Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Chương 6

Trên đường một thân ảnh nhỏ bé màu hồng đang nắm chặt tay người đằng sau mà không ngừng chạy, còn người phía sau, điềm tỉnh nhìn bóng hình đang

nắm tay mình...thoáng kích động vui sướng. Chỉ hận không không thể khiến khoản khắc này dừng lại.

Chạy được một đoạn, Tôn Ngọc Nhi dừng lại, toàn thân đã đổ đầy mồ hôi,

thở gấp liên tục. Lâu quá không vận động, chỉ chạy thôi thì đã mệt muốn

chết! Lại nhớ tới ngoài bản thân ra còn có vị "Nữ tử" đang ở sau lưng,

bèn quay sang, thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp không có bị sao thì mới an tâm.

"Tỷ tỷ, lúc nãy chạy, tỷ có làm sao không?" Tôn Ngọc Nhi vẫn chưa hoàn

toàn yên tâm mà hỏi lại. Chạy xa như vậy, nàng thật lo tỷ tỷ này không

chịu nổi.

"Không sao!" "Nữ tử" lắc đầu, thấy trên trán Tôn Ngọc Nhi đầy mồ hồi, ánh mắt đau lòng lo lắng.

Tôn Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn tỷ tỷ xinh đẹp đang dùng tay áo lau trán cho nàng. Động tác hết sức nhẹ nhàng cẩn thận, giống như đang lau một vật

nào đó rất trân quý. khoản cách hai người cũng vì vậy mà càng gần nhau

hơn.

Híp hai mắt lại đầy vẻ hưởng thụ, nàng còn ngửi được trên ống tay áo có

mùi gỗ tùng hương, rất là dể chịu, cảm giác rất ấm áp...Không nghĩ tới

trên người tỷ tỷ xinh đẹp lại có mùi hương thơm như vậy, giống như

là...Không đúng? Tôn Ngọc Nhi mở hai mắt ra, ý nghi ngờ xẹt qua trong

mắt. Kì lạ? Sao tim nàng lại cả thấy đau? Giống như đã từng ngửi qua mùi hương này...

Tôn Ngọc Nhi cau chặt mày, lén nhìn "Nữ tữ" vẫn còn đang tỉ mỉ tiếp tục

lau mồ hôi trên trán nàng, lúc này mới để ý đến chiều cao của cả hai,

biểu tình "…"

Chiều cao của cả hai thận rất bất đồng, "Nữ tử" cao tới mất có thể ngang hàng với nam nhân, còn nàng chỉ cao tới thắt lưng, lông mày không khỏi

giật liên tục.

Quả thật rất chênh lệch rồi! Bây giờ nàng đã hiểu tại lúc nãy khi chạy

lại mệt như vậy. Kéo một người cao hơn mình đến hai cái đầu mà cắm đầu

chạy, không mệt mới lạ.

Thấy vị "Nữ tử" cứ lau mà không nghỉ, Tôn Ngọc Nhi không nhịn được né sang một bên: "Tỷ tỷ, muội hết mệt rồi, tỷ đừng lau nữa"

"Vậy sao..." "Nữ tử" không nỡ thu tay lại, ánh mắt hiện lên tia mất mát.

"Nếu vậy tỷ về nhà đi, muội phải về rồi" Nghĩ đến khi nãy cùng với tỷ tỷ này chạy, nàng lại bỏ mặc bọn nha đinh kia, chắc giờ mấy tên đó đã trở

về phủ rồi, không biết bọn họ có nói thêm dặm thêm muối, cho vị phụ thân tôn kính kia của nàng không đây?

Trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt tức giận của Tôn nhị lão gia, nàng lại thấy mệt mỏi, còn phải trở về để tìm cách đối phó ông ta chứ!

Thấy Tôn Ngọc Nhi muốn xoay người rời đi, bèn giữ tay nàng: "Khoan đã, muội đừng đi về sớm như vậy"

"Tại sao?" Tôn Ngọc Nhi vốn muốn đi thì bị "Nữ tử" giữ lấy, khó hiểu nhíu mày.

"Nữ tử" bị hỏi thì ngập ngừng rối rắm, suy nghĩ một lúc thì mới tìm lý do giữ nàng lại:

"Là vì ta muốn cản ơn muội đã cứu ta, ta muốn mời muội dùng cơm" Như sợ

đối phương sẽ không đồng ý, "Nàng" nắm lấy hai tay của Tôn Ngọc Nhi, mắt tha thiết cầu xin: "Coi như ta xin muội, cho ta mời muội một lần đi!"

Tôn Ngọc Nhi mở to mắt, sửng sốt nhìn khuôn mặt đang gần sát mình chỉ

cách một li, lại nhìn mắt người đối diện, như có tia sáng lấp lóe, đang

khẩn thiết chờ mong nhìn nàng, giống như nếu nàng không đồng ý thì bản

thân đã làm chuyện gì đó rất độc ác.

"Thôi được, nhưng tỷ buông tay ra cái đã" Cụp mắt nhìn xuống đôi tay vẫn đang nắm chặt không buông, mắt nàng chợt lạnh: "Ta không thích cùng

người khác quá thân mật"

"Nữ tử" cũng phát hiện ra nàng không vui, đành buông tay ra: "Xin lỗi,

ta quá thất kính rồi" Lúc nãy trong nàng thật lạnh lùng...Sao lại quên

nàng không thích để người lạ đụng vào chứ.

"Không sao" Tôn Ngọc Nhi quay đầu sang chỗ khác, cố hít một hơi thật

sâu, sau khi quay lại đối mặt với "Nữ tử" lại nở nụ cười tươi tắn:

"Không phải tỷ nói muốn mời muội đi ăn sao? Chúng ta đi thôi" Được mời

cơm mà không cần trả tiền, chuyện có lời như vậy, sao lại không nhận?

Tôn Ngọc Nhi nàng cũng chẳng phải là người khách sáo khiêm tốn.

mâu phượng "Nữ tử" dừng trên mặt nàng, quan sát thấy nàng trở lại như

bình thường, thì thoáng yên tâm thở ra, Còn nghe nàng lên tiếng muốn

cùng "Nàng" đi ăn thì vui vẻ ra mặt: "Được, chúng ta đi thôi, tỷ biết có một tửu lầu rất nổi tiếng về món chay"

"Ừm"

Tôn Ngọc Nhi nhìn bóng dáng đang đi cùng nàng, không nói gì thêm nữa,

chỉ là trong lòng lại hiện lên sự nghi ngờ. Người này biết nàng thích ăn món chay...

"Nữ tử" lại không hề biết Tôn Ngọc Nhi đang nghĩ gì, chỉ lo cho mau đến tửu lầu, không phát giác ra bản thân đã lỡ lời.

Hai người đến trước một tửu lầu lớn có tấm bảng ghi "Hoa Phương Tửu Lầu

Kim Châu" đây là tửu lầu lớn có một không hai ở kinh thành, buôn bán rất đông, ngày nào cũng có nhiều người tới ăn, đông tới mức gần như là kín

chỗ.

Tôn Ngọc Nhi nhìn tửu lầu này, thấy người ra vào rất nhiều, chắc là rất

nổi tiếng. Nàng chưa từng đến những nơi như thế này, không tránh khỏi có chút tò mò.

"Thì ra là chỗ này, nhìn rất đẹp!"

"Nữ tử" bên cạnh thấy nàng có vẻ hài lòng thì thoái mái an tâm. Còn sợ nàng sẽ không thích.

"Muội thấy nơi này thế nào? Thích chứ? Nếu không thích thì chúng ta đến chỗ khác"

"Không cần, ăn ở đây là được rồi" Tôn Ngọc Nhi bước vào trong tửu lầu,

"Nữ tử" cũng đi theo sau, chưa từng rời nàng dù chỉ một bước, kiểu như

nàng đi đâu thì đi theo đó.

Tôn Ngọc Nhi đi đằng trước, lại nhịn không được liếc nhìn cô gái sau

lưng, cảm giác kì lạ lại nổi lên, sao nàng cảm thấy vị tỷ tỷ này luôn

muốn đi theo nàng? Là nàng nghĩ quá nhiều chăng?

"Nữ tử" nhận ra Tôn Ngọc Nhi đang nhìn "Nàng" mà cười lên khiến dung mạo xinh đẹp nổi lên sự ôn hòa dể gần. Tôn Ngọc Nhi liền nhìn sang chỗ khác tiếp tục đi tiếp.

Bên trong không gian rất lớn, cách trang trí cũng rất đẹp mắt, từng tấm

màn đỏ được treo trên gian lầu phía trên, phủ xuống đại sảnh, tạo nên

khung cảnh tráng lệ mà mới lạ. Xung quanh mấy tiểu nhị bận rộn chạy tới

lui chỗ khách, tạo nên âm thanh ồn ào náo nhiệt.

Tôn Ngọc Nhi xem vòng một lượt, thì không thấy chỗ nào bàn trống để ngồi.

"Không có chỗ ngồi, phải làm sao đây?"

"Nữ tử" tới đứng bên Tôn Ngọc Nhi, cũng nhìn khắp nơi, đúng là không còn chỗ để bọn họ ngồi, nơi đây thật sự quá nhiều khách, gần như cả tửu lầu đều nhét đầy người.

Một tên tiểu nhị đứng một bên, đưa mắt tới bên người bạch y nữ tử, mắt

không khỏi phát sáng, mà nhanh chân chạy tới: "Chào tiểu thư, người đến

để ăn uống sao? Ở tửu lầu Kim Châu này, cái gì cũng có, chỉ cần yêu cầu, hạ nhân ở đây sẽ phục vụ chu đáo hết mình"

"Ở chỗ này còn chỗ trống không?" "Nữ tử" lạnh nhạt nhìn tiểu nhị: "Cho

bọn ta một nơi yên tĩnh" Hàn khí bắn tới trên tên tiểu nhị, ánh mắt đen

tuyền híp lại đầy uy hiếp, như muốn nói "Tốt nhất là nên còn phòng trống nếu không..." Dù là lời cảnh cáo từ xa nhưng lại khiến tiểu nhị sợ tới

mức, hàm răng va vào nhau, tạo ra âm thanh "Kẹt kẹt"

"Được...được chứ! Ở gian lầu trên có rất nhiều phòng riêng, rất yên

tĩnh, không bị ai làm phiền cả. Hai vị tiểu thư đây muốn đặt phòng cỡ

như thế nào?" Tiểu nhị nhìn vào đôi mắt vẫn đang nhìn hắn, sợ hãi mà thu lại vẻ nịnh nọt lại, vị tiểu thư này xinh đẹp như thế, sao lại khiến

người khác thấy sợ khi đối mặt như vậy?

Tôn Ngọc Nhi vốn im lặng lại mở lời: "Cứ chọn phòng nào cũng được, không cần cầu kì" Dù sao cũng là chỉ là một bữa cơm, Không cần quá khoa

trương.

"Cứ làm theo ý muội" "Nữ tử" như biến đổi thành người khác, quay ra cười hết sức dịu dàng, thái độ với lúc nãy là bất đồng hoàn toàn. giống như

là hai người khác nhau. Tên tiểu nhị mắt mở trừng to, không dám tin,

người khi nãy còn nhìn hắn với vẻ lạnh lùng đáng sợ, mà giờ lại đối với

người kế bên ra vẻ ôn nhu như vậy, đúng là kì lạ!

Ánh mắt sâu lắng nhìn Tôn Ngọc Nhi, chứa đầy tình cảm mãnh liệt như muốn khắc sâu nàng vào mạng, tha thiết thương nhớ như ngọn lửa đỏ rực bốc

cháy khiến Tôn Ngọc Nhi không được tự nhiên né tránh. Bất kể là ai, khi

bị một cô gái nhìn bằng ánh mắt như vậy, đều sẽ không thoải mái, nàng

cũng như vậy. Rất không thoải mái!

Cái nhìn này là ý gì? Sao lại khiến nàng thấy trong tâm như có sự bài

xích xa lạ, với thứ tình cảm không tên xuất hiện, nhưng đồng thời cũng

khiến nàng muốn biết rõ là thứ cảm xúc lạ lẫm này là cái gì. Lắc đầu, cố gắng loại bỏ sự khó chịu tròng lòng, vội thúc giục tên tiểu nhị: "Vậy

ngươi dẫn chúng ta lên phòng đi" Lại liếc "Nữ tử" thăm dò, phát hiện

nàng ta vẫn còn đang nhìn nàng với vẻ tình cảm không rõ. Khiến Tôn Ngọc

Nhi khiếp đảm rời mắt, nhanh đi theo tiểu nhị lên lầu. "Nữ tử" luôn chưa rời khỏi bóng hình của Tôn Ngọc Nhi, nhìn nàng trốn tránh rời khỏi, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Sao lại không nhìn thấy nàng đang né tránh chứ!

Kết quả hôm nay đều là tự chuốc lấy, có thể trách ai?

Thân hình "Nữ tử" đứng ở đó, những tiếng nói ồn ào không cách nào ảnh

hưởng đến "Nàng" đang suy nghĩ, nhìn từ xa trong "Nàng" thật cô độc đầy

thê lương.

Ngay từ đầu lúc "Nữ tử" bước vào, mắt của tất cả mọi người đều không

cùng hẹn mà chuyển nhìn "Nàng". Vẻ đẹp từ xa của "Nàng" như tiên nữ hạ

phàm, đầy khí chất bí ẩn, dù là ngắm từ xa nhưng lại khiến người khác

vẫn cảm nhận được hào quang sắc lạnh đang tỏ ra trên người "Nàng" Tất cả nam nhân trong sảnh, chỉ có thể dùng mấy từ để hình dung mỹ nhân trước

mắt. Đó là "Quốc sắc thiên thương. Tuyệt sắc kiều diễm" Là Tây Thi tái thế. Là hồng nhan họa thủy!

*Tây Thi, xem lại trích dẫn

Như cảm nhận được đang có người nhìn "Nữ tử" quay lại, thấy một đám

người chằm chằm chiếu thẳng vào "Nàng" lại còn có kẻ miệng chảy nước

miếng không ngừng, u hàn trong mắt đầy sát khí nổi lên, u ám bắn ra bốn

phía, làm tất cả mọi người run rẩy hoảng hốt lạnh cả sống lưng, vội vàng đi nhìn chỗ khác, chứ không dám nhìn vào người đang tỏ ra hàn khí đáng

sợ kia. Nếu lúc này "Nữ tử" mà biết bản thân được người khác nhận xét

như vậy, lại còn dùng câu hồng nhan họa thủy để nói về "Nàng" Thì sẽ

không chỉ bắn ra sát khí, có khi không nói hai câu mà một cước đá bay

mấy người trong đây.

Thu lại hàn ý, "Nữ tử" bình thản đi về về phía gian lầu, để lại đám

người ngu ngơ còn đang khiếp sợ. Không nghĩ tới người đẹp như tiên mà

trên người lại có sát khí lãnh lẽo như vậy, thật đáng tiếc cho một mỹ

sắc tuyệt đẹp a!

Trên gian lầu so dưới sảnh đúng như lời tiểu nhị nói, rất là yên tĩnh

không ồn ào quá mức như ở dưới, mỗi gian phòng đều có được ngăn cách với phòng khác, từ trang trí đến nội thất trong phòng đều hiện lên sự đơn

giãn nhưng lại không tầm thường, vừa quý phái mà trang nghiêm. Bất cứ ai vào đây đều sẽ không nhịn được mà khen ngợi. Đây đúng là nơi thích hợp

để bàn chuyện bí mật, sẽ không bị làm phiền. Lần sau có cơ hội, có thể

dẫn người đó tới đây...

Tôn Ngọc Nhi đánh giá căn phòng một lúc, rồi chọn cái ghế gần cửa sổ

ngồi xuống chờ. "Nữ tử" kia vẫn chưa vô, nàng lại không thể gọi đồ ăn

trước được, nên chỉ có thể đợi, ai kêu người trả tiền không phải là nàng chứ!

Ánh nắng buổi chiều từ cửa sổ trong phòng chiếu xuống người Tôn Ngọc

Nhi, từ xa nàng như giai nhân ngồi trong hoàng hôn, ánh tà màu vàng đầy

sáng chói, vừa mong lung, lại hư ảo như một bức tranh vẽ đầy sương mù.

Cảnh tượng đẹp biết bao nhiêu, sâu động đi vào lòng người.

Khi "Nữ tử" đẩy cửa bước vào, đúng lúc được nhìn thấy được khung cảnh

như thế này, chợt dừng bước ngắm nhìn. Ánh sáng dịu dàng chứa đựng tình

cảm che giấu thoáng hiện lên trong mắt. Nồng nàng hàm chứa yêu thương,

nhớ nhung lẫn đau thương, cả sự hối tiếc... cũng đều hiện ra.

Trước mắt lại hiện ra hình ảnh lúc xưa, trước đây cũng đã từng như vậy,

nàng ngồi ngồi đọc sách trước bàn cửa sổ, ánh nắng chiếu vào nàng, cũng

tạo ra bức tranh mỹ lệ như bây giờ. Bản thân lúc đó chỉ có thể nhìn từ

xa, bây giờ cũng như vậy...

Chậm rãi đi về phía Tôn Ngọc Nhi, sợ sẽ làm nàng phát hiện, mà phá đi

cảnh đẹp này. Cứ thế đứng bên cạnh, lặng im nhìn Tôn Ngọc Nhi, từng

đường nét trên dung mạo của nàng, đã khắc tận vào trí nhớ, bao lần vì

nhớ nàng mà rơi lệ? Cũng chẳng còn có thể nhớ nổi. Chỉ biết tâm lúc nào

mà không đau, nổi nhớ ấy mãi mãi vẫn không thể quên. Vì nàng sống, cũng

có thể vì nàng chết, chính là lý do để sống lại!

Không gian trầm lặng một cách bình yên, nữ tử bạch y phiêu dật đứng ở

đó, cùng mỹ nhân hồng y đang ngồi hòa hợp một cách kì lạ, tạo ra bức

tranh giai nhân hồng lệ tuyệt đẹp.

Tôn Ngọc Nhi tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chưa biết có người

đã vào, hơn nữa còn đang nhìn nàng bằng thứ tình cảm mạnh mẽ khó kìm

chế, có thể do thứ ánh mắt ấy quá mức mãnh liệt, làm Tôn Ngọc Nhi dù

không muốn cảm nhận cũng không làm được. Nàng quay sang thì đã thấy bạch y tỷ tỷ đã vào từ lúc nào, còn đứng ngay kế bên, không khỏi kinh ngạc:

"Tỷ vào lúc nào vậy? Lại còn không lên tiếng" Biết nàng đã phát hiện

ra, "Nữ tử" hơi mất tự nhiên ngồi xuống ghế: "Tỷ chỉ mới vào thôi! Thấy

muội đang bận suy nghĩ, tỷ không muốn làm phiền"

"Có gì để suy nghĩ chứ!" Tôn Ngọc Nhi cười như không cười, cũng là tự

nói với chính bản thân nàng "Bản thân muội sống không lo không nghĩ, vốn không cần bận suy tư" Dù suy nghĩ nhiều như thế nào, thì nàng vẫn không thể trở về hiện đại được...

Nét cười trên mặt Tôn Ngọc Nhi có vài đường u phiền, làm "Nữ tử" đau

lòng đến thắt cả lòng, chỉ hận không thể thay nàng giải quyết buồn

phiền. Nàng phải luôn vui vẻ mới đúng, chứ không phải buồn bã như thế!

"Thức ăn đã đến rồi" Từ bên ngoài tiểu nhị lúc nãy đang cầm khay thức ăn đi vào, theo sau hắn nữa là vài người cũng cầm trên tay khay đựng đồ ăn nóng hổi. Nhìn cách ăn mặc giống nhau, chắc là người làm của tửu lầu.

Tiểu nhị cẩn thận đặt từng dĩa thức ăn xuống bàn, màu sắc đủ loại trên

mỗi dĩa đều rất sinh động, lại trang trí trên mặt đồ ăn rất đẹp mắt,

hương thơm ngào ngạt tỏ ra cả khắp phòng, làm ai nhìn cũng đều muốn ăn

thử.

Tôn Ngọc Nhi nhìn từng món một, lúc nãy nàng không thấy đói, nhưng giờ

trước mắt lại là sơn hào hải vị ngon như vậy, khiến nàng giờ lại thấy

đói cực kì. Ở Tôn phủ, nàng đâu được ăn những món như thế này, mỗi bữa

đạm bạc gần như chỉ có cơm trắng với rau khô.

Sau khi tiểu nhị ra ngoài, "Nữ tử" cầm đũa lên, ân cần gắp miếng đậu hủ

xào cải trắng vào bát Tôn Ngọc Nhi "Đây muội ăn đi, tỷ thấy muội rất ốm, nên ăn nhiều một chút!" Tôn Ngọc Nhi nhìn miếng đậu hủ trong bát, gắp

lên nếm thử, ừm...rất ngon, mền tan ngay trong miệng, hèn gì ở đây lại

nhiều người tới ăn như vậy, ở đây đúng là nấu ăn rất ngon, thanh đạm mà

không ngán.

"Thế nào ngon không?" "Nữ tử" vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho Tôn Ngọc Nhi, gắp nhiều gần đầy cả bát: "Đồ ăn còn rất nhiều, muội phải ăn hết đấy"

Bát cơm đã đầy rất nhiều, Tôn Ngọc Nhi lại không muốn phụ tâm ý của

người khác đối với nàng, nên cố ăn hết.

Nhìn thân hình nhỏ bé gầy yếu của Tôn Ngọc Nhi, tia mắt hiện rõ sự lo

lắng cùng với đau lòng, nàng thật gầy, rõ ràng là không được ăn uống đầy đủ.

"Muội phải giữ gìn sức khỏe, tuổi muội còn nhỏ phải biết bảo thân thể

của mình thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của

muội, còn nữa nếu rảnh muội nên uống nhiều thuốc bổ một chút, sẽ rất tốt cho muội" Nghe "Nữ tử" không ngừng dặn dò liên tục, khiến Tôn Ngọc Nhi

có cảm giác là hai người quen biết nhau, nếu không sao lại quan tâm thân thiết như thế? không giống một người mới quen biết. Tôn Ngọc Nhi kỹ

lưỡng chăm chú nhìn "Nữ tử" trên mặt nàng ta không có một chút giả tạo

nào, những lời lúc nãy đều là thật lòng quan tâm, trong lòng lại không

biết là tư vị gì, từ khi tới nơi này, chưa được ai chăm sóc như vậy...

"Tỷ cũng đừng mãi gắp cho muội, tỷ cũng ăn đi" Đến phiên Tôn Ngọc Nhi gắp lại đồ ăn qua bát của "Nữ tử"

"Món rau luộc củ sen này rất ngon, tỷ ăn thử đi" mâu phượng biểu tình

kích động nhìn vào bát, chỉ thấy mắt đỏ hoe, lại vui mừng cầm đũa gắp

miếng rau bỏ vào miệng, cũng không biết hương vị như thế nào, nhưng

trong tâm lại vui sướng ngập tràn, đã rất lâu rồi, rất lâu lắm

rồi...Không được nàng gắp thức ăn cho...

"Rất ngon, thật sự rất là ngon, cả đời này của tỷ chưa bao giờ được ăn

ngon như vậy!" Tôn Ngọc Nhi tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm vào"Nữ tử" đang cắm cúi ăn không ngừng, kiểu như đã nhịn đói rất lâu.

"Tỷ ăn từ từ thôi, sẽ bị nghẹn đó!" Rót ly trà Tôn Ngọc Nhi cầm đưa cho vị đang ăn như chết đói kia: "Trà đây, tỷ uống đi"

tay cầm đũa ăn cơm thoáng dừng lại, cái nhìn dừng lại trên ly trà trên

tay Tôn Ngọc Nhi, lại càng kích động run rẩy cầm lấy ly trà. Lệ thủy nổi trong mắt, như sẽ chảy ra bất cứ lúc nào, ha ha ha, Ngọc Nhi rót trà... Thật sự là rót trà...

Tôn Ngọc Nhi nhìn "Nữ tử" kì lạ vừa cười vừa khóc mà cầm ly trà uống hết rồi vui vẻ" Cả đời này đây là ly trà ngon nhất tỷ uống!"

Vẻ mặt Tôn Ngọc Nhi không nhịn được co rút, tỷ tỷ này rốt cuộc là sống ở đâu? chỉ ăn rau uống trà thôi, mà lại như bắt được vàng vậy! Thế mà lại tới nơi sang trọng này để ăn cơm.

Thế là buổi cơm diễn ra hết sức kì lạ, chỉ cần Tôn Ngọc Nhi gắp thức ăn

hay rót cho một ly trà, "Nữ tử" đều ra vẻ rất kích động quái lạ, có lúc

lại mắt đỏ muốn khóc, lại run rẩy liên tục, còn cười ngơ ngác nhìn đồ ăn nàng gắp, như nhìn vật rất quý báo, không chịu ăn. Tôn Ngọc Nhi thúc

giục kêu nàng ta ăn, thì lại ra vẻ không đành lòng, cứ tiếc nuối nhai

không chịu nuốt. Tôn Ngọc Nhi hoàn toàn chịu thua, chỉ bất đắc dĩ thở

dài. tỷ tỷ này hình như có vấn đề.

Buổi cơm của cả hai cuối cùng cũng kết thúc, lúc đi ra khỏi tửu lầu, tâm trạng Tôn Ngọc Nhi rất thoải mái, cười thích thú vô cùng, thật may là

đã xong, nếu còn tiếp tục ăn nữa, nàng sẽ bị hành hạ đến chết mất.

Thấy Tôn Ngọc Nhi vui vẻ như vậy, "Nữ tử" cũng vui theo: "Tỷ cảm thấy

rất vui! Chưa từng được vui như ngày hôm nay" Dù chỉ là thời gian rất

ngắn ở cùng nhau, nhưng lại rất hạnh phúc.

"Ừm, muội cũng rất vui" Tôn Ngọc Nhi thoáng cười nhìn "Nữ tử": "Mà tỷ tên gì?"

"Tên...Tỷ tên là...Hàn...Là Hàn Nương!"

Tôn Ngọc Nhi nghe xong, dừng chân lại: "Hàn Nương? Cái tên rất đẹp!"

"Vậy sao?" Hàn Nương tâm tình tốt khi được khen, chợt bước về phía

trước, nắm lấy tay Tôn Ngọc Nhi, đầy lưu luyến không muốn rời: "Vậy là

muội phải về ư?"

"Đúng, muội phải về, cũng trễ rồi" Nhìn sắc trời đã gần tối, cũng nên về phủ.

Liếc đôi tay đang nắm lấy tay nàng, Tôn Ngọc Nhi hình như không còn vẻ

khó chịu như trước, làm Hàn Nương tâm tình tốt không thôi.

"Vậy chúng ta có thể gặp nhau lại hay không?"

"Được"

Rút tay ra khỏi, Tôn Ngọc Nhi cười khẽ: "Nếu có duyên sẽ gặp lại"

"Có duyên sẽ gặp lại?" Hàn Nương lặp lại câu nói của Tôn Ngọc Nhi, xúc

động thoáng qua mắt, bọn họ vốn rất có duyên! Nhất định sẽ gặp lại.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, muội về đây" Tôn Ngọc Nhi xoay người rời

khỏi, đi được vài bước thì nàng dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Nương đang ở phía sau, khóe môi nhếch lên: "Hàn Nương tỷ tỷ, muội tên Tôn Ngọc Nhi,

phải nhớ kỹ đấy"

Hàn Nương theo dõi bóng lưng nàng đã đi xa, miệng lẩm bẩm nỉ non: Ngọc Nhi, cả đời này tên nàng, ta không bao giờ quên"

Đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không quên, vì đã khắc cốt ghi tâm vào tận trong tim, không cách nào có thể quên được...

Trên đường đi về Tôn Phủ, Tôn Ngọc Nhi hí hửng nhảy liên tục, hôm nay

đúng là chơi rất vui, bị nhốt trong phủ lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể ra khỏi phủ, lại còn được ăn ngon.

Con đường Tôn Ngọc Nhi đang đi là một màu đen hoang vắng, không có một

bóng người, vắng lặng đến u ám. Nhưng Tôn Ngọc Nhi lại chẳng quan tâm

đến điều này. Một chút sợ hãi cũng không có.

Từ xa lại nghe tiếng xe ngựa chạy phát ra âm thanh "Cộc cộc" từ đoạn

đường phía trước, một chiếc xe ngựa lớn đang chạy tới. Tôn Ngọc Nhi vốn

không để ý, nhưng cái xe ngựa ấy lại dừng trước mặt nàng, không muốn để ý cũng không thể nào.

Màn xe ngựa được vén lên, một thân hắc y đi ra, trên mặt che đi bằng mặt nạ sắc bạc, không nhìn rõ diện mạo, mâu quang u ám nổi lên trong mắt,

hắn điểm nhẹ mũi chân đã đứng ngay đối mặt với Tôn Ngọc Nhi, chấp tay

cung kính.

"Thuộc hạ hộ tống muộn, xin được trừng phạt"

Bĩnh tĩnh nhìn hắc y nhân, Tôn Ngọc Nhi vuốt ve ngón tay của nàng, thái

độ hờ hững vô cùng: "Cho người điều tra về nam nhân ở trên đường lúc

trưa"

"Tuân lệnh"

Hắc y nhân nhanh như chớp biến mất, hòa vào màn đêm đen tối, như lúc nãy khi hắn xuất hiện chỉ là ảo giác. Tôn Ngọc Nhi vén màn vào trong xe

ngựa, chiếc xe khẽ chuyển động, bắt đầu lăn bánh.

Trong xe Tôn Ngọc Nhi dựa vào vách tường, mắt nhắm lại an thần. Nghĩ tới câu mà nàng đã nói, khóe môi nở nụ cười không rõ.

Có duyên sẽ gặp lại? Nếu đối phương đã có ý muốn tiếp cận, dù không có duyên cũng sẽ gặp lai...

Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau