TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!
Chap 85: Xin anh hãy tỉnh lại!
Cạch
Hàn Dĩ Xuyến như cái xác không hồn đẩy cửa ra và bước vào phòng bệnh, hai mắt cô đỏ ngầu và sưng húp, nước mắt vẫn không ngừng rơi; bước chân của cô nặng nề và khó khăn, thật gian nan lắm cô mới có thể nhìn về phía giường bệnh.....
Trên chiếc giường màu trắng, Từ Lâm đang nằm đó, hắn nằm im không chút động đậy, chăn được đắp đến ngực, hai tay vẫn để ra hai bên, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch, gương mặt tuấn mỹ bị che đi một nửa vì ống dưỡng khí đặt ngang mũi.
Cuối cùng Hàn Dĩ Xuyến cũng đã đến được bên giường bệnh, nước mắt nóng hổi và mặn chát cứ thi nhau rơi xuống hai bên má cô, cô nhìn người đàn ông đang nằm im lặng trên giường, nức nở nói
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự yên tĩnh của bốn bức tường và cả Từ Lâm đang nằm trước mặt.
Hắn không nghe cô nói!
Hắn không trả lời cô!
Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc lại vừa gọi
Vẫn như vậy, cô chỉ nhìn thấy một Từ Lâm yếu đuối đang nằm đó....
Bịch
Hai đầu gối cô mạnh mẽ chạm đất, cô gục xuống giường, hai tay cầm lấy bàn tay Từ Lâm, tim cô đau thắt, cô đau, thật sự rất đau, cô nghẹn ngào không thành lời
Tay cô run rẩy cầm chặt tay hắn, lúc chạm đến chiếc vòng tay trên cổ tay hắn, tim cô càng đau hơn, nước mắt rơi như nước đê tràn bờ.
Bàn tay Từ Lâm trong tay cô vẫn không hề cử động, hắn vẫn nằm im như vậy.
Hàn Dĩ Xuyến đưa tay hắn đặt lên một bên má của mình, tim cô quặn thắt không ngừng, giọng cô nghẹn đắng
Tại sao Từ Lâm vẫn chưa trả lời cô?
Tại sao hắn vẫn nằm im như vậy?
Hàn Dĩ Xuyến nhìn gương mặt anh tuấn đang yên tĩnh của Từ Lâm, cô lại đau đến muốn chết đi, run rẩy đưa tay vuốt lên một bên mặt hắn, cô cẩn thận đến từng cử chỉ, dù rằng đang rất đau, đau đến không thở được.....
Là tại cô đã quá tàn nhẫn!
Hắn biết rõ bản thân sẽ khó tỉnh lại nhưng vẫn không do dự mà phẫu thuật, rồi phải một mình giữ bí mật đó, chịu đựng sự lạnh nhạt của cô, nghe từng câu vô tình của cô!
Từ Lâm... chắc hắn đã rất khổ tâm.....
Có lẽ hắn còn đau hơn cả cô.....
Dù đã rửa mặt rất nhiều lần nhưng Hàn Dĩ Xuyến vẫn không thể che đi được gương mặt trắng bệnh như tờ giấy và hai mắt sưng đỏ, bộ dạng của cô vô cùng nhếch nhác. Cô bước từng bước vào phòng bệnh của tiểu Hiên.
Thuyên An và Phàm Diệc đang ngồi trên sofa liền bước lại gần cô, quan tâm hỏi
Dĩ Xuyến, cậu vẫn ổn chứ?
Tiểu Xuyến, em khiến anh rất lo...
Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi nhìn họ, khàn giọng trả lời
Cô liền nhìn xung quanh rồi hỏi
Thuyên An vội trả lời
Bác gái đã dẫn con bé vào trong tắm rửa rồi!
Mẹ!
Dĩ Xuyến!
Thuyên An vừa dứt lời thì mẹ Hàn đã dẫn tiểu Hiên từ phòng tắm đi ra.
Tiểu Hiên vừa nhìn thấy mẹ đã vội buông tay bà ngoại và chạy ào đến, lao vào ngực Hàn Dĩ Xuyến khi cô đang cúi thấp người.
Hàn Dĩ Xuyến bế con lên và gượng cười nhìn bé, khàn giọng nói
Hai tay tiểu Hiên vòng qua cổ Hàn Dĩ Xuyến mà ôm chặt, bé nhìn cô, gật gật đầu và vui vẻ nói
Câu hỏi của tiểu Hiên làm lồng ngực Hàn Dĩ Xuyến lại đau thắt, cô cố kìm nén để không rơi lệ, nghẹn ngào nói với con gái
Tiểu Hiên hơi buồn và thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bé nhìn mẹ rất lâu rồi chu miệng nói
Hàn Dĩ Xuyến vừa lau nước mắt vừa gượng cười, lắc đầu nói
Vừa nói cô vừa để tiểu Hiên ngồi lên giường rồi cúi thấp người để có thể đối diện với bé, cô vừa vỗ nhẹ lên má con vừa nói
Tiểu Hiên mỉm cười nhìn mẹ
Hai mẹ con đang trò chuyện với nhau thì Thuyên An đã bưng một khay thức ăn đến và nói
Hàn Dĩ Xuyến cười cười nhìn con rồi nhận kéo chiếc bàn nhỏ trên giường ra, đặt khay thức ăn lên rồi bắt đầu đút cho tiểu Hiên ăn.
Ăn xong thì Hàn Dĩ Xuyến lại lau sạch tay chân cho tiểu Hiên. Cô ngồi chơi với bé một lúc, đợi bé ngủ rồi mới bắt đầu đứng lên.
Mẹ Hàn giúp dọn dẹp vài thứ rồi đắp lại chăn cho tiểu Hiên, bà nhìn Hàn Dĩ Xuyến, thở dài và nói
Hàn Dĩ Xuyến xúc động nhìn mẹ, gật gật đầu rồi nói nhỏ
Thuyên An vỗ nhẹ lên vai Hàn Dĩ Xuyến rồi cùng cô đi ra ngoài.
Phàm Diệc nãy giờ chỉ ngồi bên cạnh giường của tiểu Hiên mà nhìn Hàn Dĩ Xuyến bơ phờ, thơ thẩn, anh biết cô đang rất lo cho Từ Lâm nên chỉ có thể im lặng mà không thể xen vào.
...........................
Thuyên An tiễn Hàn Dĩ Xuyến ra ngoài cửa, đi thêm vài bước, cô mới nói
Hàn Dĩ Xuyến ngậm ngùi gật đầu.
Thuyên An bước lại gần cô bạn của mình rồi dành cho cô một cái ôm an ủi.
Hàn Dĩ Xuyến gượng cười gật đầu rồi nói
Cô không muốn tiểu Hiên biết Từ Lâm vì cứu nó mà gặp bất trắc, cô không muốn nhìn thấy tiểu Hiên phải buồn!
Bởi vì cô tin Từ Lâm sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh lại rất sớm!
.................................
Từ phòng bệnh của tiểu Hiên đi tới gần phòng bệnh của Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên ngừng bước khi nhìn thấy Triết Liệt đang đứng phía trước cô và cung kính cúi đầu
Mà trước cửa phòng bệnh của Từ Lâm còn có hai tên thuộc hạ đứng canh, bọn họ nhìn thấy cô cũng cúi đầu chào.
Hàn Dĩ Xuyến đến gần Triết Liệt, trầm mặc một lúc rồi nói
Triết Liệt có chút kinh ngạc nhưng vẫn đồng ý gật đầu.
Hàn Dĩ Xuyến nhìn qua cánh cửa phòng bệnh rồi quay đầu về và hỏi
Triết Liệt ra hiệu cho hai tên thuộc hạ lên phía trước vài bước rồi mới suy tư nhìn Hàn Dĩ Xuyến, trầm giọng nói
Hàn Dĩ Xuyến nặng nề gật đầu, cô xót xa nói tiếp
Triết Liệt đút hai tay vô túi quần, đau lòng nói
Từng câu từng chữ Triết Liệt nói như cây kim nhọn đâm vào lồng ngực Hàn Dĩ Xuyến đến đau rát, hô hấp của cô càng lúc càng khó khăn.
Triết Liệt tiếp tục nói
Hai chân Hàn Dĩ Xuyến mềm nhũn, phải vịn vào tường mới có thể đứng vững, vô thức nói một câu
Triết Liệt biết rõ cô không nói mình nghe nhưng cậu ta vẫn trả lời.
Hàn Dĩ Xuyến tưởng mình nghe lầm, cô ngước đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn cậu ta, nghẹn ngào hỏi tiếp
Triết Liệt trầm ngâm thở dài
Nước mắt của Hàn Dĩ Xuyến đua nhau rơi xuống.......
" Dĩ Xuyến, anh buồn ngủ lắm, sáu năm qua, ngày nào anh cũng buồn ngủ. "
Cô nhớ lần trước Từ Lâm đã nói như vậy với cô, rằng hắn rất buồn ngủ, chẳng lẽ là như vậy......
Triết Liệt nhìn cô đau đớn như vậy, chậm rãi nói
Ngừng một lát, cậu ta nhìn Hàn Dĩ Xuyến, rồi suy tư nói tiếp
Bước chân Hàn Dĩ Xuyến lảo đảo suýt ngã, cô chống một tay lên ngực trái, cúi thấp đầu mà bật khóc, tiếng khóc từ nhỏ đến lớn dần.
Là tại cô!
Tất cả là tại cô!
Cô không nên bỏ mặc Từ Lâm lại và rời đi!
Chắc hắn đau lắm!
Chắc rất cô đơn!
Cô đã luôn cho rằng hắn sống rất tốt, sẽ sống với cuộc sống tự do tự tại của chính mình.
Bởi vì cô đã nghĩ rằng hắn không hề yêu cô!
Nhưng sự thật lại không như những gì cô nghĩ.
Tại sao....
Tại sao hắn không nói với cô rằng hắn rất yêu cô?
Tại sao phải im lặng?
Tại sao phải một mình chịu đựng?
Chỉ cần hắn nói ra, cô sẽ không rời đi nữa?
Nếu như một câu " Dĩ Xuyến, anh yêu em" có thể cho cô nghe sớm hơn.
Nếu như là sáu năm trước.
Thì có lẽ.....
Cả cô và hắn sẽ không phải chịu đựng nhiều tổn thương như vậy!
Sẽ không phải hành hạ nhau đến mức này!
Và sẽ không phải để lỡ mất cả sáu năm trời!
Triết Liệt đứng bên cạnh nhìn Hàn Dĩ Xuyến khóc đến tê tâm liệt phế, trong lòng cũng chẳng thoải mái.
Người trong cuộc luôn u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo!
Câu này quả thật rất đúng với hai người họ, rõ ràng có thể bên nhau từ sáu năm trước rồi, nhưng chỉ vì lòng tự tôn của bản thân mỗi người quá cao mà phải lỡ nhau đến sáu năm trời.
............................
Từ Lâm vẫn nằm bất tỉnh như vậy, nhìn hắn lúc ngủ thật sự rất hiền lành và còn chút... đáng yêu.
Hàn Dĩ Xuyến cầm khăn lau từ trên vùng trán của hắn xuống mặt, ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên đôi mày kiếm, đến sóng mũi cao thẳng, chóp mũi, môi mỏng mím lại.
Đã rất lâu rồi cô không được gần hắn như vậy, gương mặt yêu mị này đã lâu lắm rồi cô không được chạm đến.
Bàn tay cô đặt trên má Từ Lâm rất lâu, đôi mắt ngân ngấn lệ vẫn không rời khỏi gương mặt hắn; cô ghét cái ống khí ngang mũi hắn... tại sao hắn vẫn chưa tỉnh lại?
Hàn Dĩ Xuyến nhúng khăn vào thau nước bên cạnh và tiếp tục lau tay cho Từ Lâm.
Cô cầm bàn tay to lớn của hắn áp vào má mình, mắt vẫn nhìn lên mặt hắn, nghẹn ngào nói
Hai tay Hàn Dĩ Xuyến cầm lấy cổ tay Từ Lâm, giữ luôn cả chiếc vòng tay của hắn, nước mắt mặn chát và nóng hổi cứ lăn từ má cô xuống da thịt hắn.....
Vì nhớ cô, vì tổn thương bởi cô mà Từ Lâm đã biến thành một con người khác với trước đó, yếu đuối hơn, suy sụp hơn.
Hơn hai mươi năm, đó là lần đầu tiên hắn đổ bệnh, có lẽ rất đau?
Cô có thể hình dung được dáng vẻ vật vã thống khổ của hắn khi gọi tên cô trong cơn mê.
Khi đó cô lại không ở bên cạnh hắn!
Y Bình làm cô và tiểu Hiên bị thương, có phải vì thế mà hắn đã đánh cô ta?
Y Bình!
" Lúc ở cùng tôi, anh ấy luôn gọi tên cô! "
Lẽ ra lúc đó cô nên đoán ra rồi chứ?
Lẽ ra cô nên hiểu tình cảm của Từ Lâm ngay từ lúc đó rồi chứ?
Có lẽ Y Bình chỉ là cái cớ để hắn trả thù cô, vì hắn hận cô.....
Nhưng không phải có yêu mới có hận sao?
Cô đã như vậy!
Cô đã rất hận hắn, suốt sáu năm qua....
Vì cô còn rất yêu hắn.
Đã hơn năm ngày rồi, Từ Lâm vẫn chưa tỉnh lại.......
Đắp lại chăn cho Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn một lúc, đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn rồi đứng lên. Cô đi tới cửa sổ và kéo rèm ra.
Bên ngoài khuôn viên có rất nhiều cây hoa tử đằng đang nở rực.
Qua lớp cửa kính, Hàn Dĩ Xuyến có thể nhìn thấy cả một sắc tím mê người, cô quay đầu lại nhìn Từ Lâm đang nằm trên giường, giọng chua xót nói
Cô nở một nụ cười yếu ớt rồi lại trở lại ghế bên cạnh giường, cầm tay Từ Lâm lên, cô nhẹ giọng nói
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay hắn rất lâu, nước mắt lại rơi đầy xuống tay hắn......
Ngày thứ sáu rồi, Từ Lâm vẫn như vậy.....
Vừa lau người xong cho Từ Lâm, Hàn Dĩ Xuyến ngồi nhìn hắn rất lâu, một tay cô nắm lấy tay hắn, tay kia áp vào má hắn, cô nói bằng giọng bực bội nhưng lại đang khóc
Cô mắng xong nhưng vẫn thấy Từ Lâm nằm im như vậy, cô vừa lau nước mắt vừa hạ thấp giọng khẩn cầu
Hai tay cô cầm lấy tay hắn, vùi mặt vào trong và gục xuống giường, cô nức nở từng tiếng.
Tiếng khóc của cô vang vọng khắp phòng bệnh mà không ngớt.
Hôm nay là ngày tiểu Hiên xuất viện, Hàn Dĩ Xuyến đã gọi Triết Liệt đến trông Từ Lâm rồi đi sang phòng bệnh của tiểu Hiên.
Trong phòng, Thuyên An và mẹ Hàn đang thu dọn đồ đạc của tiểu Hiên.
Tiểu Hiên đã thay một bộ đồ rất đẹp và khoác một chiếc áo khoác len, bé đang ngồi trên giường và ôm con búp bê Từ Lâm mua cho, ánh mắt buồn bã của bé cứ nhìn về phía cửa, thỉnh thoảng lại hỏi
Mẹ Hàn chuyển đồ trên tay sang cho Thuyên An, đau lòng đi tới ôm lấy cháu ngoại, vỗ về
Tiểu Hiên buồn bã vùi đầu vào ngực bà ngoại, mắt vẫn hướng về phía cửa.
Những ngày qua Hàn Dĩ Xuyến chỉ đến thăm tiểu Hiên ba tiếng mỗi ngày rồi nói bận và rời đi, khiến bé thất vọng rồi tủi thân.
Hai mắt tiểu Hiên sáng rực khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến đi vào, vội giãy khỏi ngực bà ngoại và leo xuống giường
Vừa gọi bé vừa lao vào lòng Hàn Dĩ Xuyến, cười khúc khích.
Hàn Dĩ Xuyến xót xa bế con lên, một tay vuốt nhẹ lên má của con và nhỏ giọng nói
Tiểu Hiên vừa cười vừa lắc đầu
Hai mẹ con đang trò chuyện thì Thuyên An và mẹ Hàn đã dọn đồ xong.
Thuyên An xách một cái túi lớn, cười cười nhìn hai mẹ con rồi nói
" Nhà" đối với tiểu Hiên có lẽ còn quá xa lạ, vì từ lúc hai tuổi bé đã phải nhập viện và luôn ở trong bệnh viện. Nhưng từ hôm nay, bé sẽ luôn được ở nhà cùng ba mẹ....
Hàn Dĩ Xuyến bế tiểu Hiên và xách thêm một túi đồ đi ra khỏi phòng bệnh.
Thuyên An xách hai túi lớn, mẹ Hàn chỉ cầm một túi đựng vật dụng nhỏ.
Bốn người cùng ra khỏi bệnh viện.
Ninh Diệp và Phàm Diệc không đến vì đều bận.
Ninh Diệp phải giúp Hàn Dĩ Xuyến xử lý một số việc của OY.
Còn Phàm Diệc thì cũng không rõ.....
...................
Tiểu Hiên và mẹ Hàn cùng về nhà mà Thuyên An đã chuẩn bị trước, còn Hàn Dĩ Xuyến vẫn ở lại bệnh viện cùng Từ Lâm.