Trình Viện nói.
Vẻ mặt Đường Hân Nghiêng tái mét, Đường Chấn Quang lắc đầu vô thức..
Nói đến đây mắt ông ta đỏ lên, cổ họng nghẹn lại.
Trình Viện im lặng nghe ông ta nói, anh quay sang nhìn Đường Hân Nghiêng đang thất thần..
Cô Đường..
........!
Cô Đường..
Có..có vấn đề gì sao?
Trình Viện nhíu mày, anh gọi hai lần Đường Hân Nghiêng mới sực tỉnh táo nhìn anh.
Trình Viện nghiền ngẫm nhìn sâu vào mắt cô ta, hai bàn tay Đường Hân Nghiêng đặt trên váy siết chặt lại với nhau.
Giấu đi sự căng thẳng dưới khuôn mặt ngây thơ đau lòng vì sự mất mát người thân.
Đường Hân Nghiêng không cần suy nghĩ liền trả lời ngay.
Trình Viện nhìn cô ta vài giây, rồi quay đầu nói với Đường Chấn Quang.
Nói rồi Trình Viện đứng dậy, nhìn qua Đường Hân Nghiêng một lần nữa, rõ ràng trời hôm nay không có quá lạnh sao cô ta lại phải thắt khăn ngay cổ..
.......!
Hai ngày qua từ ngày nghe tin Bạch Đình qua đời, ngoài hôm biết tin Tô Nhược nằm trong lòng Cảnh Tử Sâm nước mắt trải dài.
Mấy ngày sau Tô Nhược không có nhắc đến cô cứ im lặng, thẩn thờ đến lòng Cảnh Tử Sâm cũng đau đớn theo.
Hôm nay là ngày đưa tiễn tang lễ của Bạch Đình hiện đang diễn ra.
Cảnh Tử Sâm đi vào nhìn thấy Tô Nhược đứng bên ngoài sân thượng ánh mắt cô nhìn phía dãy núi ở phía xa..
Cảnh Tử Sâm đi đến ôm cô từ phía sau.
Anh gọi tên cô nhẹ nhàng, vòng tay anh vững trãi, lòng ngực anh như hơi ấm sưởi lấy trái tim lạnh lẽo của Tô Nhược..
Cô xoay người nhìn anh, Cảnh Tử Sâm vuốt má cô.
Mắt Tô Nhược đỏ lên, cô nói..
Nước mắt cô chảy dài bên má..
Năm năm nay em đều tự hỏi chính mình rốt cuộc em đã làm gì sai mà phải chịu như vậy..
Cô nấc nghẹn trong lòng anh, nước mắt dàn dụa trên áo sơ mi của anh.Cảnh Tử Sâm siết chặt vòng tay, anh không khuyên cô đừng khóc, bàn tay cứ vỗ về xoa lấy lưng cô như đứa trẻ chịu quá nhiều uất ức..
Để cô khóc thật nhiều một lần cũng tốt, còn hơn là cô chạy sạn với cảm xúc..Anh sẽ điên mất.
....!
????????????⬅️⬅️.