Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần không hẹn mà cùng nhìn nhau, thấy anh gật đầu, cô liền đưa tay về phía trước, lên tiếng:
Hứa Sơ Sơ cười tít mắt, cũng đưa lên nắm tay cô, đáp:
Âu Dương Thiên Thiên cười mỉm, sau đó cô liếc sang người đàn ông bên cạnh mình, nói tiếp:
Ngay lập tức, người đàn ông hạ mắt với Hứa Sơ Sơ, dường như là đang chào, lên tiếng:
Hứa Sơ Sơ nhìn sang, gật đầu trả lời:
Dứt lời, cô lại nhìn qua Âu Dương Thiên Thiên hỏi:
Âu Dương Vô Thần nghe xong, liền lên tiếng:
Lời vừa phát ra, Hứa Sơ Sơ nhìn người đàn ông với ánh mắt khác lạ, sau vài giây, cô mỉm cười, nói:
Được, Âu Dương thiếu gia, nếu như anh muốn nói chuyện như vậy, tôi nghĩ chắc đó là một lời đề nghị. Thế này đi, tôi sẽ ủy thác cuộc nói chuyện của chúng ta với chồng tôi. Nghĩa là, anh có thể gặp mặt và đưa ra lời đề nghị với anh ấy.
Mọi lời đề nghị của anh, coi như tôi đều chấp nhận. Anh có thể nói với chồng tôi bất cứ điều gì, và anh ấy sẽ làm cho anh. Hãy xem như đây là món quà mà tôi tặng Thiên Thiên trong lần chào hỏi đầu tiên, được chứ?
Âu Dương Vô Thần hơi sửng sốt, không ngờ Hứa Sơ Sơ có thể chơi lớn như vậy, cô ta thậm chí còn không cần nghe anh nói điều kiện gì cả, cư nhiên mà đồng ý rồi.
Hứa Sơ Sơ nhìn người đàn ông, thấy anh không nói ngì, nghĩ rằng anh ta không tin mình, liền tháo sợi dây băng màu đen trên tay ra, đưa về phía Âu Dương Vô Thần, nói tiếp:
Âu Dương Vô Thần mím môi, sau một hồi đắn đo, anh quyết định xòe tay ra, nhận lấy.
Hứa Sơ Sơ đặt vào lòng bàn tay anh chiếc khăn của mình, không quên nói thêm 1 câu:
Dứt lời, Hứa Sơ Sơ cầm tay Âu Dương Thiên Thiên dẫn đi, nụ cười của cô xinh đẹp và thân thiện, biểu hiện trên mặt cũng hoàn toàn biến đổi.
Âu Dương Vô Thần nhìn theo, mím môi nắm chặt chiếc khăn đen trên tay mình.
Hóa ra không phải là Hứa Sơ Sơ không biết Stefan hack vào mạng của mình, chỉ là... cô không quan tâm điều nhỏ nhặt đó mà thôi!