Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 12

Editor: Rabbit dễ thương

Beta: Tiểu Tuyền

“Thê tử Lão Nhị , ngươi đi gọi đại tẩu ngươi đến.” Chu thị sai Hà thị.

Hà thị đáp ứng , muốn đi gọi Cổ thị, thì Liên Tú Nhi lại vội vàng từ trên giường gạch bước xuống.

“Nương, để con đi gọi a.” Liên Tú Nhi nói. Chu thị tức giận, nàng

phải tranh thủ thời gian đi nói cho Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi, người khác đi, nàng không yên tâm.

Chu thị nhìn lướt qua Liên Tú Nhi, hừ một tiếng. Liên Tú Nhi thấy Chu thị không có phản đối, liền vội vàng đi tây phòng.

Một khoản thời gian sau, Liên Tú Nhi đã trở lại, hai người Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi dìu Cổ thị cũng đi vào theo.

“Nương, đại tẩu bị bệnh thật, nghe ngài gọi, nên cố gắng gượng dậy tới đây.” Liên Tú Nhi cười đối với Chu thị nói.

Chu thị không có nhìn nữ nhi, chỉ nhìn thoáng qua Cổ thị, trong lòng

thầm mắng. Đem bà sống mấy mươi năm là sống uổng phí chắc, chút thủ đoạn ấy liền muốn lừa gạt bà, nghĩ dễ như vậy à.

“Nương, con dâu thỉnh an ngài.” Cổ thị ngồi xổm người xuống, hướng Chu thị vén áo thi lễ.

Chu thị thấy Cổ thị hành lễ trịnh trọng, trong lòng thoáng thoải mái

đi một chút. Gia đình nông thôn, nhất là người trong nhà sẽ không chú ý

những cấp bậc lễ nghĩa này. Cổ thị hành phúc lễ, là quy cũ trong nhà đại phú mới có, rất hợp khẩu vị của Chu thị.

Cổ thị thấy sắc mặt Chu thị dễ nhìn một chút, lại tiếp tục cười nói,

“Sáng sớm đã muốn tới đây, nhưng thân thể lại không khỏe, đầu rất là

choáng váng. Sợ nương lo lắng, cũng không dám nói ra với nương, muốn đợi khỏe lên một tí sẽ đi qua.”

“Đúng vậy a, nội, buổi sáng nương muốn tới thỉnh an nội, nhưng chưa

có đi được hai bước, thiếu chút liền té ngã, làm chúng cháu rất hoảng

sợ.” Liên Hoa Nhi nói, “Nương nằm ở trên giường gạch, còn không ngừng mà nhắc là muốn qua đây, đây là quy củ mà nàng làm con dâu nên hiếu kính

bà bà. Nói từ lúc người tiến vào cửa Liên gia đến nay, quy củ cấp bậc lễ nghĩa nhà chúng ta đến ngay cả những con cháu trong nhà phú quý đều so

ra kém hơn.”

Chu thị mặt không khỏi từ âm u chuyển sang trời trong xanh, thật sự

là theo lời Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi mà nói…, những câu này đã ăn sâu

vào lòng của bà. Quay đầu lại nhìn Hà thị, Trương thị cùng Triệu thị,

cảm thấy vẫn là con dâu cả hiểu chuyện, tri kỷ.

Bất quá Chu thị lại cũng không bởi vì vậy mà thay đổi chủ ý, nên lập

quy củ vẫn là phải lập. Trước kia không ở cùng một chỗ, tự nhiên là dễ

nói. Về sau, đợi con trai trưởng của bà làm quan, bà tự nhiên là phải đi theo, đến lúc đó cùng Cổ thị ở trong một trạch viện, không tránh khỏi

việc ở chung mỗi ngày, nên thừa dịp hiện tại mà hảo hảo đem Cổ thị quản

giáo một phen, cũng muốn Cổ thị như Trương thị cùng Triệu thị, đối với

bà ngoan ngoãn phục tùng, không dám nói nửa lời từ chối.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Chu thị liền trầm xuống, cũng không có để ý ánh mắt cầu tình của Liên Tú Nhi đưa tới.

“Ngươi là nương tử của tú tài, thân thể rất là quý giá.” Chu thị cười lạnh, “Đâu còn ai nhớ rõ ta là nương của tú tài đâu!”

“Nương, con…” Cổ thị nghe ngữ khí của Chu thị không tốt, vội vàng lại đem lưng eo khom xuống một chút, làm ra bộ dạng càng kính cẩn nghe

theo.

“Những năm này, ngươi thường ở tại trấn trên, tự tại đã quen. Ta làm

bà bà, ngươi cũng không có đi hầu hạ, lần này ngươi về đến nhà, ngày hôm qua vẫn rất khỏe, sáng sớm ta bảo Tú nhi đi gọi ngươi, ngươi liền không thoải mái rồi. Không bằng ngươi đến ngồi trên giường gạch nghỉ ngơi,

để ta đi nấu cơm cho ngươi ăn?”

Sắc mặt của Cổ thị thoáng cái trở nên trắng bệch, trong lời nói của

Chu thị mang ý trách mắng. Nàng tự nghĩ là một người thông minh, tiến

vào Liên gia xong, rất nhanh liền nhận rõ bản tính của Liên lão thái

thái Chu thị, xu nịnh Chu thị vô cùng tốt. Đồng thời nàng cũng biết Chu

thị khó ở chung, nên suy nghĩ biện pháp cùng Liên Thủ Nhân ở lại trấn

trên, miễn đi việc hầu hạ cực nhọc cho bà bà.

Những năm gần đây, nàng khéo léo, nên cũng không cần hầu hạ Chu thị, lại ở trước mặt Chu thị là đứa con dâu được sủng ái nhất.

Hiện tại, nữ nhi nàng lập tức phải gả vào Tống gia, việc tuyển quan

của tướng công nhà nàng có hi vọng, nàng lập tức liền có thân phận quan

gia cực lớn, như thế nào Chu thị ngược lại thay đổi sắc mặt, cố ý muốn

bắt lỗi nàng vậy.

Nàng xác thực thông minh, nghĩ một cái, lập tức liền hiểu rõ ra.Tính

tình Chu thị hiếu thắng, Chu thị làm thế là muốn nàng biết rõ, mặc dù

nàng làm quan phu nhân, thì Chu thị cũng là lão thái thái, vẫn ở trên

đỉnh đầu của nàng.

Chỉ là, đã qua nhiều năm sống tự tại quen, chẳng lẽ về sau làm phu

nhân quan gia, ngược lại phải chịu bà bà quản thúc sao? Nhất thời trong

lòng Cổ thị nổi lên oán hận, liền ngây người tại chỗ.

“Cái mụ già như ta cùng lão bất tử (Chỉ ông chồng),không có

đem vợ tú tài hầu hạ chu đáo, ta đáng bị đánh a!” Chu thị đột nhiên lên

giọng, gào thét lên, vươn hai bàn tay, liền hướng trên mặt chính mình mà đánh.

Bọn người Liên Tú Nhi, Trương thị, Hà thị bước lên phía trước ngăn trở.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy ngây người.

Cổ thị như ở trong mộng mới tỉnh, bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Nàng

biết rõ, triều đại hiện nay thập phần chú trọng hiếu đạo. Liên Thủ Nhân

muốn làm quan, chữ hiếu bên trên không thể có nửa điểm dơ bẩn. Nàng muốn làm quan gia phu nhân, cũng giống như vậy.

“Nương, ngài là muốn giết con dâu rồi.” Cổ thị vội vàng bịch một

tiếng quỳ trên mặt đất, ôm lấy đùi Chu thị , “Con dâu ở trấn trên hầu hạ đại lão gia, cũng là nương phân phó. Con dâu mỗi thời khắc đều không

dám quên lời nương dạy bảo, mỗi ngày đều hướng nhà này, dập đầu cho

nương. Bây giờ trở về rồi, con dâu vẫn muốn hảo hảo hiếu kính nương…”

Cổ thị dập đầu mấy cái liên tiếp trên mặt đất, bên này Liên Tú Nhi,

Liên Hoa Nhi tìm lời khuyên giải Chu thị, Chu thị lúc này mới đình chỉ

hành động muốn tát mình.

“Ta muốn ngươi hiếu thuận cái gì, ngươi đã trở về rồi, thì ngươi cũng giống đám người Trục lý (chị em dâu),thay phiên làm công việc nhà a.” Chu thị nói.

“Vâng, nương.” Cổ thị vội vàng gật đầu, đứng dậy, trong lòng khổ không nói nên lời.

Năm đó nàng hơn mười tuổi, cũng là hoa cúc khuê nữ được Bách gia tới

xin cầu hôn. Cao không tới, thấp không xong, cuối cùng chọn trúng Liên

Thủ Nhân, vẫn là làm vợ kế, vừa vào cửa liền phải chăm sóc hài tử bị vứt trước phòng. Nàng toan tính chính là cái gì? Đúng vậy, nàng nhìn trúng

Liên Thủ Nhân có bề ngoài tốt. Nhưng nếu Liên Thủ Nhân không có cái danh tú tài trên người, nàng cũng sẽ không đáp ứng gả cho hắn.

Nàng vốn trông cậy vào Liên Thủ Nhân có thể rất nhanh trúng cử, làm quan, nàng cũng đi theo làm phu nhân. Thế nhưng mà Liên Thủ Nhân luôn

thi không đậu, vẫn là một tú tài. Mặc dù như thế, những năm nay ở trấn

trên, nàng đều là thuê đầu bếp cùng tạp dịch lo liệu một ngày ba bữa

cùng tạp vụ ( đương nhiên những việc này đều là giấu diếm cái nhà này),nàng cùng Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi mười ngón không dính nước mùa

xuân, bảo dưỡng hết mức. Hôm nay lại phải ở nông thôn này, nấu cơm, cho

gà ăn, cho heo ăn!

Cổ thị bây giờ thật sự là cháng váng đầu rồi.

“Chỉ là chút việc vặt, trước đây ngươi đều trải qua không ít năm, đi

nấu cơm trước a. Tay chân lanh lẹ một chút, phụ thân ngươi bọn hắn sắp

trở về rồi.” Chu thị hướng về phía Cổ thị phất phất tay, lại để cho

nàng đi làm việc.

Liên Mạn Nhi lôi kéo Trương thị từ phòng trên đi ra, đi đến trong sân, Trương thị liền dừng chân lại.

“Mạn Nhi các con về trước đi, nương giúp đại thẩm của các con nấu cơm.” Trương thị nói.

Xem ra Trương thị thật đúng là người trong truyền thuyết, tay chân không mà thảnh thơi sẽ siêu cấp khó chịu.

Liên Mạn Nhi lôi kéo tay Trương thị không chịu bỏ ra, Chu thị muốn

bắt niết Cổ thị, nếu Trương thị người thông minh, lúc này nên trốn xa

một chút. Hơn nữa dùng sự khôn khéo của Cổ thị , thì sẽ ứng phó tốt,

Trương thị tội gì chạy tới làm vật hi sinh.

Nhưng mà những lời này lại không thể nói rõ, tối thiểu hiện tại vẫn không thể.

“Nương, trong lòng ngài, nội cùng đại thẩm, hiếu thuận với ai quan trọng hơn?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Đương nhiên là hiếu thuận người già là trọng yếu.” Trương thị nghiêm mặt hướng Liên Mạn Nhi giải thích, “Đại thẩm của con cùng ta là ngang

hàng, nàng lớn tuổi hơn, bình thường phải tôn trọng chút ít, nhưng không phải là hiếu thuận.”

“Có thế chứ. Nội muốn ăn cơm do đại thẩm nấu, mặc kệ đại thẩm nấu thế nào, đều là một phần hiếu tâm của thẩm ấy, nội ăn vào trong lòng đều

thoải mái. Nếu nương đi làm, đây không phải là đoạt cơ hội hiếu thuận

của đại thẩm dành cho nội sao. Nội cùng đại thẩm cũng sẽ không cao

hứng.” Liên Mạn Nhi nói.

Trương thị cảm thấy Liên Mạn Nhi nói rất hay như có đạo lý, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng.

“Nương cùng tam thẩm con, bình thường không phải giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Nội con cũng không nói gì?” Trương thị nói.

“Đại thẩm vừa trở về a, ngày đầu tiên là làm việc nhà, đương nhiên

không giống với lúc trước.” Liên Mạn Nhi nói, “Nhà đại thẩm có Hoa Nhi

tỷ tỷ, còn có Đóa Nhi, đều là tài giỏi có thể làm giúp, ở đâu mà cần

nương đi hỗ trợ. Thời điểm đại thẩm cần nương giúp, chính thẩm ấy sẽ

biết mở miệng nhờ.”

Liên Mạn Nhi nói như vậy, trong lòng lại không phải nghĩ như vậy.

Nàng muốn biết chính là tại sao phải giúp Cổ thị, Cổ thị không phải muốn bán nàng để bảo vệ chuyện tốt của nữ nhi bà sao, đương nhiên là không

nên đi giúp.

Trương thị có chút đoán được tâm tư của Liên Mạn Nhi, đang lúc do dự, thì Liên Tú Nhi từ phòng trên đi ra.

“Tứ tẩu, Tam tẩu, hai người còn không vào nhà giúp đại tẩu làm việc!

Nương tuy là nói như vậy , nhương trong lòng các ngươi nên hiểu rõ, đại

tẩu là nương tử của tú tài , cũng không phải là loại nữ nhân bình

thường, Hoa Nhi lập tức phải xuất giá, Đóa Nhi tuổi còn nhỏ, đâu làm

được việc bếp núc. Tứ tẩu, chút việc ấy vào trong tay ngươi cũng không

là cái gì, cho dù đều làm hết, cũng không tốn của ngươi bao nhiêu khí

lực.” Liên Tú Nhi bùm bùm mà nói.

Liên Tú Nhi này bị chuyện gì a, sai khiến Trương thị giống như người

hầu vậy. Liên Mạn Nhi cơ hồ thấy tức cười, cái này thì gọi là gì a? Cho

dù nàng có muốn giúp đỡ, nhưng thái độ như thế cũng sẽ không đi.

“Nội liền không được ăn cơm của nương tử tú tài nấu sao?” Liên Mạn

Nhi đi đến dưới cửa đông phòng, cố ý lớn tiếng nói, “Đại thẩm về sau có

làm phu nhân, cũng là con dâu của nội, Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi cũng là

tôn nữ của nội, sao nội không thể ăn bữa cơm do các nàng nấu chứ?”

Chu thị trong phòng nghe lời thấy Liên Mạn Nhi nói, âm thầm gật đầu.

“Tú nhi vào trong phòng, cho đại tẩu ngươi làm việc.” Chu thị hướng về phía bên ngoài kêu lên.

Liên Tú Nhi không cách nào khác, trừng mắt liếc Liên Mạn Nhi, chỉ phải trở lại phòng.

Cổ thị ở bên cạnh bếp lò loay hoay, nàng nhóm lửa còn không biết, chớ nói chi là nấu cơm. Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi ghét bỏ việc dơ bẩn

này, đều trốn ở trong phòng. Liên Hoa Nhi còn xúc giục Liên Tú Nhi, tìm

Trương thị cùng Triệu thị đến làm cơm. Thế nhưng Liên Tú Nhi lại đem sự

tình làm hỏng, Cổ thị ở bếp lò gấp gáp đến dậm chân.

Nàng thật sự sẽ không làm, cũng không muốn làm những chuyện lặt vặt này. Nhưng Chu thị đã phân công, không làm lại không được.

“Tam đệ muội, Tứ đệ muội.” Cổ thị vén màn cửa đi ra, hướng về phía

Triệu thị cùng Trương thị cười, “Ta rất lâu không có trở về rồi, tay

chân đều làm không quen công việc này, hai đứa hài tử cũng không làm

được. Các ngươi đều là người tài giỏi , liền giúp ta một tay đi!”

Trương thị muốn đáp ứng, thì Liên Mạn Nhi vội vàng giật giật tay áo Trương thị.

“Đại tẩu chờ một chút, chốc nữa ta sẽ đi qua.” Trương thị đối với Cổ

thị nói xong, liền mang Liên Mạn Nhi trở về Tây Sương phòng.

Cổ thị đứng tại cửa, mặt trầm xuống.

“Mạn Nhi, con đau lòng nương, nương biết rõ.” Ở trong Tây Sương

phòng, Trương thị nghiêm mặt đối với Liên Mạn Nhi nói, “Chỉ là có một

đạo lý con phải hiểu được. Người một nhà, không thể tính toán rõ ràng,

chi li như vậy. Người sống trong một nhà, dù sao cũng phải có người chịu thiệt, bằng không mọi người như thế nào có thể sống cùng. Mạn Nhi con phải nhớ kỹ, làm việc mệt mỏi không chết người. Nương tay chân mau lẹ,

nương đã làm nhiều, ăn cơm ngon, ăn cơm phải chính đáng.”

Liên Mạn Nhi có chút nghẹn lời. Những lời Trương thị nói đủ ghi lại

thành một cuốn sách đạo lý, nhưng không thể nhận rõ hoàn cảnh chung

quanh, sẽ quá mức cổ hủ rồi, trả giá không công, ngay cả tôn kính cơ

bản cũng đều không chiếm được.

“Nương, người nói đều đúng. Nhưng cũng phải xem đối phương là người

nào…” Liên Mạn Nhi nói, “Nếu như nương tốt, nương khoan hậu cùng nhẫn

nhịn làm cho đối phương nhìn thấy, đem những chỗ tốt của nương cho rằng

là mềm yếu dễ khi dễ, vậy nương nên làm cái gì bây giờ? “Mềm yếu có

thể lấn ép” của nương sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến người thân nhất của

nương, tỷ như hài tử của nương, đến lúc đó bọn họ càng có can đảm đối

với hài tử của nương ra tay , nương nên làm cái gì bây giờ, còn muốn

tiếp tục chịu thiệt thòi không so đo sao?

Liên Mạn Nhi nói một phen làm cho Trương thị như bị sét đánh, kinh ngạc mà rớt nước mắt.

“Mạn Nhi… nương…”

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau