Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của 2 tiếng sau, khi cô vừa mới mở mắt, liền thấy một đám người đứng vây xung quanh mình, nét mặt ai nấy đều hiện rõ sự lo lắng.
Kỳ Ân là người nhanh chóng đến bên cô trước, vồn vã hỏi:
Âu Dương Thiên Thiên chống tay ngồi dậy, lắc đầu đáp:
Kỳ Ân cắn môi, đỡ lấy người cô, hỏi tiếp:
Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, qua loa trả lời:
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi nói:
Kỳ Ân nghe thấy, cau mày trả lời:
Âu Dương Thiên Thiên xua tay, không để ý đến lời mà người phụ nữ nói, cô nhìn liếc qua Sherry và Eira, lên tiếng dặn:
Ấn đường Kỳ Ân cau chặt lại, cô bắt lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, nghiêm giọng hỏi:
Âu Dương Thiên Thiên quay mặt nhìn sang người phụ nữ, mím môi đáp:
Kỳ Ân há miệng, có chút không thể tin được những lời mình vừa nghe, liền nói:
Nhị tiểu thư, sao cô có thể....
Cả cô cũng không được nói, đây là mệnh lệnh. - Âu Dương Thiên Thiên thẳng thừng cắt ngang lời của người phụ nữ, làm cô ấy không thể phản bác lại.
Xong rồi, cô quay sang nhìn đám người, lên tiếng đanh thép:
Tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện xảy ra với tôi ngày hôm nay không ai được phép nói với Âu Dương Vô Thần, nếu để tôi biết được ai trong số các người dám hé răng ra, tiết lộ với anh ấy dù chỉ là một chữ thôi, tôi sẽ cho kẻ đó biến mất khỏi căn nhà này... ngay lập tức.
Đây là mệnh lệnh, và cũng là lời cảnh cáo!
Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, rời khỏi ghế sofa, lách người qua khỏi đám đông, đi ra ngoài.
Đám người im thin thít nhìn theo bóng lưng cô, sau đó lại nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán.
Sherry đảo mắt nghĩ một lượt, rồi quay sang hỏi Kỳ Ân:
Người phụ nữ nhìn cô, nhỏ giọng đáp:
Tâm tư của cô ấy, ai đoán ra được chứ?
Sherry nghe xong, liếc mắt nhìn sang Eira, chỉ thấy cô lắc đầu, nói:
Dứt lời, cả hai cô cùng thở dài, quay đầu không nói gì.....