Tống thị đắc ý lầm bầm, lầu bầu một phen, lại lấy gương soi, chỉnh trang quần áo, dặn Xuân Hương coi chừng nhà cửa, đến phòng bếp lấy thêm mấy cái bánh chưng đi về phía Lý phủ.
Bà ta là người thức thời, ngoại trừ thỉnh an mỗi sáng, nếu Lý phu nhân không triệu kiến thì bà ta cũng không cố tới chọc người phiền chán. Sở dĩ Tống thị có thể ở Lý phủ lăn lộn vui vẻ chính là nhờ biết cách thân cận với hạ nhân trong phủ, thỉnh thoảng ban chút ân huệ nho nhỏ khiến bọn họ nhớ kỹ, trước mặt Lý phu nhân nói bà ta như thế nào hòa khí, rộng lượng, lại có khả năng thế nọ thế kia, lâu dần Lý phu nhân tự nhiên là ấn tượng càng sâu, càng thấy bà ta tốt.
Đúng lúc rãnh rỗi, Tống thị quyết định đến chỗ ở của hạ nhân Lý phủ một chút, sẵn tiện thám thính tình hình chỗ Lý phu nhân. Vận khí của bà ta hôm nay thật sự là rất tốt, vừa mới vào ngõ nhỏ phía sau Lý phủ đã gặp ma ma thô sử họ Ngô trong viện Lý phu nhân. Tống thị mở nắp cái giỏ tre, để lộ mấy cái bánh chưng, cười nói:
Ngưu ma ma cũng thân quen với Tống thị nên không khách khí đẩy giỏ ra lấy một cái bóc vỏ cắn một ngụm, nhồm nhoàm hỏi:
Ngày thường Tống thị đều chọn lúc mọi người rảnh rỗi mới tới, khi đó người nhiều, náo nhiệt. Giờ này mọi người vẫn còn bận rộn trước mặt chủ tử đâu, Ngưu ma ma cũng là vừa mới quét sân xong trở về nhà. Tống thị cũng không giấu diếm, kể lể với Ngưu ma ma:
Chỗ thông minh nhất của Tống thị chính là ở đây, bà ta biết rõ khi nào nên thẳng thắn, thành khẩn, khi nào nên che giấu. Quả nhiên thấy Tô thị chẳng những không dối gạt mà chuyện gì cũng nói với mình, Ngưu ma ma rất cảm động, chỉ hận không thể moi tim móc phổi ra được, liền nói ngay:
Tống thị cũng biết những hạ nhân này đều có quan hệ họ hàng với nhau. Ngưu ma ma tuy chỉ là thô sử bà tử nhưng làm việc lâu rồi tự nhiên sẽ quen biết rộng, cũng có địa vị. Loại chuyện hỏi thăm này cũng không tốn bao nhiêu sức, lập tức cười nói:
Trong lúc nói chuyện, Ngưu ma ma đã ăn xong cái bánh kia rồi, đang dùng tay quẹt quẹt miệng, cũng không chối từ, nhấc rổ lên nói:
Tống thị vốn cũng không phải người quý giá gì, nhà cũ trong thôn của nàng còn bấn hơn đâu, hơn nữa laik đang cầu người, làm sao dám ghét bỏ, cũng đi theo Ngưu ma ma vào.
Ngưu ma ma lấy ghế cho Tống thị, cất bánh đi, trả lại cái rổ không cho bà ta rồi mới bước ra ngoài nói:
Không đến thời gian một chén trà, bà ta đã trở lại, mặt đầy ý cười,, vuốt cằm nói:
Quả nhiên!
Tống thị nghe xong lời này chẳng những không mừng ngược lại còn sầu lo không thôi. Bà biết ngay mà, chỉ có Lý phu nhân có ấn tượng không tốt với Tô Ngọc Uyển thì cũng vô dụng, còn phải để Lý Ngọc Minh chán ghét nữa mới được.
Một chi này của Lý Ngọc Minh nhân khẩu đơn bạc, phụ thân hắn cũng chỉ có một mình hắn nên Lý lão phu nhân cùng Lý phu nhân đều sủng hắn lên trời, muốn trăng nhấtt định không hái sao, nếu hắn vẫn luyến tiếc Tô Ngọc Uyển, chết sống đều phải cưới bằng được thì cho dù Tô Ngọc Uyển có giết người, phóng hỏa, Lý phu nhân cũng bằng lòng vào ngục cứu người lại gả vào phủ đâu. Nhưng mà để Lý Ngọc Minh ghét bỏ Tô Ngọc Uyển, chủ động từ hôn sợ là còn khó hơn lên trời.
Tống thị lên tinh thần, cười nói với Ngưu ma ma:
Ngưu ma ma ban đầu còn chưa nghĩ nhiều, nghe Tống thị nói vậy không khỏi cân nhắc một phen, nhíu mày nói:
Tống thị cũng không nói gì thêm, chỉ bĩu môi cười:
Ngưu ma ma cười nói, đưa Tống thị ra cửa:
Đợi Tống thị đi rồi Ngưu ma ma càng nghĩ càng thấy không ổn:
Đầu kia, Tô Ngọc Uyển sáng sớm ngày thứ hai tiễn Hàn ma ma lên đường xong liền phân phó nha hoàn:
Lê ma ma kinh ngạc hỏi:
Sao lại muốn lên núi? Lá trà cũng không lớn nhanh như vậy nha?
Đại Phương đại sư để Xương ca nhi truyền lời, bảo ta lên núi một chuyến. Lần trước vội vàng, ta vẫn không có thời gian đi, thừa dịp bây giờ rãnh rỗi cũng nên đi một chuyến.
Lê ma ma nghe xong lời này cũng không dám nói gì thêm. Đại Phương đại sư là người chế ra trà Tùng La, ở Hưu Ninh huyện này người sống dựa vào cây trà có ai không tôn sùng đại sư như thần linh. Người khác muốn thân cận với đại sư còn không được, bây giờ người ta chủ động mở miệng tương mời, Tô Ngọc Uyển kéo dài mấy ngày mới đi đã là chuyện vô cùng bất kính rồi, bà nào dám ngăn cản.
Đợi không bao lâu đã thấy Tô Thế Thịnh ăn mặc chỉnh tề vào cửa, cao hứng nói:
Đại tỷ, tỷ muốn đưa đệ lên núi thật sao?
Đương nhiên.
Tô Ngọc Uyển quay đầu cười liếc hắn một cái, thấy hắn chỉ mang một thân áo kép, ngay cả áo choàng cũng không mang thì hơi nhíu mi, phân phó Lập Xuân:
Tô Thế Thịnh vội xua xua tay:
Tô Ngọc Uyển vẫn ôn tồn khuyên:
Tuy Tô Ngọc Uyển đối với Tô Thế Thịnh trước nay đều ôn hòa, nhưng không biết vì sao, Tô Thế Thịnh luôn có chút sợ nàng. Thấy mặt nàng trầm xuống thì không dám dị nghị gì thêm, ngoan ngoãn để Lập Xuân đổi áo cho mình. Tô Ngọc Uyển cũng đã thu thập thỏa đáng, đứng lên nói:
Tỷ đệ hai người qua cửa, phân ra ngồi trên hai chiếc xe ngựa chạy thẳng tới núi Tùng La. Đã nhiều ngày thời tiết sáng sủa, đường lên núi so với lần trước Tô Ngọc Uyển đi đã tốt hơn rất nhiều nên chỉ sau nửa canh giờ, xe ngựa đã tới cửa vườn trà.
Tô Ngọc Uyển xuống xe ngựa, nói với Tô Thế Thịnh:
Hoàng quản sự sớm đã được nô bộc báo tin, chờ trước cửa vườn trà, cười nói với Tô Thế Thịnh: