Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Chương 7

“Thạch Đại tiểu thư của

chúng ta mị lực quả không bình thường.”

Thạch Sắc Vi quay lại thấy Đồng Giai Thiến đang cười vô cùng rực rỡ đứng ở phía

sau cô. Cô chợt hiểu đoạn đối thoại của cô và đám háo sắc kia đã bị nghe hết

rồi.

“Sao mày lại ở đây? Anh trai tao đâu?” Đồng tiểu thư là người luôn dính chặt

lấy Thạch Quân Nghị thì làm sao có thể buông vị hôn phu ra để tìm cô nói chuyện

phiếm? Thật là kì lạ.

“Haizz, bọn họ nói chuyện đều là những thứ gì gì về buôn buôn bán bán, tao nghe

chỉ muốn ngủ, nhàm chán chết đi được.”

“Hóa ra là thế.” Thạch Sắc Vi nhìn xuyên qua đám người, ánh mắt gắn chặt vào

Triệu Tử Hiển, thật may hắn không bị đám con gái kia bám lấy, mặc dù bị vây

lại nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó, khuôn mặt tuấn tú yên lặng và lãnh đạm.

“Sắc Vi, thật ra mỗi người bọn họ cũng không tệ, mày cứ chọn một người đi...Như

vậy mày có thể về Newyork, mỗi ngày có thể cùng tao đi dạo phố, thật là tốt.”

Quả nhiên Đại tiểu thư mỗi khi suy nghĩ cho người khác đều lấy lợi ích của mình

làm đầu.

“Hừ, không có hứng thú.”

“Nếu không mày nói cho tao biết loại mày thích, tao sẽ kiếm và giới thiệu cho.”

Che môi len lén cười cười, “Mặc dù có thể kém anh trai mày một chút, nhưng đảm

bảo không kém xa là được.”

Thì ra là đến khoe khoang, Thạch Sắc Vi nhàn nhạt nhìn Đồng Giai Thiến một cái.

Vì hai cô từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai nhà đều danh giá, ở cũng gần nhau, tuổi

cô hơn cô ta một tuổi, cũng xấp xỉ nhau, nhà cũng gần nhau nữa nên từ bé hai

người dường như ngày ngày đều ở chung một chỗ.

Cô quá rõ tính của Đồng Giai Thiến, ích kỉ, tùy hứng, luôn lấy mình làm trung

tâm, thích Trái Đất phải xoay quanh mình. Mỗi đứa trẻ bị cưng chiều từ nhỏ đều

có tật xấu, cô cũng vậy cho nên cũng không ngại.

Hai người bọn họ cũng xuất thân từ gia đình giàu có, Đồng gia chỉ có một đứa

con gái bảo bối, trình độ sủng ái có thể tưởng tưởng ra. Sau đó yêu Thạch Quân

Nghị, mà anh trai cô tính tình thành thục chững chạc, tự nhiên đối với cô bạn

gái tính tình như con nít này đều bao dung, do đó trình độ điêu ngoa của Đồng

Giai Thiến ngày càng tăng.

Cả hai đều là thiên kim Đại tiểu thư, tính khí ác liệt, Đồng Giai Thiến hung

thì Sắc Vi ác. Khi còn bé hai người gây gổ như cơm bữa. Thường là vì tranh đoạt

mà đánh nhau. Mỗi lần đều là vì Thạch Đại tiểu thư xấu tính cường hãn vô cùng

đánh mắng cho một trận khiến cho cô ta khóc chạy về. Nhưng sau đó Đồng Đại tiểu

thư lại dính lấy cô, luôn tìm tới cô để chơi cùng.

Đây gọi là ác nhân tự có ác nhân trị!

Lớn hơn một chút, các cô thường cùng nhau đi dạo phố vui chơi, tình bạn cũng

dần được xây dựng. Mặc dù Thạch Sắc Vi không thích tính của Đồng Giai Thiến

nhưng dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ, tình cảm cũng khá là sâu sắc. Nhưng tình

cảm thâm sâu thì không có nghĩa là không châm chọc lẫn nhau.

“Mày cứ giữ cho mày đi.” Cô hừ lạnh, hôm nay tâm tình không tốt nên không có đủ

nhẫn nại mà ôn chuyện với cô ta, “Mày cứ tùy hứng như vậy, không chừng có ngày

anh trai tao không thể tha thứ nổi, lúc đó chỉ sợ người cần là mày đó!” Ánh mắt

vẫn dính chặt lấy cái đám con gái mê trai như cũ.

Sắc mặt Đồng Giai Thiến đổi liền, qua một hồi lâu mới có thể khôi phục lại như

cũ. Thạch Sắc Vi miệng lưỡi bén nhọn, cho tới bây giờ cô ta chưa phải là đối

thủ, khí thế kém hơn cho nên mỗi lần bị châm chọc đã thành thói quen.

Hô hấp trở lại bình thường mới để ý đến bạn tốt vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào

đó. Cô ta tò mò nhìn theo, chợt thấy cảnh Triệu Tử Hiển bị đám con gái vây

quanh mà nhìn bộ dạng bạn tốt đang trong cơn giận dữ. Đồng Giai Thiến ngạc

nhiên trợn to mắt.

Thạch Sắc Vi mặc dù tính tình khó ưa nhưng vô cùng thẳng thắn, cho đến giờ vẫn

không bao giờ che dấu tình cảm của mình. Cho nên thân là bạn tốt vừa nhìn một

cái liền hiểu. Chẳng lẽ, Thạch Sắc Vi cùng với em trai...

Ừ, chuyện này thật ra cũng có thể lắm chứ.

“Chậc chậc, em trai của mày đúng là được hoan nghênh nha.” Đồng Giai Thiến quan

sát chàng trai bị vây đến nước chảy không lọt thở dài nói: “Những đứa con của

Thạch gia quả nhiên không kể nam hay nữ đều là sát thủ bậc cao.”

Thấy đôi mắt Thạch Sắc Vi như phun ra lửa, cô ta thầm dễ chịu. Hừ, thì ra dám

giấu bí mật lớn như vậy, đây là bạn tốt sao?

“Nhìn một chút, cái cô mặt đỏ, mặc váy hồng kia là Emily. Cô ta là con gái của

giám đốc hãng vận tải biển lớn, nghe nói cha cô ta đã sớm bắn tiếng, con rể

tương lai chỉ cần thích con gái ông ta là được rồi. Hơn nữa còn cho con gái gia

sản một triệu đô la làm của hồi môn. Chậc chậc, xem ra Emily rất ưa thích em

mày đó.”

“Hừ!” Thạch Sắc Vi gọi người hầu, sau đó tiện tay cầm ly rượu đỏ chót xuống.

“Còn có Lin­da, chính là người đang mặc váy trắng đó, ông cô ta là chủ tịch của

UTO, nghe nói cô ta thích nhất là những chàng trai nhỏ tuổi. Vô số bạn trai đều

là như vậy, xem ra em trai mày cũng rất nguy hiểm nha.”

Lại lấy tiếp ly nữa uống.

“Mày có thấy cô gái đang cười rất ngọt ngào kia không, cô ta...” Thạch Sắc Vi ở

Paris nhiều năm đối với việc xã giao ở Newyork không hiểu sâu lắm, cô ta không

ngại vì cô mà giải thích cặn kẽ.

“Cộp” một tiếng, ly rượu thủy tinh bị Thạch Sắc Vi dùng sức nện xuống mặt bàn,

trừng mắt nhìn Đồng Giai Thiến: “Mày nói đủ chưa?”

“Ha ha, lên cơn đấy.” Đồng Giai Thiến đưa bàn tay với những ngón tay được sơn

đỏ chót lên che môi, “Có người thích em trai mày, mày nên vui mới đúng, tức

giận cái gì?”

“Tao tức giận?” Mắt Thạch Sắc Vi nhướng lên, “Tao lại thấy người tức giận nên

là mày mới đúng?”

Đồng Giai Thiến theo ánh mắt của cô nhìn sang, thấy có một đứa con gái ngang

ngược dám quấn lấy vị hôn phu của cô ta. Tâm trạng xem trò vui chợt biến mất,

tức giận phi thẳng đến đằng kia luôn. Hừ, sơ sểnh một lát mà dám nhảy vào, xem

Đồng Giai Thiến này là người chết à?

Thuận lợi đem đứa bạn giỏi quạt gió thổi lửa thanh lý sạch, Thạch Sắc Vi lại

quay lại nhìn Triệu Tử Hiển. Cô tưởng tượng mình sẽ giống như Đồng Giai Thiến

có thể xông tới thét lớn: “Người đàn ông này là của tôi, tất cả các người cút

hết cho tôi!” Nhưng phải nhẫn nại, hắn đã bảo phải nhẫn nại.

Được rồi, được rồi, Triệu Tử Hiển, em sẽ nghe lời anh, nhưng anh không nói cho

em biết nếu như em nhịn không nổi nữa thì em phải làm gì bây giờ?

Uống hết ly thứ ba, mặt cô có chút nóng lên, tửu lượng của cô rất tốt, không

cần lo lắng sẽ uống say.

Ngước mắt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, rốt cục cũng chịu nhìn cô

sao? Cô hừ lạnh, xoay người bước lên cầu thang. Trước khi bước lên còn xoay

người liếc hắn một cái, nhấc váy đi lên.

Hai tay cô ôm lấy ngực, chờ ở lối rẽ cầu thang, không nhịn được đếm thời gian.

Khi thấy thân ảnh gầy gò xuất hiện ở đầu cầu thang thì cô hung hăng trừng mắt

nhìn hắn.

Triệu Tử Hiển kéo tay cô lại bị cô nặng nề hất ra: “Đừng đụng vào tôi!”

“Chúng ta vào phòng rồi nói.”

Hắn đưa tay ra lần nữa, lần này cô không cáu kỉnh, mặc hắn nắm rồi đẩy cửa

phòng khách đi vào.

“Được đám hoa vây quanh thật tốt...Ưm..Ưm...” Âm thanh châm chọc bị chặn ngay,

hắn đưa tay đè cô lên cánh cửa hôn cô kịch liệt.

Cô không nên để mặc hắn hôn, nhưng mà đáng chết, bọn họ đã bao lâu chưa được

hôn rồi? Cô nhớ môi hắn, lưỡi hắn, còn nhiệt độ hơi thở quen thuộc.

Thạch Sắc Vi ôm lấy cổ hắn, đôi chân dài kẹp lấy hông hắn, ngón tay cắm sâu vào

mái tóc đen nhánh của hắn vô cùng nhiệt tình đáp lại.

Khát vọng lẫn nhau quá lâu, đôi nam nữ chỉ biết hôn kịch liệt không ngừng. Cô

cúi xuống nức nở, ngón tay vội vàng cởi nút áo hắn, “Xoạt” một cái, rút sạch cà

vạt của hắn ném thẳng xuống mặt đất. Áo sơ mi bị cô mạnh mẽ kéo ra, “A Hiển, em

nhớ anh.” Cô lướt nhẹ bên môi hắn thì thầm: “Thật rất nhớ anh.”

Sau khi rời nhau mới phát hiện, thì ra tình nhân ôm ấp lại ấm áp như vậy, thoải

mái như vậy. Thì ra không có hắn bên cạnh thì sẽ rối tung lên hết cả, sao có

thể thích hắn đến vậy? Chàng trai này nhỏ hơn cô ba tuổi, tình cảm mỗi năm càng

sâu thêm, càng mặn nồng hơn. Cô không thể nào tưởng tưởng, cuộc đời cô không có

hắn sẽ sống như thế nào.

Môi hắn ở vai cô tận tình hôn mút lấy, thật nhớ hương vị của cô, không thể nào

dừng lại được. Cô rõ ràng gần trong gang tấc mà so với chân trời còn xa. Thấy

đám đàn ông vây quanh cô hắn sắp nổi điên, nhưng chưa đến lúc. Hắn không thể

làm cô khổ được, nếu không nắm chắc trăm phần trăm hắn sẽ không ra tay.

“Ôm em, A Hiển, giờ hãy ôm lấy em ngay.” Cô đưa tay thăm dò phía dưới hắn, sờ

tới nơi cứng rắn nóng rực, ngón tay linh hoạt buông thả dục vọng của hắn, cầm

lấy nó.

“Sắc Vi...” Hắn chần chừ, thời gian như vậy, lại ở nơi này, sẽ thuận tiện sao?

“Em mặc kệ, em muốn anh, ngay bây giờ, nhanh một chút.” Đại tiểu thư không nhịn

được thúc giục, cúi đầu nhẹ liếm ở cổ hắn rồi vội vàng mút.

Hắn cũng sớm bị dấy hỏa, nếu Đại tiểu thư đã có lệnh thì tất nhiên sẽ tuân

theo. Đưa tay dò vào trong váy cô, quần lót chữ T quả nhiên dễ dàng, không tới

một phút cô đã rò rỉ ngọt ngào như suối tuôn.

Môi lưỡi cùng quấn quýt với nhau, gấp không thể chờ, cô luôn miệng thúc giục

hắn, hắn kéo quần lót của cô xuống, đưa vật đó đến gần chuẩn bị đi vào.

Cô thở hổn hển, nuốt nuốt, đang mong đợi sẽ cùng kết hợp. Toàn thân vì khát

vọng mà phát run...

“Cốc cốc” hai tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên cắt dứt mọi kích tình trong

phòng, “Tiểu thư, bữa tiệc sắp kết thúc, phu nhân mời đi xuống.” Giọng nói

nghiêm túc của quản gia xuyên qua cánh cửa dày vô cùng rõ ràng.

Cả người bọn họ cứng nhắc, tất cả nhiệt tình cũng đông lại thành khối băng.

Trộm không tới hai mươi phút, thời gian quả nhiên còn xa xỉ, chuyện bọn họ cần

phải vượt qua vẫn còn đó. Nhưng trong lòng Thạch Sắc Vi rất rõ, mấu chốt vẫn đề

vẫn còn chưa tới, tất cả sẽ được xử lý sau khi bữa tiệc này xong mới chính thức

đối mặt.

Dự cảm này quả nhiên là chính xác.

Đúng mười giờ sáng ngày hôm sau, Phỉ Phỉ người giúp việc nhà họ gõ cửa phòng

cô.

“Tiểu thư, đại thiếu gia mời cô mười lăm phút sau đến thư phòng một chuyến.”

Đã đến rồi, quả nhiên là tới thật.

Thạch Quân Nghị là một người sống rất có quy luật, hắn nói mười lăm phút thì

đúng mười lăm phút, thời gian của hắn rất quý báu, không ai được phép lãng phí

của hắn, ngay cả cô em gái được yêu quý cũng không ngoại lệ.

Lúc Thạch Sắc Vi đang mặc đồ ngủ xuất hiện ở thư phòng thì thấy cả cha mẹ và

Triệu Tử Hiển ngồi đó cũng không cảm thấy bất ngờ. Liếc nhìn Triệu Tử Hiển thật

sâu một cái, trông vẻ mặt của hắn rất bình thản.

Thạch Quân Nghị đưa tay chỉ vào ghế sofa bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi.”

Cô không dị nghị đi đến và ngồi xuống.

Thạch Quân Nghị nhìn đồng hồ: “Tôi chỉ có ba mươi phút để xử lý chuyện này.”

Hắn nhìn về phía em gái: “Đầu tiên tôi có lời muốn hỏi Thạch Sắc Vi, cậu có thể

giữ yên lặng được chứ?” Người hắn muốn hỏi là Triệu Tử Hiển. Thấy đối phương

gật đầu đồng ý, hắn hài lòng gật đầu tiếp tục hỏi Thạch Sắc Vi: “Em đối với A

Hiển là nghiêm túc?”

“Vâng, hơn nữa cực kỳ nghiêm túc.” Cô gật đầu một cái.

“Nếu anh cũng phản đối, em vẫn muốn sống cùng hắn?”

“Đúng.”

“Hai bàn tay trắng cũng không vấn đề gì?”

Thạch Sắc Vi sửa lại mái tóc dài một chút, nói rất đơn giản: “Em sẽ không phải

là người chỉ có hai bàn tay trắng, ít nhất tiền ông nội, bà nội để lại cho em

không ai có thể đụng đến được.”

Anh trai của cô mắt thoáng một nụ cười nhưng không phản bác.

“Con vì có chỗ dựa đó nên mới không vâng lời cha mẹ phải không?” Thạch Kính

Nhất bị loại thái độ này của con gái chọc giận, cơn tức từ đêm Giáng Sinh cho

tới hôm nay giờ bùng phát lên.

Đỉnh cao nhất là việc tối hôm qua ông đã khổ tâm sắp xếp mọi việc nhưng bị con

gái phá hỏng tất cả khiến cho ông không thể kìm nén nổi tính tình của mình.

“A, con chỉ nói là gặp chuyện không may mà thôi.” Bị người lớn nuông chiều quen

nên Thạch Sắc Vi không chút sợ hãi cơn giận của cha, đối đáp nhẹ tênh, chọc

Thạch Kính Nhất thiếu chút nữa hộc máu.

“Sắc Vi, anh đang đợi câu trả lời của em.” Thạch Quân Nghị tỉnh táo nhắc nhở.

Cô bất đắc dĩ thở dài: “Vâng, nếu em hai bàn tay trắng em cũng muốn sống cùng

anh ấy.”

“Sắc Vi, không có tiền thì tình yêu cho con được gì?” Hà Bội Dung nhẹ giọng

khuyên nhủ.

“Con thừa nhận tiền rất quan trọng, con cũng có thói quen tiêu tiền như nước.”

Cô ngồi thẳng lên, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cha mẹ: “Nhưng cha mẹ đã quên

con có chân có tay, không có Thạch gia con cũng có thể tự chăm sóc cho mình

được, có lẽ sẽ khó khăn một chút nhưng có sao đâu?”

Những đứa trẻ nhà giàu cũng không phải là không biết cuộc sống đói khổ. Tiêu

tiền không biết kiềm chế chỉ vì biết mình có bao nhiêu tiền. Cho nên cô sẽ

không nói quá trần trụi về vấn đề tiền bạc, cô chỉ biết, cô muốn tiêu tiền cũng

có thể tự mình kiếm được.

Nhưng A Hiển thì không thể dùng tiền tài mà so sánh được.

Hà Bội Dung bị phản bác, liền trầm mặc.

“Rất tốt, anh nghĩ mọi người cũng đã hiểu ý nghĩ của em rồi.” Thạch Quân Nghị

gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, “Như vậy hiện tại tôi muốn nói chuyện riêng với

Triệu Tử Hiển.” Ánh mắt hắn nhìn những người khác, ý tứ rất rõ ràng.

“Anh...” Thạch Sắc Vi bất mãn lập tức kháng nghị.

“Sắc Vi, mặc dù nó nhỏ tuổi hơn em nhưng em phải hiểu rằng đàn ông dù có nhỏ

tuổi hơn nữa cũng không cần phụ nữ bảo vệ.” Thạch Quân Nghị lạnh lùng nhìn em

gái, giọng kiên quyết.

“Nhưng mà...”

“Sắc Vi, anh cũng muốn một mình nói chuyện với ...anh ấy một chút.” Triệu Tử

Hiển trầm ngâm một lúc, vẫn quyết định không gọi Thạch Quân Nghị là anh trai.

Coi như người khác không ngại hắn cũng không muốn, liền nhẹ nhàng ngăn cản Sắc

Vi phản đối.

Mặc dù lo lắng, mặc dù không muốn, nhưng cô thấy ánh mắt kiên định của hắn

liền thỏa hiệp, đưa tay bỏ vào lòng bàn tay hắn, lưu luyến không muốn rời đi.

Thạch Quân Nghị thấy Triệu Tử Hiển chỉ cần nói nhẹ nhàng một câu đã trấn an

được đứa em gái tùy hứng của mình, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

“A Nghị, con nhất định phải đem ý kiến của cha mẹ nói cho nó hiểu!” Thạch Kính

Nhất giận dữ đùng đùng nói.

“Xin cứ giao cho con xử lý.” Hắn rất ôn hòa hơn nữa gọn gàng đem cha mẹ đuổi ra

ngoài, sau đó xoay người nhìn về phía đứa em trai danh nghĩa kia.

Giữa bọn họ cũng có thể gọi là xa lạ, năm đó Sắc Vi kiên trì muốn cha mẹ nhận

nuôi hắn, khi đó Thạch Quân Nghị cũng đã mười lăm tuổi thường xuyên phải theo

cha đến công ty học quản lý và kinh doanh, còn phải lo việc học, vô cùng bận

rộn. Mà Triệu Tử Hiển vẫn luôn im lặng, không thấy có cảm giác tồn tại, cho nên

mười một năm giữa bọn họ còn chưa trao đổi đến mười câu. Có lúc ngay cả một năm

một câu cũng không có, về sau hắn theo Sắc Vi đi Paris nên ngay cả mặt cũng

không gặp.

Cho nên tới hôm nay, Thạch Quân Nghị mới chân chính dò xét cẩn thận Triệu Tử

Hiển.

Hắn có vẻ ngoài rất được, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, có một loại

khí chất tự nhiên nhưng không giống công tử bột làm cho người ta có cảm giác

như là người trong sạch chính trực, lại trầm tĩnh tự nhiên cảm giác như sớm

chín chắn, có thể nhìn ra được.

“Tôi nghĩ cậu đã rất rõ ràng những gì tôi nói với cậu, đúng không?” Quan sát đủ

rồi Thạch Quân Nghị mới nhàn nhạt mở miệng, có rất ít người khi nhìn ánh mặt

của hắn có thể trấn định như vậy, Triệu Tử Hiển quả nhiên là không tầm thường.

“Rất rõ ràng.”

“Vậy cậu có lời gì muốn nói với tôi không?”

“Tôi có.”

Thạch Sắc Vi lo lắng đi qua đi lại trong phòng, cô rất lo, một loại cảm giác

chưa có từ trước đến giờ. Ngay cả khi bị cha mẹ bắt gặp với hắn cô cũng không

lo lắng như thế này. Bởi vì cô biết rất rõ ràng, ở Thạch gia Thạch Quân Nghị

mới là chủ nhân chân chính, anh mới là nhân vật mấu chốt quyết định tất cả.

Ngay từ lúc năm năm trước, cha đem toàn bộ tập đoàn Duệ Sang giao cho anh cai

quản thì cũng có nghĩa là đem tất cả quyền hành lớn giao cho anh. Chuyện nhỏ

cha mẹ có thể tự giải quyết nhưng đã là đại sự thì phải do anh quyết định. Cho

nên cha mẹ có đồng ý cô và A Hiển ở chung một chỗ hay không không quan trọng mà

quan trọng là ý kiến của Thạch Quân Nghị.

Mà điều này thì cô có nghĩ mãi cũng không ra. Nếu như nói ba mẹ bởi vì Triệu Tử

Hiển chỉ có hai bàn tay trắng mà không đồng ý mối quan hệ của bọn họ, còn anh

trai cô thì sao? Cô không rõ.

Người anh này mặc dù rất thương cô nhưng tính tình thâm trầm, bí hiểm. Cô một

chút cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô rất hiểu rõ thủ đoạn của anh.

Một người hai mươi lăm tuổi có thể điều hành một tập đoàn lớn, thành công của

anh không đơn giản vì anh là con trai của Thạch Kính Nhất. Mỗi người trong hội

đồng quản trị đều là đám người chẳng lương thiện gì, đều là giảo hoạt thành

tinh. Nếu như anh không có bản lĩnh, dù có ngồi trên ghế chủ tịch cũng không

chắc đã nắm được thực quyền, còn có thể bị đám lão già hồ ly kia điều khiển,

chơi đủ.

Nhưng anh lại làm được, vừa lên ngồi ghế chủ tịch bèn mạnh mẽ cải tổ toàn bộ

tập đoàn, đem những lão già công thần mời ra ngoài hết, tinh giản cơ cấu, cắt

giảm dư thừa rườm rà, nâng cao hiệu suất. Sau một loạt thay đổi lớn, dù các lão

công thần có khóc trước mặt cha hay cha có đập bàn mắng anh thì kết cục cũng đã

định rồi.

Cho tới bây giờ, chưa tới năm năm quy mô của Duệ Sang đã sớm không còn như

trước nữa, những người trong Hội đồng quản trị chỉ biết ngậm miệng mà đếm tiền.

Mà không ngậm miệng cũng không được, hắn nói gì mọi người phải nghe theo,

không ai dám cản.

Có thể nghĩ, Thạch Quân Nghị là một người đàn ông thủ đoạn và kiên quyết cỡ

nào, chuyện hắn muốn làm cho tới giờ cũng chưa bao giờ thất bại. Cho nên chàng

trai mười tám tuổi như Triệu Tử Hiển đâu phải là đối thủ của hắn.

Trong đầu Thạch Sắc Vi hiện lên vô số hình ảnh anh trai sẽ đối phó với Triệu Tử

Hiển, cô càng nóng nảy đứng ngồi không yên.

A Hiển của cô vốn là người khiêm tốn đơn giản, có năng lực gì mà ứng phó được

với loại người biết trước, thấy trước, biết phòng xa như Thạch Quân Nghị?

Cô nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười phút, hai mươi phút, ba

mươi phút, bọn họ nói chuyện riêng trong thư phòng có cần thời gian lâu như

vậy?

Rất muốn lên lầu hai ở cửa thư phòng nghe lén, nhưng cô đã hứa với A Hiển. Thật

là, phải nghe lời nha! Vừa giận mắng mình vừa tiếp tục đợi.

Một giờ, hai giờ, hả? không đúng, làm sao mà có thể sau hai giờ mà vẫn không có

động tĩnh nào?

Cô mở cửa phòng phi thẳng xuống lầu liền thấy quản gia mang theo mấy người làm

đang cầm một đống đồ đi lên lầu ba, cô liền vội vàng kéo tay: “Bọn họ đâu?”

“Tiểu thư hỏi ai?”

“Anh trai tôi.”

“Thiếu gia đến công ty.”

“Còn A Hiển đâu?”

“A Hiển thiếu gia đi rồi.”

Đi? Đi?

“Thạch Quân Nghị, anh nói gì với A Hiển? Sao anh ấy phải rời đi?” Đầu dây bên

kia vừa kết nối, Thạch Sắc Vi lập tức hét lớn.

“Anh hiện giờ rất bận, khi nào em bình tĩnh chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Thạch

Quân Nghị dứt khoát mà gọn gàng cúp điện thoại.

Gọi lại lần nữa cũng không chịu nghe máy, cô không chịu từ bỏ gọi thêm vài chục

cuộc sau mới hiểu rõ Thạch đại thiếu gia không rảnh để nghe điện thoại của cô.

Cô không tin A Hiển có thể buông tha cô như vậy, ngay cả một câu cũng không nói

liền đi. Hắn nhất định sẽ trở về, trong lòng cô vẫn luôn tin chắc như vậy.

Nhưng vẫn sẽ tức giận đến toàn thân phát run, mà Thạch phu nhân lại mặt mày hớn

hở: “Ừ, hay là A Nghị nhà chúng ta có biện pháp rồi?”

Có biện pháp đúng không? Anh trai cô lại dám đối xử với cô như vậy, vốn cho

rằng anh không cố chấp bảo thủ như cha mẹ mình, ai ngờ còn kinh khủng hơn!

Rất bận đúng không? Cô sẽ không ngại để cho hắn bận rộn hơn một chút.

“Này, Giai Thiến, mày rời giường chưa?”

“À, không có gì..., tao chỉ là nhàm chán muốn tìm mày tâm sự, đúng rồi, mày

không gặp anh trai tao sao? Ừ, anh ấy bận, ha ha, dĩ nhiên bận rộn.” Giống như

là đột nhiên phát hiện mình lỡ lời chợt câm mồm, hít một hơi lảng sang chuyện

khác. “À, mày không phải muốn tìm tao đi dạo phố sao? Hôm nay tao có thời

gian...Haizzz, không, tao làm gì có chuyện giấu mày, thật.”

Sau khi đối phương nói toàn bộ năm phút xong, cô lúc này mới hơi thở dài, dáng

vẻ giống như bất đắc dĩ: “Được rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn tốt tao mới nói

với mày, nhưng mày không được nói với anh tao là tao nói đó.”

“Tối hôm qua có phải mày nói cái cô tên gọi là Linda rất thích những đứa con

trai nhỏ tuổi? Xem ra mày nói không chính xác lắm đâu, nếu không hôm nay cô ta

gọi điện thoại đến nhà tao. Tìm ai? Ha ha, mày nghĩ nhà tao có ai đáng giá cho

cô ta tìm?” Cố ý dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Sáng nay anh tao nhận điện

thoại, sau đó tao gọi đến công ty nhưng không có ai nhận cả.”

“Mày không phải tìm anh tao gây chuyện đó chứ? Đàn ông ghét nhất là bạn gái vì

chuyện phụ nữ mà tìm hắn gây phiền toái. Ừ, mày đã hiểu? Ha ha, tao biết Giai

Thiến nhà chúng ta thông minh nhất mà. Cái gì? Mày hôm nay không muốn đi dạo

phố à? Có chuyện gì sao? Vậy cũng tốt.”

Sau khi cúp điện thoại Thạch Sắc Vi mới thấy cơn giận trong lòng vơi đi đôi

chút.

Trên đời này chuyện vui nhất chính là nói láo mà như không nói, cũng không cần

phải nói thật nhiều, phần còn lại phải nhờ vào người nghe phát huy tinh thần

tưởng tượng rồi.

Lin­da đúng là có gọi điện thoại tới, nhưng cô ta cần tìm A Hiển, đúng lúc cô

nhận được nên sung sướng cúp điện thoại luôn. Về phần Đồng tiểu thư muốn nghĩ

cô ta tìm Thạch Quân Nghị thì tùy, chẳng liên quan tới cô. Mà nghe quản gia

nói, anh trai cô đúng là vừa nhận được điện thoại liền chạy đến công ty, về

phần cô gọi điện không có ai nhận chẳng lẽ không phải là thật?

Ai bảo cái cô Lin­da kia tối hôm qua cứ quấn lấy A Hiển như vậy làm cô phát

ghét, cho nên vui vẻ mà nhận đòn sau lưng đi. Thuận tiện để cho Đồng Giai Thiến

nếm tư vị tối qua dám chọc cô.

Thạch Quân Nghị rất bận đúng không? Cô sẽ khiến cho hắn bận rộn thêm chút nữa.

Tính khí Đồng Giai Thiến cô quá rõ ràng, chỉ cần đưa một thanh củi khô đảm bảo

lửa sẽ cháy thành tro.

Nghĩ lại, nói Thạch Sắc Vi và Thạch Quân Nghị là anh em quả là một chút cũng

không sai.

Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau