Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại khi nghe tiếng gọi của Kỳ Ân, cô ấy vào phòng của Âu Dương Vô Thần đánh thức cô.
Tỉnh giấc, cô mới phát hiện bản thân mình ngủ quên bên giường bệnh của người đàn ông, tay còn đang nắm chặt tay anh ta.
Bất giác thu tay về, Âu Dương Thiên Thiên đứng lên, nhìn Kỳ Ân nói:
Kỳ Ân cười mỉm, đáp:
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, gật đầu, liền quay người đi vào phòng vệ sinh, chủ động đánh răng rồi rửa mặt.
Kỳ Ân chỉnh sửa lại giường bệnh của Âu Dương Vô Thần, đúng lúc đó, đột nhiên cửa phòng mở ra, một người phụ nữ bước vào.
Nhìn thấy cô, Kỳ Ân ngay lập tức cúi đầu, lên tiếng:
Elena gật đầu nhẹ xem như đáp, nói:
Kỳ Ân nghe xong, nhìn về phía nhà vệ sinh, chớp mắt vài giây rồi trả lời:
Nói rồi, cô lướt qua người Elena, muốn đi ra ngoài. Đúng lúc đi ngang qua, thân thể Elena chợt phát ra khí lạnh, cô lên tiếng:
Kỳ Ân mím môi, cúi đầu đáp:
Elena nhếch môi, âm thanh băng lãnh nói:
Kỳ Ân nuốt một ngụm nước bọt, trả lời:
Elena chớp ánh mắt sắc bén, lên tiếng:
Dừng một chút, Elena quay đầu qua nhìn thẳng Kỳ Ân, nói với giọng lạnh lẽo:
Kỳ Ân hít một hơi sâu, cúi thấp đầu đáp:
Dạ.
Hiểu là tốt. Cô đi được rồi! - Elena nói xong, Kỳ Ân liền lui người đi ra khỏi phòng.
Elena đi đến giường của người đàn ông, nhìn anh một lượt. Lúc này, Âu Dương Thiên Thiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy người phụ nữ đứng đó, cô theo bản năng lên tiếng:
Elena liếc nhìn Âu Dương Thiên Thiên một cái, nhưng không nói gì, quay đầu lại tiếp tục nhìn Âu Dương Vô Thần.
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi bước tới, hỏi:
Lần này, Elena có lên tiếng đáp lại, thế nhưng, không phải trả lời câu hỏi của cô, mà là nói một câu khác: