Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Đạo Quân
Âu Dương Thiên Thiên giật mình xoay người sang, cô thảng thốt khi thấy người đàn ông tưởng chừng như đang nhắm mắt lại đột nhiên tỉnh dậy.
Âu Dương Vô Thần là vừa mới phẫu thuật xong, cô cứ nghĩ là thuốc mê sẽ khiến anh ngủ một thời gian dài chứ, như thế nào lại tỉnh sớm như vậy?
Âu Dương Thiên Thiên dường như không để ý đến chi tiết Âu Dương Vô Thần đang nắm tay mình, chỉ ngạc nhiên lên tiếng:
Vô số những câu hỏi dồn dập hỏi tới, thế nhưng, Âu Dương Vô Thần lại không lên tiếng trả lời câu nào cả, ánh mắt anh cứ chăm chăm nhìn cô, tay vẫn nắm chặt lấy không buông.
Âu Dương Thiên Thiên thấy kì lạ, cô hơi cúi người xuống, nhìn người đàn ông với khoảng cách gần hơn, hỏi:
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức muốn rời đi, thế nhưng, lần này cô lại bị bắt lại một lần nữa.
Âu Dương Vô Thần vẫn nắm lấy tay cô kéo về, lên tiếng:
"...."
Ủa! Rồi anh hai, anh không nghe nãy giờ tôi nói gì á? Tôi đi tìm người tới khám cho anh chứ đi đâu nữa!
Nói hai lần rồi! Cứ kéo lại quài là sao?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, đáp:
Âu Dương Vô Thần nằm trên giường, đôi con ngươi nhìn chăm chăm cô gái, hỏi tiếp:
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt liên tục, khó hiểu ngày càng tăng cao, nhưng vẫn trả lời:
"...."
Sau câu trả lời của cô, người đàn ông không hỏi thêm gì nữa, những cũng không nói câu nào.
Một tràng im lặng kéo dài, khiến Âu Dương Thiên Thiên thấy hơi khó xử. Tầm 10 giây sau, cô quay người lại, muốn rời đi. Thế nhưng... lần này tiếp tục bị kéo về.
"..."
Muốn nổi khùng luôn!! Anh ta chơi cái trò gì vậy? Muốn gì thì nói đi chứ, miệng thì im mà cô đi thì cứ kéo lại là sao?
Nếu không phải anh ta là bệnh nhân, cô nhất định đã đánh cho 1 trần rồi!
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi:
Người đàn ông nhìn cô, tay vẫn cứ nắm chặt tay Âu Dương Thiên Thiên, không chịu thả ra, nhưng mà, lại không chịu mở miệng nói.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nhìn anh khó hiểu, dừng 1 chút, cô lên tiếng: