Bạch Oa Oa kinh ngạc đứng lên, cô mở to mắt nhìn hai người một nam một nữ đang đi tới, trong thâm tâm như chết lặng.
Trịnh Gia Dĩnh và Tuyết Lệ ban đầu không để ý tới, nhưng đi gần đến thì cuối cùng cũng phát hiện ra Bạch Oa Oa đang đứng. Anh ta dường như rất bất ngờ trước sự xuất hiện của cô, không kiềm chế được mà gọi:
Tuyết Lệ nghe thấy cái tên quen thuộc cũng quay sang nhìn, vô tư lên tiếng chào hỏi:
Thân thể Bạch Oa Oa run lên, cô liếc nhìn hai cánh tay đang nắm chặt lấy nhau, ngập ngừng nói:
Trịnh Gia Dĩnh đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt của cô gái, ngược lại, Tuyết Lệ lại tỏ ra rất thân thiệu, vui vẻ ôm ấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, cười đáp:
Bạch Oa Oa siết tay, cô cắn răng, hỏi tiếp:
Trịnh Gia Dĩnh vẫn không đối diện với cô, câu trả lời tiếp tục là Tuyết Lệ nói thay anh ta:
Bạch Oa Oa nghe xong, đột nhiên cười hắt một hơi, ánh mắt cô có chút lấp lánh. Cô nhìn lên người đàn ông, đôi môi mấp máy:
Tuyết Lệ bây giờ mới nhìn ra Bạch Oa Oa có vấn đề, cô ta nhíu mày, hỏi với giọng nghi hoặc:
Dừng một chút, Tuyết Lệ liếc nhìn chai rượu trên tay của Bạch Oa Oa, hỏi tiếp:
Bạch Oa Oa nghe người phụ nữ nói, theo bản năng rũ mắt nhìn xuống, bấy giờ, liền nhớ đến câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên lúc nãy...
"Nếu có một ngày, cậu phát hiện bạn trai mình phản bội, thì cậu sẽ làm gì?"
Cắn đôi môi run rẩy, Bạch Oa Oa ngước mắt nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, chợt thấy cô quay sang nhìn mình.
"Nếu là vậy, thì mình sẽ dùng cái chai này... đánh vỡ đầu anh ta!"
Âu Dương Thiên Thiên dùng đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn Bạch Oa Oa, tựa như muốn xem thử, cô sẽ làm như thế nào đây. Nhìn sâu vào đôi mắt đó, thực sự có thể cảm nhận được hãi hùng.
Trịnh Gia Dĩnh im lặng một hồi lâu rốt cuộc cũng đủ can đảm ngước lên nhìn Bạch Oa Oa, anh mím môi, nói:
Câu nói này như một chất xúc tác, khiến trái tim đóng băng của Bạch Oa Oa vỡ vụn thành từng mảnh, lời thú tội đầy đau đớn đó... thật sự đã phá vỡ sự lưỡng lự cuối cùng của cô ấy.
Tuyết Lệ đứng bên cạnh ngay lập tức hoảng hốt, trợn mắt thốt lên:
Cũng vào lúc đó, đột nhiên cánh tay Bạch Oa Oa chuyển hướng, khiến chai rượu không chĩa ra ngoài nữa, mà là chuyển hướng vào bên trong. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, nó va đập vào đầu một người thật mãnh liệt.
"Choang" - Tiếng va chạm vang lên, đồng thời những mảnh vỡ thủy tinh cũng rơi vãi xuống mặt đất. Thế nhưng... thật đáng kinh ngạc, người bị đánh lại không phải là Trịnh Gia Dĩnh, cũng không phải Tuyết Lệ, mà chính là Bạch Oa Oa!
Cô ấy... đã tự đánh vào đầu của chính mình!!
Oa Oa!
Oa Oa!
Hai tiếng gọi đồng thanh vang lên, cả Trịnh Gia Dĩnh và Tuyết Lệ đều kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, bọn họ hoàn toàn sốc trước hành động của Bạch Oa Oa.
Âu Dương Thiên Thiên cũng bất ngờ đứng dậy, cô mở to mắt nhìn cô gái đang nín nhịn nước mắt của chính mình, nghe tiếng cô nói:
Dứt lời, Bạch Oa Oa chậm rãi quay người, khoảnh khắc cô xoay đầu lại, giọt lệ trên mi mắt... cuối cùng cũng rơi xuống.
Đúng! Là do cô mù, là do cô ngu, nên mới tin là Trịnh Gia Dĩnh hết yêu Tuyết Lệ rồi. Cô vì quá yêu anh ta mà dường như đã quên mất một điều, bọn họ đã yêu nhau 8 năm, tình cảm vốn đã trở nên bền bỉ như sắt đá, sao có thể nói hết là hết?
Cô ngu, cô đúng là ngu mà!!
Trịnh Gia Dĩnh kinh hoàng nhìn theo bóng lưng của Bạch Oa Oa, anh tiến lên phía trước một bước, vươn tay ra gọi lớn tên cô:
Oa Oa!
Đứng lại, anh căn bản không có tư cách gọi tên cậu ấy! - Đúng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên bên cạnh liền lên tiếng.
Trịnh Gia Dĩnh quay qua nhìn cô, ánh mắt có chút kinh ngạc:
Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi bước đến trước mặt của người đàn ông, ánh mắt thật lạnh lẽo nhìn anh ta:
Lời Âu Dương Thiên Thiên vừa xong, Trịnh Gia Dĩnh liền nhìn sang Tuyết Lệ, chỉ thấy cô một khuôn mặt mù mờ không hiểu, hỏi:
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, bình thản đáp:
Tuyết Lệ nghe xong, tay đang nắm lấy Trịnh Gia Dĩnh chợt buông lỏng, cô cứng nhắc quay đầu nhìn người đàn ông mình yêu thương hết mực, lắp bắp lên tiếng:
Âu Dương Thiên Thiên cười nửa miệng, đáp với giọng cực kì mỉa mai:
Dứt lời, cô quay sang nhìn lại người đàn ông đứng bên cạnh Tuyết Lệ, châm biếm nói:
Trịnh Gia Dĩnh, nếu như đã muốn yêu một người, thì nên tự biết kiềm chế bản thân, đừng ra ngoài ban phát tình yêu cho người khác. Nếu muốn đợi một người, thì phải chịu được sự đau đớn của tâm hồn, chịu đựng được từng cơn gặm nhắm của nỗi nhớ, chứ đừng mở cánh cửa trái tim đang mềm yếu cho người phụ nữ khác. Trong lúc cô đơn, anh đi tìm một người có thể chữa được nỗi đau cho anh, vậy anh có từng nghĩ, hậu quả sẽ như thế nào không?
Người con gái đã ở bên cạnh anh 7 năm, chấp nhận đi phía sau anh, không đáng phải nhận tình yêu từ một người thay thế đâu. Trịnh Gia Dĩnh, anh chưa bao giờ đặt mình vào trong hoàn cảnh của cô ấy, nghĩ cho cô ấy dù chỉ là một lần. Bạch Oa Oa đã dành cả thanh xuân để giúp đỡ anh, cho dù là với lí do gì thì việc anh làm với cô ấy đều không công bằng!
Nói xong, Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn sang Tuyết Lệ, lạnh nhạt lên tiếng:
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh lẽo, cô giật lấy cuốn hợp đồng trên tay của Trịnh Gia Dĩnh, rồi tung nó lên trời cao:
Dứt lời, cô quay người mạnh mẽ bước đi, trên cao, từng giờ giấy tung bay lên trời rồi cuối cùng cũng rơi xuống đất. Dường như, sự bắt đầu ngắn ngủi đầy tham lam này... cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
====Hãy yêu khi bạn sẵn sàng, đừng yêu khi bạn thấy cô đơn quá=====
Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha