Hôm nay toàn bộ người ở đường Chu Tước đều chú ý đến sự huyên náo của con đường, và nơi huyên náo nhất chính là tiệm ngọc khí mới vừa khai trương hôm nay, tiệm ngọc khí Long Đằng. Lúc này tại tiệm ngọc khí Long Đằng có cả một biển người, may mắn là lão bản của tiệm ngọc khí này cũng mua một nơi đủ lớn, nếu không thì khách không thể vào được.
Vương lão bản, nghe nói tiệm ngọc khí Long Đằng này có ngọc khí làm từ vô hạ bích ngọc trong truyền thuyết, đó là thật à?
Còn phải nói, đương nhiên là thật. Ngươi có biết tin tức này do ai tuyên bố không, chính là điêu khắc sư ngọc thạch đệ nhất thiên hạ Trương Cuồng tuyên bố, ngươi dám nói giả sao. Huống hồ lúc nãy phu nhân ta đã bảo người hầu đến thông báo với ta, bảo ta nhanh lên một chút. Đừng nói nữa, đi nhanh lên. Là vô hạ bích ngọc trong truyền thuyết đấy.
……
Tỷ, tỷ xem vị kiếm khách bảo vệ Long Đằng kìa, thật là tuấn tú.
Đúng vậy, muội nhìn ánh mắt của y xem, trong đó là một màn đêm giống như bóng tối vô tận, thật là mê người.
Bên cạnh có một cô gái đang cẩn thận nhìn ngắm vô hạ ngọc khí Long Đằng ngàn năm khó gặp, nghe hai cô nương kia nói chuyện, liền quay sang nhìn vị kiếm khách ngồi ở một bên… Cô ta ngẩn ngơ. Nam kiếm khách này thật quá tuấn tú, nét mặt như bạch ngọc điêu khắc nên, mày kiếm, mắt ưng, cặp môi hơi dày trông đầy cá tính, cùng với ánh mắt sâu lắng như có thể dung nạp vạn vật…
Ta giống như một gốc tùng ngồi bất động trên ghế bên cạnh vô hạ bích ngọc Long Đằng, xung quanh phạm vi một mét có lan can ngăn cản khách đến gần. Hiện giờ ta thật khổ, bao nhiêu người nhìn ta, thật ra là nhìn bảo vật trong truyền thuyết bên cạnh, Long Đằng.
Cô gái xinh đẹp trước mặt không biết đang chỉ Long Đằng cười, hay là chỉ ta cười. Cô béo kia tròn mắt nhìn ta, chảy cả nước miếng, trời ạ ta không chịu nổi nữa rồi.
Bọn Lý Đại ở đằng xa còn cười lén, đúng là tức chết, nhưng vì kế hoạch vĩ đại của ta, ta đành nhịn nhịn nhịn…
A, ta chịu không nổi nữa rồi, vì sao không có gã cường đạo nào đến, cũng có thể giúp ta thư giãn một chút.
Lúc ta đang than thở, một luồng sáng đen thoáng qua rất nhanh, nhưng phản ứng của ta càng nhanh hơn. Khi luồng sáng đen đó vừa muốn chạm vào Long Đằng, ta đã bắt được nó. Ta nhìn chiếc vòng trước mắt, cười nhạt, lại muốn dùng chiếc vòng này trực tiếp đoạt vật, không phải là quá xem thường ta sao. Tay phải ta cầm chiếc vòng, vận chân nguyên lực búng mạnh một cái, chiếc vòng dùng tốc độ cực nhanh bay về hướng xuất phát. Trong nháy mắt, một gã bị chiếc vòng đánh bay ra, mà lúc này gã đó còn chưa tỉnh táo từ khi nhìn thấy ta bắt được chiếc vòng của hắn.
Gã này bị ta dùng chiếc vòng đánh ngã xuống trước mặt đám đông, ý nghĩ đầu tiên không phải chạy trốn, mà là…
Ta nhìn gã này, không biết nên nói thế nào cho phải. Làm cường đạo bị bắt, không chạy trốn, còn nói với ta một đống lời vô nghĩa.
Khách bên ngoài nghe gã đó nói, đều bật cười lớn. Sao lại có cường đạo ngốc đến vậy, thật là kỳ quái, gã này có phải là kẻ ngốc không nhỉ.
Một giọng nói vang lên trong đại sảnh tiệm ngọc khí. Nhất thời mọi người đều yên lặng lại.
Hắn ta chính là thiên hạ đệ nhất đạo tặc Thiểm Điện Đạo. Thiểm Điện Đạo cả đời trộm cắp vô số, nhưng không ai có thể bắt được hắn. Võ công của hắn chỉ là cao thủ Tam Phẩm, nhưng tốc độ rất kinh khủng, trên giang hồ tốc độ của hắn tuyệt đối là đệ nhất. Từ trước đến nay, sau khi đoạt được bảo vật, vẫn chưa ai có thể đuổi kịp hắn. Năm năm trước, một trong thập đại cao thủ thiên hạ là Ma Quân Thạch Y đã đuổi theo hắn ba ngày ba đêm, nhưng cũng không đuổi kịp hắn. Điều này cũng đã tạo nên danh tiếng thiên hạ đệ nhất đạo tặc của hắn. Nhưng hôm nay thần thoại của hắn đã bị phá vỡ, bị một vị kiếm khách trẻ tuổi trong nháy mắt phá tan. Hắn dễ dàng bị đánh bại, không có chút sức lực đánh trả nào, khi bị đánh ngã còn không dám tin vũ khí Thiểm Điện hoàn của hắn lại bị người ta dùng tay phải bắt giữ.
Mọi người xung quanh đều nhìn ta, có kinh ngạc, có sùng bái, cũng có… ái mộ.
Sau khi trải qua một trận phong ba nhỏ, hiển nhiên không có ai đến cướp đoạt nữa. Ta chỉ đành dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn những người xung quanh, cố chịu đựng ánh mắt có thể hòa tan sắt thép của mấy cô nương.
Trời đã tối, người trên đường đã về nhà, những tiểu thương đã bắt đầu thu dọn hàng hóa, tiệm ngọc khí Long Đằng vừa khai trương hôm nay cũng cần khóa cửa.
Cuối cùng, cuối cùng… đã kết thúc, cuối cùng ta cũng được giải phóng rồi. Từ sáng sớm cho đến tối đen, ta thật sự khổ sở, đám hoa si kia nhìn ta rất lâu. Ta đứng lên khỏi ghế, vươn vai một cái, xoay người chuẩn bị cầm lấy Long Đằng. Ngay lúc này biến cố phát sinh, mười tên áo đen từ con đường tối tăm bên ngoài xông vào trong tiệm ngọc khí, có gần mười tên xông đến chỗ ta, tốc độ rất nhanh, đám nha dịch chúng ta mời đến để dọa đám tiểu tặc căn bản không kịp phản ứng. Nếu như là cao thủ bình thường, bọn chúng cũng có thể thành công, nhưng bọn chúng lại gặp phải ta, thiên hạ đệ nhất cao thủ chân chính, so với thiên hạ đệ nhị cao thủ còn mạnh hơn vô số lần.
Ta nhìn đám người này, khóe miệng cười lạnh. Còn khá xem trọng ta, không ngờ có đến hai tên cao thủ Nhị Phẩm. Chuyện này không cần nói, nhất định là người của tứ đại thế gia hoặc hoàng cung mới có lực lượng hùng mạnh như vậy, xem ra kẻ đứng phía sau quyết tâm phải lấy được Long Đằng của ta. Nhưng ta sẽ khiến ngươi thất vọng, hơn nữa còn khiến ngươi khổ sở hối hận.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải ta chắp lại, một quầng kiếm dài gần một mét như thực thể xuất hiện trên tay ta. Lần trước đối mặt với gã Lý Tứ đó, quầng kiếm của ta chỉ thấp thoáng, hiện giờ lại giống như thực thể, bởi vì bọn chúng đáng để ta dùng thực lực nhiều hơn.
Nhìn thấy quầng kiếm trên tay ta, hai tên áo đen dẫn đầu rõ ràng kinh hãi. Chỉ khi đạt đến thực lực Tam Phẩm mới có thể phát ra quầng kiếm, còn quầng kiếm đạt đến một mét thì chỉ có cao thủ Nhị Phẩm mới có thể phát ra, nhưng quầng kiếm như thực thể chắc chắn là cao thủ Nhất Phẩm. Một vị cao thủ Nhất Phẩm tuyệt đối có thể đánh bại sáu cao thủ Nhị Phẩm, bọn chúng đều biết nhiệm vụ hôm nay đã không thể hoàn thành được.
Một tên cao thủ Nhị Phẩm dẫn đầu lập tức hạ lệnh. Hắn rất quyết đoán, vừa thấy sự tình không thành đã lập tức rút lui, nhưng bọn chúng lại gặp phải ta.
Đám người áo đen lập tức rút lui về phía sau, vô cùng nhanh chóng. Nhưng bọn chúng nghĩ có thể rời đi dễ dàng như thế, không phải là quá xem thường ta sao?
Một tia kiếm đột nhiên lóe lên, tay phải của hai tên cao thủ Nhị Phẩm dẫn đầu bị ta cắt đứt kinh mạch. Ta nhìn dáng vẻ đau đớn của hai tên đó, cười nhạt. Chủ nhân của hai tên này nhất định sẽ phát khóc, hai tên cao thủ Nhị Phẩm của hắn chỉ còn có thực lực Tam Phẩm. Ha ha ha …
Một trong hai tên cao thủ Nhị Phẩm nói với một tên thủ hạ ở bên cạnh.
Đường phố trở lại yên tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người của Tinh Phong trang viên chúng ta đều rất cao hứng. Hôm nay khai trương tuyệt đối thành công, cảnh tượng biển người thật là hoành tráng, vô số phú hào quý tộc khiến chúng ta mở hàng thuận lợi.
Những phần tử nòng cốt của Tinh Phong trang viên chúng ta đều ngồi tại đại sảnh, ta khôi phục hình dáng trẻ con ngồi trên chỗ cao nhất. Hôm nay ta đúng ra rất cao hứng, nhưng đại đồ đệ của ta… tên Lý Đại gã ngu ngốc này.
Hiển nhiên Lý Đại chẳng hề chú ý đến ánh mắt như muốn giết người của ta, còn không ngừng nói với Vũ tỷ.
Vũ tỷ là một người đầu óc chậm chạp, hiển nhiên còn bắt đầu phụ họa với Lý Đại.
Vũ tỷ nhìn Vương ca la lên. Lúc này Lý Đại cũng đồng thời la lên với Lý Nhị. Nhìn theo ánh mắt của Vương ca và Lý Nhị, bọn họ cuối cùng cũng chú ý đến ánh mắt muốn nuốt sống người của ta.
Vũ tỷ dù gì cũng lớn tuổi hơn một chút, có kinh nghiệm, lập tức nói:
Nói xong còn lộ ra biểu tình nghi hoặc. Ta chịu không được rồi, ta nhận thua, ta đấu không lại cô, ta còn đấu không lại đồ đệ của ta.
Lý Đại nghe Vũ tỷ nói mới kịp phản ứng lại, lập tức muốn nịnh bợ ta, nhưng hắn hơi chậm, so với phản ứng của ta còn chậm hơn.
Khóe miệng ta cười khẩy, cố ý lãnh khốc nói với Lý Đại.
Lý Đại vừa nghe, muốn phân trần gì đó, nhưng trong đầu lập tức nhớ lại đám người đáng thương kia, sau khi được sư phụ thả ra, kẻ nào kẻ nấy đều có dáng vẻ ngớ ngẩn, bọn chúng đã hoàn toàn bị Bát trận thế hành hạ đến phát điên, bao gồm cả tên cao thủ Nhị Phẩm.
Kỳ thật Bát trận thế thật sự cũng không có uy lực lớn như thế, có điều hiện tại nguồn năng lượng của Bát trận thế là chân nguyên lực của ta, một tên cao thủ Nhị Phẩm đương nhiên không thể chạy thoát.
Ta nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn, không thể bỏ qua, nếu không sau này hắn sẽ càng quá phận. Ta hít một hơi thật sâu, bình phục một chút tâm cảnh, hiện tại cần bàn chính sự.
Ta nhìn xuống Vương ca ngồi bên phải thủ tọa, hỏi.
Vương ca đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, tươi cười nói:
Ta nghe xong, thấy rằng điêu khắc sư ngọc thạch giỏi hay kém mới quyết định giá trị của ngọc khí. Ta nhìn Trương đại thúc, hỏi:
Trương đại thúc vừa nghe, lập tức nói:
Ta nhìn dáng vẻ của Trương đại thúc, dường như bản thân ông ta không thuộc ba cấp bậc kia, liền hỏi:
Trương đại thúc lập tức ra vẻ “ta là cao nhân”, hắng giọng nói:
Mọi người đều nhìn Trương đại thúc, không phải là ánh mắt sùng kính, mà là…
Lý Đại ở một bên nói nhỏ. Mọi người đã từng nhìn thấy kỹ nghệ điêu khắc cao siêu của Trương đại thúc trong mật thất, hiện tại không hề kinh ngạc chút nào.
Trương đại thúc nhìn mọi người, thấy không ai có ánh mắt như ông ta kỳ vọng, đành hắng giọng một tiếng ngồi xuống.
Ta nhìn dáng vẻ Trương đại thúc, cười cười nói:
Trương đại thúc vừa nghe liền mặt mày rạng rỡ, lập tức nói:
Ta thay mặt đám Trang lão cảm tạ hiền chất, sau này sẽ có rất nhiều điêu khắc sư ngọc thạch đến đây.
Trương đại thúc, đại thúc đừng cao hứng quá sớm, bản thân thúc sẽ không có một phân tiền nào đâu.
Ta lập tức nói với Trương đại thúc.
Vẻ mặt Trương đại thúc quang minh chính đại nhìn ta.
Ta nói xong liền đứng lên, đi về gian phòng của mình.
Lang Phong đại ca hưng phấn vừa chạy vừa nhảy về phía phòng mình.
Bên ngoài trời đã tối, ngày mai sẽ là một bắt đầu mới.