Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, đối diện với câu hỏi của người phụ nữ, cô mím môi, im lặng không lên tiếng.
Âu Dương Vô Thần vẫn ngồi bình thản, anh không mở miệng nói, dường như không muốn tham dự vào cuộc đối chất này.
Không nghe được Âu Dương Thiên Thiên trả lời, đám người trong phòng càng xôn xao bàn tán.
Đúng vậy, cô ta là ai chứ? Tại sao lại có thể làm đề mục này?
Âu tổng có phải là tùy tiện đưa người vào làm hay không đây? Thấy cô ta thật không tin tưởng được mấy biện pháp đó là thật!
Công ty chúng ta làm gì có người này chứ? Tôi không nhận ra được cô ta là đến từ tổ nào luôn!
....
Vô số những lời nói, những câu hỏi vang lên, lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, có lời nặng lời nhẹ, cũng có lời khó nghe, thẳng thắn.
Cô mím môi, trong lòng có chút đồng tình. Cũng phải ha, tự nhiên xuất hiện 1 người trẻ tuổi như cô đây, đưa ra một giải pháp cho 1 sự kiện của 1 công ty lớn. Muốn người ta tin... cũng khó lắm!
Được, nếu là như vậy thì.... cô chỉ cần chứng minh thôi, đúng chứ?
Chứng minh... năng lực của bản thân!
Tay Âu Dương Thiên Thiên hơi dùng lực, cô miết tập tài liệu, nhìn về phía người phụ nữ, lên tiếng:
Người phụ nữ nghe Âu Dương Thiên Thiên nói, hơi kiêu ngạo đáp:
Nghe câu trả lời, Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, biểu hiện có vẻ như bất ngờ, nói:
Người phụ nữ gật đầu, ngang nhiên lên tiếng:
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên phía trước liền gật đầu, cô tỏ ra như mình đã hiểu nhưng lại nhếch môi một cách đầy khó hiểu, đáp: