Trầm Vụn Hương Phai

Chương 30

Đường Châu ôn lại một lượt những sự việc đã xảy ra, từ lúc bắt đầu khi họ tiến vào mộ địa,

cho đến những gì mắt thấy tai nghe trong làn nước giếng lạnh lẽo tối

qua, càng nghĩ càng cảm thấy có điều không ổn. Thạch thất nơi để quan

tài của vị tiền triều nương nương kia ở phía sau còn có một mật đạo

khác, trong khi những mộ thất bình thường dùng đặt quan tài thường chỉ

có duy nhất một lối ra vào mà thôi. Hơn nữa trong mật đạo còn bố trí

đoạn long thạch lõi đúc huyền thiết khắp nơi, gian thạch thất ở cuối mật đạo thì lại bài trí quá ư phong nhã, so với bản thân mộ địa rất không

hài hòa.

Sau khi hắn và Nhan Đàm bị đoạn long thạch giam lại bên

trong, người tìm thấy bọn họ là Thẩm Tương Quân. Nếu việc hiểu được điểu ngữ chỉ là nàng ta dựng chuyện gạt người, thế thì nàng ta đối với đường đi nước bước trong mộ địa kia vô cùng thông thạo. Nhưng còn thân phận

của Đào Tử Khí lại là thế nào? Nàng ta đúng thực như Thẩm Tương Quân đã

nói, là một nữ tử lòng dạ rắn rết ư?

Lại thêm từ sau đêm qua, hắn đã biết được những lời Thẩm lão gia nói với mình trước đó chỉ là bịa

đặt, vậy thì lời nói của Thẩm Di Quân liệu có tin tưởng được chăng? Cha

con bọn họ đối với những tình tiết không then chốt gì mấy thì hai miệng

một lời, trong khi hễ đả động đến phần trọng yếu nhất của vấn đề thì lại kẻ Bắc người Nam. Trong bọn họ nhất định có một kẻ bóp méo sự thật,

hoặc giả lời của cả hai đều là dối trá, vậy thì then chốt của toàn bộ sự tình lại là gì đây?

Chân tướng đã dần lộ diện, chỉ còn thiếu một chút manh mối nữa thôi là sự thật sẽ phơi bày trước mắt.

Thế nhưng đầu mối dẫn đến chân tướng lại là gì đây?

Hắn đang chậm rãi suy nghĩ thì chợt có tiếng gõ cửa từ ngoài vang lên, bèn

thuận miệng bảo: “Mời vào.” Một tràng cười lảnh lót như tiếng chuông bạc truyền đến bên tai, Thẩm Tương Quân tung tăng bước vào, trên tay còn

bưng một chiếc đĩa, bên trên là mấy quả táo tươi đỏ bóng loáng: “Mấy quả táo này thật đẹp quá đi, khiến ta vừa nhìn thấy đã muốn cắn một miếng,

kết quả bị tỉ tỉ mắng, tỉ ấy nói không sạch sẽ.” Nàng ta đặt đĩa táo

xuống bàn, miệng tươi cười bảo: “Bây giờ thì ta đã rửa sạch rồi mới đem

qua cho ngươi đó, không có dơ đâu.”

Đường Châu đưa mắt sang nhìn đĩa táo, lắc đầu đáp: “Ta còn chưa muốn ăn, để lát nữa vậy.”

Thẩm Tương Quân mím mím môi: “Vậy cũng được.”

Đột nhiên Đường Châu lên tiếng hỏi: “Sư muội của ta đi đâu rồi nhỉ, sao giờ này còn chưa thấy quay về?”

Thẩm Tương Quân thoáng ngẩn người: “Ta không có gặp qua nàng ấy, để ta đi hỏi tỉ tỉ thử xem có nhìn thấy nàng ấy không.”

Đường Châu nghĩ thấy Nhan Đàm cũng không cách nào ra khỏi Thẩm trạch, càng

không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, bèn bảo: “Cũng không cần đặc

biệt đi hỏi làm gì, muội ấy xưa nay vốn ưa nghịch ngợm, không biết lại

chạy đi đâu chơi rồi cũng nên.”

Thẩm Tương Quân nằm dài ra bàn,

chăm chú nhìn Đường Châu không chớp mắt: “Ta và điểu nhi thường chơi bịt mắt bắt dê, còn hai người thường thích chơi trò gì?”

Đường Châu nghĩ qua rồi đáp: “Bắt yêu quái.” Nhan Đàm chính là do hắn thuận tay tóm về.

Nàng ta lại hỏi ráo riết: “Bắt về xong rồi sao nữa?”

“… Đợi cho yêu quái chạy thoát, lại bắt trở về.” Câu nói này là trăm phần

trăm sự thật, “Bởi vì có loại yêu quái rất là lanh mồm dẻo miệng, vậy

nên có thể giữ lại để trò chuyện cùng.”

Thẩm Tương Quân lúc này đã hoàn toàn ngờ nghệch, lơ đễnh cất lời: “Vậy ư…”

Đường Châu không biết nghĩ đến chuyện gì, chợt khẽ bật cười: “Thỉnh thoảng

lại còn gặp phải loại yêu vô cùng am hiểu nhân tình thế thái, có biệt

tài vỗ mông ngựa, ưa nhõng nhẽo, nói chuyện chỉ toàn lựa lời dễ nghe mà

chẳng liên quan gì đến chính sự.”

Thẩm Tương Quân nhìn hắn, lời

không nhịn được bật ra khỏi miệng: “Ta cảm thấy ngươi không giống như

đang nói yêu quái, ngược lại rất giống như… ta cũng không nói ra được

rốt cuộc là cái gì, tóm lại là yêu quái chắc chắn không có thú vị như

vậy.”

Đường Châu thoáng giật mình, đột nhiên cảm thấy đồ vật

trước mắt dường như đều đang bắt đầu lắc lư chao đảo. Hắn gắng sức chống đỡ thân người đứng dậy nhưng lại cảm thấy toàn thân không còn chút sức

lực nào, hai chân loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã ngồi ra mép

giường. Thẩm Tương Quân thấy hắn như vậy thì nhảy chồm dậy, tất tả chạy

ra khỏi phòng la to: “Tỉ tỉ, tỉ tỉ mau lên, ở đây có người bị bệnh nè!

Tỉ tỉ mau tới xem đi!”

Đường Châu gập gối lại, phát hiện bản thân rất nhanh nữa thôi đến cả nhúc nhích một ngón tay cũng không còn sức.

Hắn tập trung tinh thần, thu nhặt chút sức lực ít ỏi còn sót lại cắn

mạnh vào đầu lưỡi, vị máu tanh nhàn nhạt tức thì trào ra từ khóe miệng.

Trước cửa có tiếng bước chân vang lên, Thẩm Tương Quân đã quay trở lại, chìa

tay ra đỡ lấy hắn: “Ngươi bị đau chỗ nào? Có nghiêm trọng lắm không? Tỉ

tỉ của ta không biết đi đâu mất rồi, để ta đi tìm lần nữa!”

Đường Châu không khỏi cười khổ: “Cô nương tìm nàng ấy làm gì?” Hắn nhất định

đã bị người khác bỏ thuốc nên mới không cựa nổi mình, thế nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc là làm thế nào trúng độc. Nhìn cách hành sự loạn như

cào cào của Thẩm Tương Quân, hắn chỉ có thể khẽ buông một tiếng thở dài, nàng ta phỏng chừng chuyện gì cũng không hay biết, hơn nữa chuyện gì

cũng không giúp được.

Thẩm Tương Quân kéo lấy tay hắn, dốc hết

sức định vực hắn dậy, thế nhưng Đường Châu toàn thân không còn chút sức

lực nào, chỉ dựa vào sức của mình nàng ta có kéo thế nào cũng không xê

dịch khỏi chỗ. Nàng ta sốt ruột giậm chân đứng dậy, ít lâu sau lại bảo:

“Ta đi tìm tỉ tỉ lần nữa!”

Chẳng mấy chốc sau, một bóng người yểu điệu đã xuất hiện trước cửa phòng. Thẩm Di Quân sắc mặt ảm đạm ung dung tiến từng bước đến gần, khuôn mặt chậm rãi tiến tới dán sát trước mắt

Đường Châu, môi nở một nụ cười cổ quái: “Quả nhiên, là hồn phách tinh

thuần nhất…”

Đường Châu tuy cả người không thể động đậy nhưng tâm vẫn thanh tĩnh tựa nước: “Hóa ra là ngươi.” Hắn tối qua rơi vào giếng

sâu, hiện giờ không thể cử động, xem ra là do Thẩm Di Quân đã động tay

chân gì trong trà nước. Nàng ta sắp đặt để hắn tai nghe mắt thấy những

gì Thẩm lão gia đã làm, e cũng chỉ là một trò che mắt cốt để nhử hắn vào tròng.

Thẩm Di Quân nhìn hắn gật đầu: “Ta biết công tử nhất định sẽ lui tới đó xem xét, cũng biết công tử sẽ nhìn thấy cha ta ở đấy chôn người. Công tử vốn dĩ đã không tin tưởng ông ấy, sau khi phát giác ra

những việc kia nữa thì chỉ còn có nước tin lời ta thôi, không phải sao?” Nàng ta âu yếm nhìn Đường Châu, trong mắt như có ánh lửa thiêu đốt:

“Hồn phách của công tử tinh thuần như vậy, ta thực sự ham thích quá độ,

vốn dĩ ta chẳng hề muốn dùng cách này đối xử với công tử đâu.”

Đường Châu nhìn nàng ta vươn tay sang, những ngón tay chậm rãi khẽ trượt trên mặt hắn. Ở khoảng cách gần thế này, hắn có thể nhìn thấy rõ có một nốt

ruồi ở bên khóe miệng nàng ta. Thẩm Di Quân lại cất lời, âm giọng mềm

mại như nước: “Đường công tử, với tướng mạo anh tuấn thế này, nữ tử nào

nhìn thấy công tử cũng sẽ đều đem lòng yêu mến. Ta cũng không muốn công

tử biến thành bộ dạng khô rút nhăn nheo kia đâu, nhưng chẳng còn cách

nào khác…”

Đường Châu nhếch mép cười khẩy: “Không cần làm ra vẻ nữa.”

Thẩm Di Quân nhìn hắn chằm chằm, môi nở một nụ cười như hoa xuân đua nở:

“Công tử yêu thích Tương Quân, hay là yêu thích ta nhiều hơn một chút?”

Đường Châu chẳng buồn để ý nàng ta, không nói không rằng nhắm hai mắt lại.

Chợt một giọng nói nhỏ nhẹ mang theo ý cười vang lên gần sát bên tai: “Huynh ấy dĩ nhiên là yêu thích nàng nhiều hơn một chút rồi, nàng có tin hay

không?”

Đường Châu mở to hai mắt, chỉ thấy Thẩm Di Quân sắc mặt

tái nhợt, người khẽ run run nhưng miệng còn cố quát lớn: “Ngươi là ai?

Là người hay quỷ?” Nàng ta hoảng loạn đứng thẳng người dậy, ánh mắt quét qua tứ phía nhưng lại tuyệt nhiên không thấy lấy một bóng người. Chợt

nàng ta cảm thấy có một bàn tay ướt át chạm nhẹ lên cổ, giọng nói ban

nãy lại khẽ cười bảo: “Ta là quỷ, là một con quỷ nước bị chết đuối…”

Thẩm Di Quân đưa tay lên sờ sờ cổ, chỉ thấy dính trên tay là một mảng rêu

xanh trơn nhớt, tức thì giật nảy người lên như vừa bị roi quất vào:

“Ngươi ra đây! Đừng tưởng ngươi biến thành quỷ thì ta đây sẽ sợ ngươi!”

Đường Châu nghe ra được giọng nói kia chính là Nhan Đàm, chỉ có điều phản ứng của Thẩm Di Quân, phải nói là vô cùng kì quái.

“Ta biết là ngươi sẽ không sợ ta, mà ta cũng chẳng muốn ngươi phải sợ ta

đâu. Ngươi nếu như mà sợ ta thì không có vui nữa rồi.” Thẩm Di Quân quay người hết hai vòng liền mà vẫn không thấy bóng dáng Nhan Đàm, thế nhưng lại có cảm giác cứ như đối phương đang áp sát miệng vào tai mình nói

chuyện vậy. Tơ máu vằn lên trong mắt, nàng ta quát lớn: “Ngươi ra đây

cho ta, đừng có mà ở đó nhập vai quỷ thần!”

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên: “Ta vốn dĩ đã không phải người, không nhập vai quỷ thần

thì biết làm gì bây giờ? Đáng lẽ ta nên ra gặp mặt nàng mới phải, dù gì

thì cũng là nàng hại ta ra nông nỗi này. Thế nhưng bộ dạng hiện giờ của

ta thực sự quá là khó coi, bộ dạng như vậy để người khác nhìn thấy mình, trong lòng ta cũng sẽ không được dễ chịu.”

Đường Châu mơ hồ đã

nghe ra được ẩn tình bên trong, hẳn là Thẩm Di Quân trước đó đã hạ độc

thủ gì đó với Nhan Đàm, nhưng nàng ta lại không hề biết Nhan Đàm không

phải phàm nhân mà lại là yêu.

Thẩm Di Quân miễn

cưỡng cười bảo: “Lúc ngươi còn sống ta còn không sợ, huống hồ chi là khi đã chết?” Lời vừa dứt thì cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt từ sau vươn

tới sờ lên mặt mình, bên trên còn dính một ít rêu xanh ướt mèm trơn

nhớt. Nàng ta giật thót quay phắt người lại, chỉ thấy Nhan Đàm đang đứng sờ sờ ra đó, người khoác một lớp y phục trắng toát, tóc còn rỏ nước,

tương phản với gương mặt vốn đã trắng muốt giờ lại càng trắng bệch ra là viền tóc đen nhánh như mực. Nhan Đàm hai mắt lờ đờ vô định, miệng cất

giọng ảm đạm buồn bã: “Ta bước ra rồi… Ta đang đứng trước mặt nàng đây…”

Thẩm Di Quân trơ mắt ra nhìn Nhan Đàm lần nữa chầm chậm chìa tay sang, đột

nhiên thét lên một tiếng, nhanh như bay chạy vụt qua người nàng, chạy

đến bục cửa thì không cẩn thận vấp ngã ra đất. Nàng ta quay đầu lại liếc nhìn cái, càng phải gọi là hồn phi phách tán: Nhan Đàm động tác cứng

nhắc, cà tưng cà giật nhảy từng bước sang, so với xác chết mới vừa thi

biến (1) thật giống cực đi. Thẩm Di Quân kinh hãi phát khiếp, căn bản

chẳng hề nghĩ được đến việc lấy đâu ra cái kiểu thi biến mà mới một hai

canh giờ thì đã biến thành, cứ thế nghiến chặt răng bán mạng nhích người ra ngoài.

Nhan Đàm nhìn theo bóng lưng nàng ta mất hút, giơ tay

vén mái tóc dài ướt sũng ra sau, đoạn quay đầu lại nhìn nhìn Đường Châu: “Sư huynh, từ khi cáo biệt vẫn mạnh giỏi chứ?”

Đường Châu nhìn

nàng chậm rãi cất bước đến gần, dương dương tự đắc ngồi chồm hổm xuống

trước mặt mình. Khóe miệng mang một tia cười ba phần hoạt bát bảy phần

đáng yêu, nàng từ tốn nhả ra mấy chữ.

“Ta đã lùng sục hết mọi

ngóc ngách trên dưới Thẩm gia này mới tìm được một bộ bạch y này đó, mà

lại còn không được vừa người mấy nữa chứ.”

Đường Châu liếc nhìn nàng cái, cũng không có gì đối đáp.

Nhan Đàm tay chống cằm, miệng khẽ cười bảo: “Ngươi đoán thử coi bộ đồ này là ta tìm được từ chỗ của ai?” Nàng hỏi xong, thấy Đường Châu quay mặt đi

nơi khác phớt lờ mình, không thèm báo trước giơ tay véo lấy mặt hắn,

chầm chậm xoay sang hướng về phía mình, đoạn bĩu môi bảo: “Sư huynh, sao không thèm để ý người ta vậy hả?”

Đường Châu vẻ mặt trấn tĩnh, song hai tai đã từ từ chuyển thành màu đỏ: “Ngươi —”

Nhan Đàm nở một nụ cười ngọt ngào, hàm răng trắng tinh, mắt sáng lấp lánh:

“Đường Châu, ngươi trước đây đối xử với ta như vậy, giờ đây ông trời có

mắt, cuối cùng cũng khiến ngươi phải lọt vào tay ta.” Nàng xáp lại gần,

miệng vẫn tươi cười: “Thế nhưng mà trước khi tính sổ, ngươi còn có chỗ

nào chưa được rõ ràng thì ta cũng có thể nói cho ngươi biết.”

Đường Châu im lặng hết một lúc lâu, cuối cùng điềm tĩnh cất giọng: “Từ lúc nào thì ngươi bắt đầu hoài nghi Thẩm Di Quân?”

Nhan Đàm buông tiếng thở dài: “Sao ngươi không hỏi gì tới Thẩm nhị cô nương

hết vậy? Vốn dĩ trong Thẩm gia này chỉ có một Thẩm cô nương mà thôi, căn bản chẳng hề có tỉ muội ruột thịt gì cả, không lẽ ngươi còn chưa phát

hiện ra?” Nàng giơ tay chỉ chỉ vào bên khóe miệng: “Khóe miệng của Thẩm

Di Quân có một nốt ruồi, ngươi có để ý thấy không? Mà Thẩm Tương Quân

bên khóe miệng cũng có một nốt ruồi y hệt như vậy. Cứ cho là chị em song sinh, tướng mạo có giống nhau bao nhiêu đi nữa thì cũng phải có chỗ

khác biệt chứ. Đằng này nốt ruồi của hai người bọn họ bất kể là vị trí

hay kích cỡ cũng đều y khuôn. Mà khoan hãy kể đến việc đó, ngươi lẽ nào

thật sự tin Thẩm Tương Quân là nàng ngốc sao? Ta thì thấy nàng ta ranh

mãnh vô cùng, biết dùng trò nghe được điểu ngữ để qua mặt người khác một số việc.”

Mới nãy khi Thẩm Di Quân đưa mặt lại gần, hắn quả thực có nhìn thấy nốt ruồi ở bên khóe miệng nàng ta, thế nhưng ngày thường

căn bản không chú ý kĩ đến vậy. Nhan Đàm nhoẻn miệng cười bảo: “Ngươi

còn nhớ không, ta có từng nói với ngươi là ta nghe hiểu được loài cá nói chuyện. Lời này ta đã nói biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đều là thật

lòng thật ý, vậy mà ngươi không thèm tin.”

Đường Châu không khỏi

nghĩ thầm, câu nói này là do nàng ta nói ra, chỉ cần không phải là kẻ

mất trí hóa điên thì ai mà tin cho được.

“Đám cá trong ao sen

ngoài đình viện tuy chuyện biết được cũng không bao nhiêu nhưng đã cho

ta hay một điều vô cùng then chốt. Trong Thẩm gia này, Thẩm lão gia và

Thẩm cô nương kia căn bản không phải cha con.” Nhan Đàm sóng mắt khẽ

động, chậm rãi tiếp lời, “Trước đây khi nhìn bọn họ tranh cãi trong đại

sảnh thì ta đã có cảm giác kì lạ, cảm thấy bọn họ trông vào không giống

như hai cha con. Dựa vào điểm này, ta ước đoán hai người bọn họ dọn đến

trấn Thanh Thạch nhất định là có mưu đồ, đối với những cái chết li kì

trong trấn chắc hẳn phải có dính líu. Bọn họ vu khống lẫn nhau, có thể

thấy được giữa hai người có hiềm khích, vì vậy muốn mượn tay ngươi trừ

khử đối phương. Chỉ tiếc một nỗi là ngươi đối với lời nói của cả hai đều không hoàn toàn tin tưởng. Mà hồn phách của ngươi thì lại vừa khéo rất

là tinh thuần, mùi vị cũng đặc biệt thơm ngon, vậy là Thẩm cô nương đã

quyết định ra tay trước.”

“Khi Thẩm Tương Quân dẫn ngươi đến

chiếc giếng hoang sau hậu viện, ta đột nhiên có linh tính rằng hai vị

Thẩm cô nương rất có thể là cùng một người, vì vậy lập tức chạy sang

chứng thực, kết quả phát hiện ra nốt ruồi kia. Vậy nhưng lúc đó ta vẫn

còn một điểm chưa rõ ràng lắm, chính là thứ mà ngươi nhìn thấy trong

giếng, ngươi cảm thấy đó là ảo giác, riêng ta lại nghĩ hẳn còn phải có

nguyên nhân nào khác. Về sau ta mới biết được, thì ra Thẩm cô nương đã

luyện qua một loại thuật pháp có thể điều khiển thần trí người khác, chỉ cần nhìn vào mắt nàng ta thì sẽ bị nàng ta khống chế tâm trí. Nàng ta

chính là đã dùng cách này khiến cho ta bị hôn mê, sau đó bảo Hồ tẩu ném

ta xuống cái giếng hoang kia.” Nhan Đàm giơ cổ tay lên, chiếc vòng nặng

trịch trên đó đã không còn nữa, “Nàng ta lại không hề hay biết trong lúc vô ý đã giúp ta một việc lớn. Ta nói với nàng ta cái cấm chế đó là

ngươi tặng ta dùng để đuổi tà, vạn nhất ta xảy ra chuyện gì thì ngươi sẽ cảm nhận được. Kết quả nàng ấy đã giúp ta tháo cái vòng đó xuống quăng

mất luôn rồi. Nàng ta đúng là dễ gạt quá đi, chuyện như vậy mà cũng đi

tin cho được.”

Đường Châu thấp giọng bảo: “Nói vậy, trước đó nàng ta bảo rằng nghe được điểu ngữ cũng không phải là thật rồi.”

“Thẩm cô nương thật ra rất ngốc, nói chuyện với chim gì không nói, lại cứ

thích dẫn theo bên người một con vẹt. Ta có một người bạn trong Vũ tộc,

nàng ấy có khả năng mô phỏng được bất kì âm thanh nào, nàng ấy từng nói

với ta, vẹt có thể nói là loài chim không biết nói chuyện nhất trên đời

này. Cho nên ngay từ đầu ta đã biết những lời nói kia của nàng ta toàn

là bịa đặt, cứ theo đó mà suy luận, nàng ta quen thuộc với các cơ quan

như vậy, thế thì trước đó kẻ thả đoạn long thạch trong mật đạo chính là

nàng ta chứ không ai khác.” Nhan Đàm dừng lại, thình lình giơ tay tát

cho Đường Châu một bạt tai, cũng không tính là quá mạnh tay, “Ta tuy là

yêu, nhưng ta đã bao giờ hại qua ngươi chưa hả? Hay là ta mắc nợ ngươi

cái gì? Ngươi đã đối xử với ta thế nào? Chỉ vì một tên ác bá ăn không

ngồi rồi người đeo đầy mỡ, ngươi xém chút nữa là đã giết chết người bạn

đồng hành của ta!”

Đường Châu nhìn nàng, một cái cau nhẹ mày cũng không có.

Nhan Đàm chậm rãi đứng dậy: “Ngươi bây giờ nợ ta một mạng, ngươi lại tính

làm sao hoàn trả đây hả? Thế nhưng mà loại người có sở thích lấy oán trả ơn như ngươi, nói không chừng ngược lại còn muốn lấy luôn cái mạng của

ta, có đúng không?”

Đường Châu không chút lưỡng lự đáp ngay: “Ta chưa từng có ý nghĩ như vậy.”

Nhan Đàm bước đến trước cửa, ngoảnh đầu lại bảo: “Thẩm cô nương kia đã bị ta dọa cho chạy mất rồi, dược tính của nhuyễn cân tán (2) trên người ngươi rất nhanh cũng sẽ hết tác dụng thôi. Sư huynh, chúng ta không hẹn ngày

tái ngộ nhé.”

Đường Châu nhìn nàng đặt chân ra khỏi bục cửa, bất

chợt cất giọng: “Ta hiện giờ chút sức trở tay cũng không có, bất luận là ai trong Thẩm gia này mà quay trở lại, ta không phải sẽ xui xẻo chắc

hay sao?”

Nhan Đàm thở dài đánh thượt, xoay người lại bảo: “Cho

nên ta mới càng phải nhân lúc này mà chạy lẹ đó, đợi tới khi ngươi có

sức trở tay, cứ cho bản lĩnh của ta có tăng gấp đôi, không phải cũng cứ

là sẽ bị ngươi túm cổ trở lại hay sao?” Nàng nói đến đây thì ánh mắt

cũng đã tăng thêm vài phần cảnh giác: “Ngươi không phải đang định câu

giờ đợi dược tính hết tác dụng đó chứ? Ta còn có rất nhiều chuyện phải

làm, không rảnh đâu mà ở đây dềnh dàng với ngươi.”

Nàng mới xoay lưng đi được một bước, chợt nghe Đường Châu ở phía sau lưng chầm chậm gọi mình: “Nhan Đàm…”

Nhan Đàm lập tức quay lại, thận trọng quan sát nhất cử nhất động của hắn,

gương mặt mang một nụ cười khiến người ta yêu thích: “Sư huynh, trong

trà nước huynh uống trước đó có bỏ nhuyễn cân tán, dược tính kéo dài

trong một canh giờ, toàn thân cảm thấy không có sức lực là rất bình

thường. Nói tóm lại là muội nhất định phải đi trước một bước đây, huynh

không cần phải lo lắng cho muội nữa đâu.”

Đường Châu nhìn nàng, chậm rãi cất lời: “Ngươi sẽ dừng chân ở đâu? Có lẽ một ngày nào đó ta còn có thể đến thăm ngươi.”

“… Vẫn là đổi lại để muội đến thăm sư huynh thì hơn.” Đường Châu hắn mà

đến Da Lan sơn cảnh thì chỉ tổ dọa cho cả dòng họ nhà yêu bỏ chạy không

còn một mống, tiểu lang yêu Đan Thục trước giờ sợ nhất là quỷ có khả

năng từ nay sẽ chuyển sang sợ thiên sư luôn cũng chưa biết chừng. “Trên

dưới có thứ, một ngày làm sư huynh cả đời vẫn là sư huynh, sao muội lại

có thể để sư huynh bôn ba đến thăm cho được?”

“Tương Đô Đường phủ, sau khi ngươi đến Tương Đô có thể tùy tiện tìm người nào đó hỏi thăm là sẽ biết thôi.”

Nhan Đàm sờ sờ đám lông tơ dựng đứng trên người, lòng thầm nghĩ mới nãy mình chẳng nghe thấy gì hết ráo, việc phải cấp tốc làm ngay bây giờ là đi

thay bộ đồ nào dày hơn một chút. Mới nhấc chân đi được vài bước thì chợt tiếng gió nổi lên sau lưng, nàng theo phản xạ quay đầu lại nhìn thì đột nhiên trên trán mát lạnh, cả người liền không thể cử động, tiếp theo cổ tay bị giữ chặt lấy, một lá bùa đường đường chính chính dán mình lên

trên, giữa luồng sáng rực rỡ lóa mắt hóa thành một chiếc vòng nặng

trịch.

Đường Châu thu ngón tay điểm trên trán nàng về, miệng cười cười bảo: “Lần này chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi, cố gắng hơn lần sau vậy.”

Chú thích:

(1) thi biến: quan niệm mê tín, sự

sống dậy của tử thi do nhân tố tác động từ bên ngoài. Thi biến được chia thành 18 loại (con người ta thiệt rảnh),cương thi là một trong số đó.

(2) nhuyễn cân tán: loại thuốc bột có tác dụng làm các cơ bắp trên người không còn sức lực, khiến cơ thể không thể vận động.

Trầm Vụn Hương Phai
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau