TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!
Chap 92: Hôm nay em chủ động (H+)
Những người làm theo phía sau cùng xách vali giúp Hàn Dĩ Xuyến và tiểu Hiên.
Thím Vương đi cùng Hàn Dĩ Xuyến, còn tiểu Hiên thì được mẹ dắt tay đi bên cạnh.
Thiếu phu nhân, chị đi lâu như vậy nhưng phòng của chị vẫn được bọn em lau dọn mỗi ngày đấy!
Phải đó thiếu phu nhân, đó là lệnh của thiếu gia đấy ạ, thiếu gia ngày nào cũng sang phòng chị và kiểm tra từng hạt bụi nữa!
Những người làm vừa xách vali vừa luyên thuyên nói.
Hàn Dĩ Xuyến gượng cười nói với họ
Đám người làm tiếc nuối gật đầu.
Thím Vương cười cười tiếp lời
Tim Hàn Dĩ Xuyến đập nhanh vài nhịp, cô cúi xuống nhìn tiểu Hiên một chút rồi ngập ngừng hỏi
Thím Vương đau buồn thở dài, nói
Hàn Dĩ Xuyến im lặng cắn môi và dắt tiểu Hiên vào trong phòng khách.
Cô thật sự kinh ngạc vì cấu trúc của phòng khách vẫn như sáu năm trước, chẳng thay đổi chút nào dù là một chút vị trí nhỏ đặt bàn.
Tiểu Hiên thì thích thú ngắm nhìn toà biệt thự rộng lớn, không ngừng khen ngợi
Hàn Dĩ Xuyến nhìn con mỉm cười và gật đầu, dịu dàng nói
Những người làm phía sau đang không biết phải chuyển vali của Hàn Dĩ Xuyến vào phòng nào thì thím Vương đã giúp hỏi
Hàn Dĩ Xuyến do dự trả lời
Thím Vương cười rạng rỡ gật đầu rồi đi lấy chìa khóa phòng cho Hàn Dĩ Xuyến.
Hàn Dĩ Xuyến nhận lấy chìa khóa, cười cười lắc đầu
Nói xong, cô ngồi xuống nói nhỏ với tiểu Hiên
Tiểu Hiên vui vẻ gật đầu rồi đưa tay cho thím Vương, theo bà lên lầu.
Hàn Dĩ Xuyến cũng đi lên, cô dừng lại trước cửa phòng của Từ Lâm và lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cạch
Cửa phòng được mở ra, Hàn Dĩ Xuyến từ từ bước vào trong và đóng cửa lại, cô cẩn thận quan sát xung quanh.
Phòng ngủ vẫn như vậy! Vẫn như trước đây cô từng ở đây với Từ Lâm.
Mọi thứ trong đây vẫn đặt nguyên chỗ cũ như ngày cô rời khỏi.........
Những bức ảnh cưới của cô và Từ Lâm không mất đi bức nào; ảnh treo trên đầu giường, ảnh đặt trên bàn, tủ, kệ sách đều được đặt giống như trước đây.
Hàn Dĩ Xuyến đi tới giường và ngồi xuống, cô đưa tay chạm vào tấm gra giường.
Lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo!
Chẳng lẽ Từ Lâm thực sự đã không ngủ trên chiếc giường này lâu rồi?
Cô ôm chiếc gối ở vị trí của hắn lên và đưa tới mũi ngửi thử.
Không có gì cả!
Từ Lâm thực sự không ngủ ở đây!
Vậy rốt cuộc sáu năm qua hắn đã ngủ ở đâu, ngủ như thế nào?
Hàn Dĩ Xuyến đặt chiếc gối lại vị trí cũ rồi cầm lấy một bức ảnh cưới trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường.
Cô ngắm nhìn và vuốt ve gương mặt Từ Lâm trong ảnh, còn đặt xuống đó một nụ hôn nhẹ nhàng và cười thật ngọt ngào.
Cô ngắm nghía rất lâu mới đặt bức ảnh về vị trí cũ, lúc cô đặt ảnh xuống.
Bịch
Một chiếc lọ nhỏ bằng nhựa màu trắng rơi từ trên bàn xuống và lăn lóc dưới chân Hàn Dĩ Xuyến.
Cô kinh ngạc cúi xuống nhặt chiếc lọ lên và xem nhãn mác trên đó.
Thuốc ngủ!
Toàn thân Hàn Dĩ Xuyến cứng đờ như vừa bị rút mất linh hồn. Hai tay cô bắt đầu run rẩy, một tay nắm chặt gra giường, tay cầm lọ thuốc cơ hồ muốn bóp méo cả lọ.
Hai mắt cô nhìn về phía trước không có tiêu cự, một màn nước mỏng đã bắt đầu vương trên mắt cô.
" Không có em tôi không ngủ được! "
" Dĩ Xuyến, anh buồn ngủ lắm, sáu năm qua, ngày nào anh cũng rất buồn ngủ! "
" Từ sau cơn sốt đó, Từ tiên sinh không thể ngủ được nữa, thỉnh thoảng phải dùng đến thuốc ngủ mới có thể có được một giấc ngủ khoảng bốn tiếng "
Từ Lâm thật sự đã dùng thuốc ngủ suốt thời gian qua sao?
Thật sự không có cô bên cạnh thì hắn không thể ngủ?
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Hàn Dĩ Xuyến, từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống.
Cô phải làm sao đây?
Cô thật sự đã quá tàn nhẫn!
Là cô đã hại hắn!
Từ Lâm mở cửa và bước vào phòng mà Hàn Dĩ Xuyến cũng không biết, hắn đặt cặp xách xuống sofa và cởi áo khoác, áo gilê ra, nhìn cô hỏi
Khi hắn vừa họp xong thì nhận được điện thoại của thím Vương, thông báo mẹ con Hàn Dĩ Xuyến đã về Đài Song Khê nên hắn đã hủy tất cả lịch trình chiều nay mà chạy về đây gặp cô.
Hỏi xong vẫn không thấy cô trả lời, chỉ thấy cô ngồi yên trên giường, mái tóc xoăn nhẹ che đi gần hết nửa khuôn mặt cô, trên tay cô cầm vật gì đó rất chặt; Từ Lâm kinh ngạc bước lại gần cô, dịu dàng gọi
Cô vẫn không nói gì!
Từ Lâm thoáng hoảng loạn ngồi xuống bên cạnh cô, vội đưa tay vén nhẹ tóc cô lên.
Những giọt nước mắt long lanh đập vào mắt hắn làm hắn luống cuống cả tay chân, vội giữ lấy hai bên vai đang run rẩy của cô, xoay người cô lại đối diện với mình, lo lắng hỏi
Vừa nói hắn vừa lau nước mắt cho cô
Thấy cô càng khóc nhiều hơn, hắn mới chú ý đến vật mà cô đang cầm trong tay.
Hắn liền lấy nó ra khỏi tay cô, nhìn thấy lọ thuốc ngủ của mình, hắn lại nhìn cô và hỏi
Hàn Dĩ Xuyến ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, nghẹn ngào hỏi
Từ Lâm trầm tư một lúc rồi áp hai tay vào hai bên má cô, khẽ nói
Bụp
Hàn Dĩ Xuyến không chút do dự mà ném mạnh lọ thuốc vào thùng rác, cô nuốt nước mắt mắt nói
Vừa nói cô vừa nức nở từng tiếng
Từ Lâm dỗ dành cô như dỗ dành một đứa trẻ, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói
Nghe vậy Hàn Dĩ Xuyến mới từ từ nín khóc, nhưng vẫn còn tiếng nức.
Từ Lâm vén gọn tóc cô lại và cụng trán mình lên trán cô, thì thầm
Không cần suy nghĩ, Hàn Dĩ Xuyến liền vòng hai tay lên cổ hắn và ôm thật chặt, cô còn chủ động hôn lên môi hắn, nói trong tiếng nức.
Từ Lâm hài lòng ôm chặt sau lưng cô và hôn thật sâu vào môi cô....
Hắn hôn đến nghiện và không thể dứt ra.
Hàn Dĩ Xuyến cũng rất nhiệt tình đón nhận và đáp trả lại nụ hôn của hắn.
.........................
Tiểu Hiên vui vẻ nhún nhảy đi ra khỏi phòng cùng thím Vương, bé cười khanh khách không ngớt
Nhìn bé con vui như vậy, Thím Vương cũng rất mừng, bà tươi cười nói với bé
Thật tình thì mấy ngày trước, khi mà Từ Lâm đột nhiên gọi bà đến và dặn bà thu dọn một căn phòng riêng, còn trang trí cẩn thận, nói là dành cho bé gái thì bà chẳng hiểu cớ sự gì cả, chỉ biết làm theo lệnh, hoá ra là chuẩn bị cho tiểu Hiên!
Hai bà cháu vừa dắt tay nhau bước đến cầu thang thì cũng vừa thấy Từ Lâm và Hàn Dĩ Xuyến từ trong phòng đi ra.
Tiểu Hiên mừng rỡ chạy đến bên cạnh Từ Lâm, cái miệng nhỏ gọi lớn
Từ Lâm rất nhanh liền bế con gái lên cao và hôn lên má của bé.
Tiểu Hiên cũng lập tức hôn trả lại.
Từ Lâm vừa cười vừa véo nhẹ lên má con và nói
Vừa nói hắn vừa nhìn lướt qua Hàn Dĩ Xuyến, cười đầy mờ ám.
Hàn Dĩ Xuyến ngượng đỏ cả mặt, không dám nhìn thẳng vào mặt con mà chỉ vờ vén vén tóc.
Tiểu Hiên không chú ý đến dáng vẻ của hai người mà chỉ trả lời Từ Lâm thật giòn giã
Từ Lâm hài lòng gật đầu và bế tiểu Hiên xuống lầu, vừa đi vừa nói với thím Vương
Thím Vương cung kính cúi đầu.
Hàn Dĩ Xuyến không nói gì mà bước nhanh theo Từ Lâm.
Trong một căn phòng sách tràn ngập mùi gỗ hương, bàn ghế, tủ, sàn, tường trong căn phòng này đều được làm từ các loại gỗ quý; cửa sổ lớn nhất và cũng là duy nhất trong căn phòng được che lại bởi một tấm rèm cửa màu vàng cam nên ánh sáng trong căn phòng cũng bị giảm bớt.
Bên một bàn làm việc, hai người đang ngồi đối diện nhau.
Người vừa nói là lão Tam, vài ngày trước vừa bị thất thế ở bắc Phi.
Đối diện với ông ta là Hắc Long, thủ lĩnh của Hắc Long Bang. Đặt điếu xì-gà vào gạt tàn, ông ta suy tư nói
Lão Tam không vui suy xét
Hắc Long nở một nụ cười mưu mô rồi lắc đầu nói
Hai mắt Lão Tam sáng rực, vui mừng hỏi
Hắc Long lấy ra một bức ảnh và đưa cho ông ta, thoả mãn nói
Lão Tam cầm bức ảnh lên.
Đó là ảnh chụp một người phụ nữ và một bé gái đứng trước cổng Đài Song Khê.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Hàn Dĩ Xuyến và tiểu Hiên.
Hắc Long cười gian nói
Lão Tam tuy có chút mừng rỡ nhưng cũng hoài nghi
Hắc Long cười khoái chí và nói
Ông ta đã moi hết tất cả thông tin về Hàn Dĩ Xuyến và mối quan hệ giữ cô và Từ Lâm.
Chuyện Từ Lâm giết đám người từng muốn cường bạo Hàn Dĩ Xuyến, chuyện hắn đột nhiên đầu tư vào lĩnh vực thời trang- một lĩnh vực không mang lại lợi nhuận gì lớn cho Đại Từ, hay cả chuyện Từ Lâm từng đổ bệnh vì Hàn Dĩ Xuyến.....
Tất cả, Hắc Long đều đã moi ra được hết!
Lão Tam nhìn vẻ mặt đắc thắng của Hắc Long mà cũng cảm thấy tự tin hơn, ông ta thử hỏi
Hắc Long không nói gì mà chỉ cười, nụ cười cực kỳ xảo trá.
Tiểu Hiên cùng những người làm trong Đài Song Khê đang chơi rượt bắt trong vườn hoa, tiếng cười khanh khách của trẻ con và tiếng cười đùa hớn hở của người lớn vang lên khắp nơi, làm náo động cả biệt thự.
Bên bàn trà trong vườn, Hàn Dĩ Xuyến ngồi nhìn con gái nô đùa, cô ngồi bó gối trên ghế, nụ cười rất hạnh phúc và ngọt ngào.
Tiểu Hiên của cô trước đây chưa từng được vui chơi thoả thích như vậy, chỉ chạy nhảy được mười phút là phải về phòng nằm nghỉ, nhưng bây giờ bé đã có thể chơi đùa như những đứa trẻ khác, thật sự rất may mắn!
Một cốc sữa xuất hiện ngay trước mặt cô khiến cô giật mình ngẩng đầu lên.
Từ Lâm đang cầm một cốc sữa và đặt xuống bàn xong thì hắn cũng ngồi xuống bên cạnh Hàn Dĩ Xuyến.
Hắn nhìn cô đang ngớ ngẩn ra mà hỏi.
Hàn Dĩ Xuyến lúng túng lắc đầu và đón lấy cốc sữa đang rất ấm.
Rồi đưa cốc sữa lên môi, cẩn thận uống một ngụm.
Từ Lâm vừa nhìn cô uống vừa vén tóc cho cô. Đến khi cô đưa cốc sữa ra, hắn vẫn chăm chú nhìn cô.
Lần này là những vệt sữa còn dính trên môi cô, hắn từ từ đưa tay đến, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khiến Hàn Dĩ Xuyến ngượng nghịu nhìn hắn.
Nói xong, Từ Lâm liền tiến sát khuôn mặt hắn lại gần cô, môi bạc từ từ áp lên môi cô và từ từ đưa đầu lưỡi ra, liếm hết sữa trên viền môi cô. Xong lại đưa tay lau nhẹ lần nữa, khẽ nói
Mặt Hàn Dĩ Xuyến đỏ đến mức không thể đỏ hơn nữa, nóng ran như muốn thiêu đốt cả trái đất. Cô lắp bắp nói
Nghe cô nói như vậy, hắn lại cố tình bẻ cong ý của cô, cười đầy mờ ám.
Hàn Dĩ Xuyến biết hắn cố tình trêu chọc mình nên chỉ muốn trốn thật nhanh, cô lúng túng định đứng lên thì lại bị Từ Lâm kéo lại gần hơn, để cô ngồi lên đùi hắn, một tay hắn giữ lấy vòng eo cô, tay kia đang vén nhẹ tóc cô và ghé sát môi vào tai cô mà thì thầm
Nói xong liền ngậm lấy vành tai cô, cắn nhẹ rồi nhả ra, hôn dọc xuống cổ cô, trượt lên lại làn môi đỏ mỏng, hôn mút liên tục.
Bàn tay hắn cũng từ từ di chuyển dọc theo sống lưng của cô xuống bắp đùi thon thả, vén chiếc váy mỏng của cô lên rồi len vào giữ hai bắp đùi đang khép chặt mà mơn trớn vào bên trong.
Hàn Dĩ Xuyến không tự chủ được mà từ từ mở rộng hai bên đùi ra để bàn tay tham lam của Từ Lâm dễ dàng tiến vào bên trong hơn, cô cảm giác từng tế bào thần kinh đang bị thiêu rụi dần dần, từng dòng điện cứ chảy khắp toàn bộ cơ thể cô, bàn tay ma thuật của hắn đang di chuyển vào bên trong quần lót của cô mà khiêu khích, khiến cô phải động tình; quần lót bằng ren đang được kéo xuống từ từ.
Hàn Dĩ Xuyến run rẩy ôm lấy hai vai của hắn mà cầu xin.
Nhưng Từ Lâm càng bị kích thích hơn khi nghe giọng yếu ớt đứt quãng của cô. Hắn vùi mặt vào hõm cổ của cô mà hôn liếm xung quanh, di chuyển xuống phần rãnh ngực nhưng lại không hôn xuống mà từ phía sau cô đưa tay vào trong, vuốt ve mơn trớn tấm lưng trắng nõn rồi đến đôi ngực sữa đang phập phồng lên xuống.
Bàn tay đang ở trong nơi tư mật kia lại đi ra và tự kéo lưng quần của mình xuống, lôi con cự long cứng như thép, nóng như than ra; vén chân váy của Hàn Dĩ Xuyến lên chút nữa, đẩy con cự long vào đúng vị trí non mềm, ẩm ướt giữ hai chân cô rồi đẩy mạnh!
Hàn Dĩ Xuyến hoàn toàn buông thả mà rên rỉ thành tiếng nhưng cô vẫn nhìn thấy được tiểu Hiên đang vui đùa ở phía sau hàng cây tử đằng; khoái cảm dồn dập nhưng cô vẫn rất kinh sợ, lắc đầu liên tục
Cô không tự tin rằng bản thân có thể không phát ra những âm thanh phóng đãng nên chỉ có thể xin Từ Lâm bịt chặt miệng cô lại.
Từ Lâm vẫn không ngừng luật động, nghe Hàn Dĩ Xuyến yêu cầu như vậy, dĩ nhiên hắn đọc được suy nghĩ của cô nhưng vẫn muốn trêu chọc cô thêm nữa, tiếp tục tăng nhanh tốc độ ra vào.
Hàn Dĩ Xuyến vẫn lắc đầu ngoằn ngoại, cô rên rỉ từng tiếng
Từ Lâm vừa ra vào liên tục vừa nói nhỏ bên tai cô.
Trên trán và cổ của Hàn Dĩ Xuyến nhễ nhại mồ hôi, cô nói không thành câu
Nghe cô rên càng lúc càng lớn, Từ Lâm cũng không định trêu chọc cô thêm nữa, đưa tay nâng nhẹ cằm của cô, xoay mặt cô lại và đặt lên môi cô một nụ hôn thật kín và sâu; hạ thân luật động điên cuồng hơn!
Một chiếc xe thương vụ đã được chuẩn bị sẵn bên ngoài, bên cạnh là mấy tên vệ sĩ cung kính cúi chào.
Hắc Long bước đến trước cửa xe rồi dừng lại, quay sang hỏi tên thuộc hạ thân tín nhất.
Tên thuộc hạ cung kính đáp
Hắc Long gật đầu một cái rồi nói
Tên thuộc hạ cúi đầu nhận lệnh rồi đi tới mở cửa cho Hắc Long.
Chiếc xe từ từ lăn bánh và rời khỏi........
Hàn Dĩ Xuyến như cá thiếu nước mà để mặc cho Từ Lâm bế lên cầu thang, quần áo của cô tuy vẫn còn mặc trên người nhưng lại vô cùng xộc xệch, đậm mùi kích tình.
Dục vọng của Từ Lâm không hề có dấu hiệu giảm xuống mà còn tăng thêm vài phầ; hắn bước nhanh vào trong phòng ngủ, cánh cửa đóng lại phía sau, hắn bế Hàn Dĩ Xuyến đến bên giường và nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó đứng lên và cởi bỏ chiếc áo thun tay dài, quần thun thể thao trước mặt cô rồi thấp giọng nói
Hàn Dĩ Xuyến đỏ mặt ngồi dậy và đi tới gần hắn, đưa tay cởi bỏ quần lót của hắn. Ngón tay thon dài, mịn màng và trắng muốt chạm nhẹ vào con cự long đang hùng dũng đứng trước mặt.
Từ Lâm khẽ nhếch môi, hắn tưởng cô sẽ dùng miệng nhưng không ngờ cô lại đẩy hắn ngã xuống giường và nhanh chóng leo lên người hắn, hai chân cô kẹp hai bên hông hắn, cô ngồi trực tiếp xuống hạ thân của hắn.
Từ Lâm nằm im nhìn cô và nở nụ cười thoả mãn.
Hàn Dĩ Xuyến cắn cắn môi để bình tĩnh lại, có trời mới biết cô chưa bao giờ to gan chủ động như vậy, nhưng cô không muốn bị hắn bắt nạt mãi như vậy, chỉ toàn để cô ở dưới!
Nghe cô nhỏ nhẹ cất tiếng, tim Từ Lâm như có ngàn sợi lông vũ quét qua, hắn khoái chí bật cười
Dục hoả trong người hắn đang cháy lên hừng hực, hắn không ngờ cô lại dám chủ động, càng không ngờ cô chủ động lại khiến hắn bị kích thích dữ dội như vậy!
Hàn Dĩ Xuyến nhìn hắn và cười đầy sắc tình, cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, hoàn toàn trần trụi truớc mặt hắn; cô nhẹ liếm môi rồi vén hết tóc sang một bên rồi từ từ cúi xuống, chủ động hôn lên môi hắn, đến yết hầu đang chuyển động kia, xương quai xanh, ngực trái.....
Chiếc lưỡi đinh hương của cô đảo vài vòng quanh viên trân châu trước ngực hắn, liếm thật nhẹ.
Những ngón tay của cô đặt trên ngực phải của hắn rồi vẽ vòng tròn xung quanh.
Hàn Dĩ Xuyến cố che đi vẻ ngượng ngùng mà tiếp tục hôn khắp cơ ngực của Từ Lâm khiến hắn thở dốc vì khoái cảm.
Từ Lâm vẫn nằm im hưởng thụ sự "săn sóc" của cô, tuy động tác của cô khá vụng về, kỹ thuật cũng không có nhưng lại khiến hạ thân hắn trướng to đến khó chịu, dục hoả thiêu đốt từng tế bào của hắn.
Hàn Dĩ Xuyến ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi
Từ Lâm không thể chịu đựng thêm nữa, hắn muốn cô, muốn cô ngay lập tức!
Hàn Dĩ Xuyến nhẹ lắc đầu rồi ngồi thẳng lưng lên, cô tự tay xoa nắn bầu ngực của mình, cắn nhẹ môi và ngâm nga rên rỉ.
Từ Lâm không thể để cô tiếp tục như vậy nữa, liền biến bị động thành chủ động, kéo cô nằm xuống giường và áp cơ thể của mình lên người cô.