Xúc giác truyền đến cảm giác ẩm ướt, Âu Dương Thiên Thiên mới biết mình đã rơi nước mắt, cô có chút bối rối, nhanh chóng lấy tay lau đi.
Âu Dương Vô Thần đứng trước, anh liếc mắt nhìn lên màn hình lớn rồi lại nhìn xuống cô gái phía dưới, lên tiếng hỏi:
Âu Dương Thiên Thiên nghe được, trừng mắt nhìn anh, đáp:
Âu Dương Vô Thần nhìn ai đó đúng mà cứ cãi, nheo mắt nói:
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô hít hít mũi, trả lời:
Âu Dương Vô Thần: "...."
Được! Anh đây cũng không thèm nghe!
"..."
Liếc mắt nhìn một chút, Âu Dương Vô Thần lại lên tiếng:
Nghe đến chuyện của mình, mắt Âu Dương Thiên Thiên hơi tối lại. Cô rũ mắt, nói:
Em không khóc vì cô ta chết, em khóc... chỉ vì thấy tội nghiệp thôi!
Tội nghiệp? - Âu Dương Vô Thần nghe xong, thắc mắc hỏi.
Cô gái mím môi. mắt lại nhìn về phía ti vi, lên giọng bình tĩnh:
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần bỗng im lặng, khóe mắt anh liếc Âu Dương Thiên Thiên 1 cái, sâu xa nhìn không lên tiếng.
Tại sao anh lại có cảm giác, cô ấy có chút tang thương? Hơn nữa... nói về 1 người khác, như thế nào lại giống như rất hiểu người ta vậy?
Âu Dương Thiên Thiên không để tâm đến ánh mắt của người đàn ông, cô vẫn nhìn vào bản án tử hình của chính mình trên cao, nói giọng vu vơ nhạt nhẽo:
Một người phụ nữ, tốt nhất là không nên đặt hết mình vào tình yêu, bởi vì nó rất ngu ngốc. Cũng đừng quá ảo tưởng về đàn ông, bởi vì không phải tất cả đều tốt.
Phụ nữ tốt, gặp một người đàn ông tốt, sẽ hạnh phúc suốt đời. Nhưng nếu lựa chọn sai lầm, dây vào một người xấu, vậy thì sẽ đau khổ gấp ngàn vạn lần...