Phiền Xác cười rộ lên:
Quý Hủ hiểu được rồi, Phiền gia là muốn câu cá, tặng hắn một bộ phận xem như nhận lỗi, muốn bộ phận còn lại thì còn có yêu cầu khác.
Phiền Xác thu liễm ý cười:
Phiền Châu mang theo cao tầng vội vàng đuổi tới, liền nghe được yêu cầu, tất cả đồng loạt nhìn Quý Hủ.
Phiền Châu gắt gao nhìn chằm chằm Quý Hủ, sợ hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của Phiền Xác.
Trong tay Quý Hủ vuốt vuốt chuỗi thạch anh, hiện trường một mảnh lặng im.
Phiền Xác liền đem Hạ gia bán:
Một thiếu niên cùng một cô gái bị người áp giải tới, mẹ mẽ đè quỳ gối trước mặt Quý Hủ, để cho hắn trút giận.
Thiếu niên cúi đầu, trầm mặc không nói.
Cô gái giãy dụa khóc rống, thần tình nước mắt nhìn lên Quý Hủ:
Quý Hủ thờ ơ nhìn.
Cô gái luôn cố gắng tới gần Quý Hủ, giãy dụa ngày càng kịch liệt, Tần Nghiễn An nhíu mày bước lên muốn kéo Quý Hủ trở về, cô gái đột nhiên giãy áp chế, đánh về phía Quý Hủ lại bị nam nhân một cước đạp bay.
Cổ tay thiếu niên vừa chuyển, tránh ra khỏi người áp chế, lại đánh về hướng Quý Hủ, xương ngón tay nhanh chóng kéo dài giống như mũi nhọn đâm thẳng vào trái tim Quý Hủ!
Thiếu niên chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, hơi thở khoảnh khắc bị cắt đứt, hắn rõ ràng nghe được tiếng khung xương vang giòn, tứ chi mềm nhũn, hắn bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ném ra ngoài, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng thấu xương.
Cô gái nằm trên mặt đất, thân thể vặn vẹo, trong miệng trào ra thật nhiều máu tươi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Hủ:
là Phiền gia..
muốn giết..
anh..
Nói xong hoàn toàn không có chân khí.
Sắc mặt Phiền Xác âm trầm đáng sợ:
Quý Hủ thản nhiên mở miệng:
Phiền Xác:
Phiền Châu không khách khí xuy cười ra tiếng.
Quý Hủ nói:
Phiền Châu cười lớn:
Trong mắt Phiền Xác loé lên:
Phiền Châu khoanh tay trước ngực:
Phiền Xác lạnh lùng:
Phiền Châu xuy một tiếng:
Phiền Xác nhìn qua thủ hạ, cổ tay cùng lòng bàn tay của họ máu tươi đầm đìa, không biết hai người kia dùng biện pháp gì giãy ra, làm cho họ đều bị thương.
Tôi là thật tâm đến giải thích, cũng thật tâm muốn mời Quý tiên sinh giúp chúng tôi xây tường vây, vị trí của trang bị dị hóa này chính là thù lao tốt nhất mà tôi có thể xuất ra, hi vọng Quý tiên sinh suy nghĩ lại.
Sắc mặt Phiền Châu trầm xuống, Quý Hủ đang do dự, Phiền Châu thật không cam tâm.
Quý Hủ đang tự hỏi một vấn đề, trang bị dị hóa chế thuốc này có quan hệ gì với Dược thành? Ba năm kiếp trước, xuất hiện Dược thành, sau cuối thời toàn bộ thuốc men đều đến từ Dược thành, nếu Dược thành xây dựng có quan hệ với trang bị dị hóa này, hiện tại hắn nhúng tay có thể đem Dược thành vỗ cánh không còn hay không?
Quý Hủ cũng hiểu rõ ràng cho dù có máy chế thuốc, muốn chế tạo ra thuốc cũng không dễ dàng, bọn họ hoàn toàn không thông hiểu dược lý, dốt đặc cán mai, loại thiết bị này áp trong tay chính là lãng phí giá trị của chính nó.
Huống chi từ lúc ban đầu Quý Hủ không tính nhúng tay ngành chế thuốc, mục tiêu của hắn luôn là Tịnh Hoa, hắn muốn trở thành nhà cung ứng lương thực lớn nhất cuối thời, trấn Bạch Loan cũng thật thích hợp trở thành căn cứ sản xuất lương thực.
Nếu như hắn tìm được Tịnh Hoa, còn đem thiết bị chế thuốc chộp trong tay, vậy hắn sẽ biến thành dê béo, thành mục tiêu công kích.
Hắn không nhúng tay vào ngành sản xuất thuốc, cũng có thể tìm về vài cỗ máy chế thuốc, đến lúc đó nhập cổ Dược thành hay là bán cho Dược thành, đều là đại lợi tức đại nhân tình..