu tán dương, biểu lộ phán đoán của hắn là chính xác.
Ta đột nhiên nghĩ đến chuyện ta muốn làm, liền nói với Trương Vũ.
A Vũ cũng không nói thêm gì, cùng ta đi vào trong mật thất, đi đến chỗ chuyên môn mở hội nghị quan trọng trong mật thất.
Tại cửa mật thất, ta nhìn thấy mọi người đều có mặt ở đó, đang bàn luận xem ta xử lý đám người ngu ngốc có mắt không tròng kia thế nào. Bọn họ vừa nhìn thấy ta, lập tức chạy đến trước mặt ta, hỏi ta rốt cuộc xử trí bọn kia ra sao.
Đại đồ đệ của ta vĩnh viễn chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vừa nghe giọng nói đã biết là Vũ tỷ. Vũ tỷ này ở cùng với Vương ca, sao không học được một chút trầm ổn nào của Vương ca vậy.
A Vũ thật sự không nghe nổi nữa, lập tức nói ra đáp án.
Ta nhìn mọi người, nói:
Mọi người vừa nghe đều lập tức yên tĩnh lại, ngồi ở vị trí của mình chờ ta lên tiếng.