Sắc mặt Đào Hằng Tri đại biến, còn chưa mở miệng ngăn cản thì Đào Nghiêu đã cười lên ha hả:
Đào Hằng Tri bất chấp người của quân đội còn ở đây, phẫn nộ rống to:. Truyện Tiên Hiệp
Thanh âm Đào Nghiêu khàn khàn nói:
Thật sự không liên quan sao? Đội săn bắn Hắc Lân ngoại thành chính là ngọn nguồn tạo thành hết thảy chuyện này, là đội săn bắn này đem một đoạn cành khô đọa biến vật mang vào ngoại thành, mới đưa tới vô số người bị cắn nuốt, biến thành hình người hoa nghệ.
Huyết nhục tẩm bổ ra huyết sắc tiểu hoa độc tố, làm cho người ta sinh ra ảo giác khủng bố, khiến cho vô số người ở ngoại thành bị vật chất hắc ám ăn mòn, biến thành cuồng thi.. mà tôi cũng biến thành cái dạng này, tất cả chuyện này thật sự không liên quan gì với Đào gia sao?
Đào Hằng Tri vẫn phủi sạch quan hệ:
Đào Nghiêu chuyển qua Đào Lẫm sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế:
Người của Đào gia đều nhìn qua Đào Lẫm, không cần mở miệng, chỉ nhìn một chút sắc mặt của Đào Lẫm liền biết việc này có quan hệ với hắn.
Đào Lẫm liên tục lắc đầu, ánh mắt né tránh:
Hạ Liên Y vừa nhìn Đào Nghiêu cắn Đào Lẫm, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn nói.
Đào Nghiêu! Sự tình đều do anh làm, không cần bám víu cắn những người khác của Đào gia! Anh thân là con riêng, có hận với Đào gia, đối với việc tôi trở thành tam phu nhân của Đào gia mà không phải mẹ của anh nên sinh lòng oán hận, cũng ghi hận trong lòng với em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Những điều này chúng tôi đều hiểu được, bất kể thế nào đây cũng không phải lý do anh kéo luôn Đào gia xuống nước! Anh đang vu tội biết không? Anh dùng ân oán cá nhân trả thù Đào gia, anh cho rằng vài vị mặt trên đều là người ngu sao? Mặc cho anh lừa gạt trêu đùa?
Đào Nghiêu cười rộ lên:
Hạ Liên Y cùng những người khác vẻ mặt khó thể tin nhìn Đào Lẫm.
Đào Lẫm mặt không còn chút máu, chân mềm nhũn:
Không phải.. tôi không có..
Mày không có gì? Nói rõ ràng!
Đào lão gia tử tức giận cầm quải trượng gõ đùng đùng.
Người của quân đội tiến lên chế trụ hai tay Đào Lẫm, bị người gác lên lui ra ngoài, run rẩy không thể đi đường.
Không phải tôi.. tôi không có! Tôi.. tôi chỉ là bỏ vốn xây đội, tôi chỉ là muốn kiếm tiền tiêu vặt.. tôi không biết vì sao lại có quan hệ với thị huyết nhân! Không liên quan tôi a!
Mẹ! Mẹ cứu con! Cứu con! Là Đào Nghiêu hại con! Nhất định là hắn hại con!
Hạ Liên Y đuổi theo nhưng bị người quân đội ngăn lại, nàng nổi điên gào thét.
Các người dựa vào cái gì bắt con tôi! Cho dù là hắn bỏ vốn xây đội, cũng không có nghĩa là hắn cấu kết thị huyết nhân! Đây rõ ràng là âm mưu! Các người mù sao? Nhìn không thấy Đào Nghiêu vu tội con tôi sao?
Hạ Liên Y!
Đào Nghiêu âm trắc trắc hô một tiếng.
Hạ Liên Y oán hận nhìn quái vật trong hộp niêm phong.
Hạ Liên Y:
Hạ Liên Y:
Hạ Liên Y khiếp sợ cùng hoảng hốt, càng nhiều hơn bất kỳ người nào ở đây!
Đó là bí mật cả đời nàng, vĩnh viễn không muốn cho người Đào gia hay biết!
Nàng biết rõ ràng Bố Lai Sâm là gia tộc như thế nào, đứa nhỏ kia nếu có thể sống sót trong gia tộc Bố Lai Sâm, còn sống trở về, tuyệt đối sẽ không buông tha toàn bộ những người tạo thành bi kịch cho hắn!
Hạ Liên Y lảo đảo lui ra sau, không ngừng lắc đầu, nàng không tin, đem một nhi đồng còn chưa trưởng thành ném vào một gia tộc giết người không chớp mắt như vậy, làm sao có thể sống sót?
Huống chi còn có cuối thời, hắn phải có mấy cái mạng mới có thể sống sót từ nước ngoài trở về, tiếp tục sống tới bây giờ?
Đào Hằng Tri mẫn tuệ cảm giác được cái gì.
Hạ Liên Y nhìn chằm chằm Đào Nghiêu, không nghe được Đào Hằng Tri chất vấn, nàng không tin, không tin đứa nhỏ kia còn sống!
Đào Nghiêu biết ý nghĩ của nàng, thật ra câu hỏi này là của Quý Hủ mà không phải của Tần Nghiễn An.
Chính là vì đánh vỡ cuộc sống hiện tại của Hạ Liên Y, hắn muốn làm cho nàng mỗi thời mỗi khắc đều sống trong sợ hãi kinh hoàng, muốn cho nàng biết cây đao huyền trên đỉnh đầu đã xuất hiện, tùy thời tùy chỗ đều sẽ rơi xuống.
Trước khi rời đi, Đào Nghiêu nói:
Hạ Liên Y ngồi bệch dưới đất, miệng không ngừng thì thào: