Chỉ có sắc mặt của Kỷ Tấn càng thêm khó coi, thậm chí có chút xanh mét.
Cùng với một âm thanh lạnh lùng, một bia tùy tùng mặc áo trắng đi tới.
Bia tùy tùng này đầu đầy tóc bạc, nhìn tuổi tác có phần đã già, có thí sinh nhận ra kinh hô nói:
Trần Trường Sinh hỏi Cẩu Hàn Thực mới biết, vị này Niên Quang tiên sinh này xuất thân Tông Tự Sở, thuở nhỏ khổ tu, ở tu hành giới rất có danh vọng, chỉ có điều chẳng biết tại sao, vào năm Đại Triều Thí xếp hạng hai liền tiến vào Thiên Thư Lăng tuyên thệ thành một bia tùy tùng, nhưng chưa từng xuất hiện trong Thiên Thư Lăng.
Niên Quang tiên sinh nhìn Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh mặt không chút cảm xúc nói:
Nghe được câu này, mọi người mới biết hoá ra vị tiền bối đức cao vọng trọng này tới hoà giải.
Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh hướng Niên Quang tiên sinh thi lễ, rồi không nói gì nữa.
Niên Quang tiên sinh nhìn Kỷ Tấn nhíu mày, mang theo chút thương tiếc và tức giận nói:
Kỷ Tấn nhục nhã Trần Trường Sinh hoàn toàn cũng không phải vì người ngoài lăng nhờ làm hộ mà cũng bởi vì bản hắn có chút cảm xúc, thấy Niên Quang tiên sinh tự mình ra mặt, hắn dù có không cam lòng cũng không thể cứng rắn mà hờ hững nói:
Niên Quang hơi nhíu mày.
Kỷ Tấn nhìn Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực, mặt không chút thay đổi nói:
Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh tối nay là thắp đèn đến xem bia, vốn cũng không phải đến tranh võ mồm, hai người đối với việc ai có thể giải đọc Thiên Thư Bia trước cũng không cảm thấy hứng thú, không có trả lời câu hỏi mang theo ý khiêu khích và khinh miệt của Kỷ Tấn. Nhưng bọn họ không nói lời nào, không có nghĩa đồng bạn cũng tốt tính như vậy.
Trên đường núi truyền đến một tiếng trong trẻo mà phá lệ ngả ngớn.
Thế nhân đều biết chuyện xưa này. Nhưng nói thật, bảng xếp hạng trên bia tuy rằng bị hủy diệt, nhưng trong lòng tất cả người tu hành thì tấm bia đá kia vẫn như cũ tồn tại, không ai có thể quên mấy cái tên trên đó, tỷ như Chu Độc Phu, tỷ như Giáo Hoàng đại nhân, tỷ như Vương Chi Sách. Chuyện Kỷ Tấn nói vốn là chuyện rất nhiều người để ý, chỉ có điều người đi trên đường núi kia căn bản không để ý tới, lôi ý chỉ của Thánh Hậu nương nương ra nói vô cùng đường hoàng, đúng là làm cho người ta không phản bác được, lại càng không dám bác bỏ, ai dám?
Nghe âm thanh kia, Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, Cẩu Hàn Thực cũng cười cười. Hai người thối lui sang bên cạnh, biết nếu người kia tới rồi, nói khẩu chiến làm sao còn đến phiên mình.
Kỷ Tấn không biết người đến là ai, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, phỏng như muốn chảy ra nước, Chung Hội và ba gã Hòe Viện vô cùng phẫn nộ.
Theo ánh sáng mờ mờ, lúc người trẻ tuổi trình diện bất chợt trở nên sáng ngờ, bởi vì trên đai lưng người kia khảm hơn mười viên bảo thạch quý báu, bởi vì chuôi kiếm cũng khảm bảo thạch, không ngừng chiếu sáng lấp lánh, cũng giống như khuôn mặt anh tuấn kia.
Vị sư tỷ Thánh Nữ Phong mắt phát sáng lên.
Đường Tam Thập Lục tới nơi, nhìn Kỷ Tấn sắc mặt âm trầm nhíu mày nói:
Niên Quang tiên sinh nhíu mày, có chút không vui trách mắng:
Vị bia tùy tùng đức cao vọng trọng, lúc trước nói một câu đủ rồi, Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh liền không nói gì nữa, nhưng Đường Tam Thập Lục cũng không phải người như thế, ngược lại hai hàng lông mày nhướn cao hơn:
Niên Quang nghe vậy cứng người.
Đường Tam Thập Lục lại nhìn Kỷ Tấn, nói:
Đoạn văn này rất thô, lý lẽ cũng rất thô, tựa như giống như hòn đá rắn chắc, không có biện pháp phản đối, Thiên Thư Lăng chính là nơi đặc thù như vậy, nếu ngươi không quản bối phận, không sợ hãi bất cứ kẻ nào, vậy ở trong này ngươi không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào, bởi vì ở trước Thiên Thư Bia, tất cả mọi người là bình đẳng.
Kỷ Tấn tức giận run giọng nói:
Tốt lắm tốt lắm, ngươi là nhà ai đệ tử, dám...
Muốn nghe lai lịch của ta, sau đó để người ta chờ ngoài Thiên Thư Lăng thu thập ta sao?
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt không cần quan tâm nói:
Không ai nguyện ý đắc tội Vấn Thủy Đường Gia, ngay cả Thánh Hậu nương nương với cô cảnh lão nhân kia cũng phải dụ dỗ là chính, nhiều nhất chỉ mắng hắn vài câu thông thái rởm, ngu ngốc mất linh, bởi vì Đường gia có nội tình thiên thu, Đường gia có cơ quan thuật khiến người ta sợ hãi, mấu chốt nhất chính là, Đường gia có tiền, có rất nhiều tiền.
Kỷ Tấn biết thân phận của Đường Tam Thập Lục, sắc mặt xanh mét, ống tay áo run lên, nhưng thực không biện pháp gì.
k'>