Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 255

Edit: Coraline

Beta: Ly Ly

(*)Thúc mầm: thúc đẩy cho hạt giống nảy mầm nhanh hơn.

Mặt trời cao cao, gió thổi ấm áp, vừa

mới trãi qua một mùa đông dài, khí trời này khiến cho mọi người cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái.

Liên Mạn Nhi ở ngoài phòng lắc lắc tay,

đá đá chân, trải qua tiết thanh minh, Trương thị cuối cùng cũng đã đồng ý cho nàng cởi xuống quần áo bông thật dày, đổi thành áo quần kép (áo hai lớp) bông vải mỏng. Sức nặng của quần áo đột nhiên giảm bớt khiến Liên Mạn Nhi cảm giác tay chân mình linh hoạt, mạnh mẽ hơn hẳn.

Chu thị mang một gáo trấu từ chính phòng đi ra, định đến chuồng gà cho gà ăn, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Liên

Mạn Nhi tủm tỉm cười, bộ dáng sôi nổi, lập tức cảm thấy như có gai đâm

vào mắt mình.

Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy Chu thị,

nàng thấy Chu thị trầm mặt, trong lòng cười thầm một tiếng, không đợi

Chu thị mở miệng nói chuyện, liền nhanh tay nhanh chân trở về tây sương

phòng.

Ở Tây Sương phòng, đầu giường được đặt

gần lò sưởi, phía trên là một dãy dùng để đựng bát nước lớn với đĩa,

từng cái bát nước lớn với đĩa đều được che đậy cực kỳ cẩn thận bằng vải

thưa ẩm ướt.

Thời tiết ấm lên, đến lúc trồng rau

rồi. Vì để nâng cao sản lượng của rau quả, người dân đều tiến hành thúc mầm đôí với các hạt giống rau quả, sau đó mới tiến hành gieo hạt. Ví dụ như dưa chuột, bí đỏ, hạt hướng dương, đậu cô ve… Còn có một ít hạt

giống rau quả không thích hợp tiến hành thúc mầm, ví dụ như cà tím, cải

trắng … đến thời điểm gieo giống, rải trực tiếp xuống đất là được rồi.

Phương thức thúc mầm của nông dân rất

đơn giản, trước tiên là chọn hạt giống no đủ nhất, bỏ vào chén lớn hoặc

đĩa, sau đó vẩy nước lên, dùng vải thưa ẩm che kín lại rồi đem đặt ở nơi ấm áp, mỗi ngày đều vẩy nước để đảm bảo độ ẩm cho hạt.

Liên Mạn Nhi đem chén đĩa chứa hạt

giống đặt ở đầu giường gần lò sưởi để giữ ấm, mặt trời buổi trưa ánh

nắng nhiều nhất, nàng sẽ đem những chén đĩa này đặt trên bệ cửa sổ để

phơi nắng, như vậy có thể làm cho hạt giống rau quả nẩy mầm nhanh hơn.

“Tỷ, hạt giống nảy mầm chưa?” Liên Mạn

Nhi vừa vào nhà. Đã nhìn thấy Liên Chi Nhi đang vạch vải thưa ra, xem

tình trạng hạt giống nẩy mầm.

“Cũng sắp rồi. Tỷ thấy chắc khoảng hai ngày nưa là có thể đem đi trồng rồi.” Liên Chi Nhi nói.

Liên Mạn Nhi cũng leo lên giường gạch,

lấy một cái chén xem xét, mầm đậu cô ve phát triển tốt nhất, mầm hướng

dương phát triển chậm nhất, có lẽ bởi vì hạt hướng dương bên ngoài còn

có một tầng vỏ cứng. Bất quá nó nẩy mầm chậm cũng không sao, bình thường hạt hướng dương cũng trồng cuối cùng.

Hướng dương cũng không phải là rau củ

thiết yếu gì, mà chỉ là đồ ăn vặt của bọn nhỏ. Phần lớn người nông dân

đều trồng hạt hướng dương xen giữa luống rau hoặc ở một góc không dùng

tới, chỉ trồng mấy cây, đủ cho bọn nhỏ ăn là được, sẽ không chiếm quá

nhiều diện tích của vườn rau.

Liên Mạn Nhi xem qua các hạt giống rau

quả đặt trên giường gạch, lại từ trên giường gạch đi xuống. Ở một góc

tường trong phòng của mình, các nàng dùng gạch vỡ cùng đá vụn dựng lên

một khối vườn ươm hình chữ nhật. Bên trong Vườn ươm đổ đầy cát mịn, thứ

chôn bên trong cát mịn chính là củ khoai tây. Người ta trồng khoai tây

không phải bằng cách gieo hạt mà là dùng phương pháp gieo trồng bằng củ, chôn củ xuống đất để cho rể của nó nảy mầm. Liên Mạn Nhi ngồi xổm

xuống, nàng có thể trông thấy mầm khoai tây trồi lên trên bề mặt các.

Nàng nhìn kỹ thêm chút nưa, bỗng phát hiện đại đa số khoai tây đều nảy

mầm, đợi thêm vài ngày nữa là có thể đem những mầm khoai tây này trồng ở vườn rau.

Kiểm tra một lượt mầm khoai tây, Liên

Mạn Nhi đứng lên, đi ra ngoài, nàng tranh thủ thời gian để trở về vì

nóng lòng muốn xem tình trạng nảy mầm của hạt giống, hiện tại sắp đến

buổi trưa rồi, nàng còn phải trở lại cửa hàng.

“Tỷ, muội đến cửa hàng đây.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi, “Tỷ có đi cùng muội không?”

“Đợi tỷ một chút, lúc nãy tỷ cho heo ăn

rồi. Bây giờ tỷ đi thêm thức ăn cho gà vịt. Mạn Nhi, muội cho heo uống

nước đi.” Liên Chi Nhi lên tiếng.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi đáp lời, liền múc

một gáo nước từ chum nước ở ngoài phòng đi đến cửa chuồng heo. Tường

chuồng heo cao hơn thân hình của nàng rất nhiều, đến ngay cả tảng đá xếp bên cạnh cửa chuồng heo cũng cao hơn nàng. Liên Mạn Nhi một chân dẫm

lên tảng đá trước cửa chuồng heo, dựa nửa thân người lên cửa chuồng heo. Lúc này nàng mới có thể rót nước vào một cái thùng gỗ đã bị vỡ chỉ còn

một nửa chuyên đựng nước trong chuồng heo.

Ba con heo con trong chuồng heo nghe

thấy động tĩnh, liền chen lấn từ bên trong chuồng heo khò khè khò khè

chạy đến, chen vào phía trước của thùng gỗ bị bể, bắt đầu uống nước.

Ba con heo con đều lớn hơn lúc trước,

Liên Mạn Nhi nhận ra chỉ một thoáng, mỗi con đều vượt qua hai thước,

không chỉ nặng gấp đôi. Cứ theo tình trạng này thì đến Tết, ba con heo

con sẽ thành ba con heo mập rồi. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy liền cười

tủm tỉm, quay đầu lại nhìn máng lợn bên cạnh thùng nước, trong máng còn

thừa một ít thức ăn. Tập tính của heo chính là như vậy, cho dù vừa mới

ăn xong, chỉ cần có người cho ăn, thì chúng sẽ lại chạy đến ăn tiếp.

Liên Mạn Nhi cầm gáo nước không trở về, liền thấy Liên lão gia tử đang khom lưng đứng tại vườn rau phía dưới đông sương phòng.

“Ông nội, người đang làm gì vậy?”

Liên Mạn Nhi vừa hỏi, vừa đi qua, cách tường thấp, nhìn vào bên trong .

Liên lão gia tử đứng bên một khoảng đất

trồng rau hình vuông, đất ở luống rau rất ẩm ướt, tràn đầy mầm cây xanh

xanh, bên cạnh luống rau là mành cỏ ướt đẫm.

“Ông đang xem mầm thuốc lá như thế nào rồi.” Liên lão gia tử ngẩng đầu nói.

Liên lão gia tử thích hút thuốc lá sợi,

nghe nói năm nay vườn rau ở tiền viện phía đông, ông định dùng nó để

trồng thuốc lá sợi. Thuốc lá sợi là giống cây mảnh mai, trước tiên phải

ươm mầm, sau mới gieo trồng. Liên lão gia tử nhổ một chút rau xanh, lại

đắp lên mành cỏ để giữ ấm, chỉ khi đến giữa trưa trời nắng, mới mở mành

cỏ ra, để phơi nắng mầm thuốc lá

Vườn thuốc lá sợi này, Liên lão gia tử

không phải chỉ để cho chính mình hút mà còn có thể bán trên hai ba trăm

cân. Giá tiền của thuốc lá sợi so với rau quả bình thường cao hơn nhiều. Nhưng người trồng cần phải chăm sóc tỉ mỉ cho nó, quá trình phơi nắng

và chế biến sau khi thu hoạch cũng rất tốn thời gian và công sức.

“Cháu thấy mầm này rất tốt, khi nào thì ông nội bắt đầu trồng?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Còn phải đợi vài ngày, mầm còn quá nhỏ, khi nào chúng dài bằng bàn tay mới có thể đem đi trồng.” Liên lão gia tử dùng tay đo, nói với Liên Mạn Nhi. Là một lão nông dân lâu năm, hắn

rất thích cùng người khác đàm luận về chủ đề trồng rau, trồng hoa màu.

Trong số những đứa trẻ trong nhà, chính xác hơn là trong số các nữ nhân, chỉ có Liên Mạn Nhi là quan tâm tới việc này, bởi vậy Liên lão gia tử

càng yêu thích Liên Mạn Nhi thêm mấy phần.

“Đợi lát nữa cháu hỏi cha cháu một chút, năm nay cha cháu có tính trồng thuốc lá sợi hay không? Số mầm ở đây

chắc đủ dùng.” Liên lão gia tử nói với Liên Mạn Nhi.

“Vâng, chút nữa cháu sẽ hỏi cha cháu.”

Liên Thủ Tín không có thói quen hút thuốc lá sợi, năm nay, nhà Liên Mạn

Nhi không có ý định trồng thuốc lá sợi. Bất quá, Liên Mạn Nhi vẫn đáp

như vậy.

Trong lúc này, Liên Chi Nhi đã cho gà

vịt ăn xong, Liên Mạn Nhi liền đem gáo nước vô nhà, hai tỷ muội kiểm tra kỹ trong và ngoài phòng một lần, sau đó khóa cửa lại đi đến cửa hàng

điểm tâm sáng .

Đi đến giữa đường, tỷ muội hai người

tách ra. Liên Chi Nhi trực tiếp đi đến cửa hàng điểm tâm sáng, giúp

Trương thị nấu cơm. Liên Mạn Nhi thì đi đến công trường đang xây cửa

hàng mới, xem Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín vì muốn đẩy nhanh tốc độ để trước ngày mùa có thể xây xong nhà mới nên đã mời thêm một số người

nữa. Hiện tại xà nhà của cửa hàng mới đã làm xong rồi, các loại đòn tay cũng đã ghép xong, ngày hôm qua làm nóc phòng, hôm nay còn một việc

cuối cùng nhưng vô cùng quan trọng, đó chính là lợp ngói – hay còn gọi

là phô ngói.

Phô ngói phải có tay nghề chuyên môn mới có thể làm tốt, bởi vậy trên nóc nhà cũng không có nhiều người, trong và ngoài phòng mới có nhiều người, mọi người đều đang vội vàng kết thúc công việc .

Phía sau cửa hàng có thợ đang xây tường, xây thành một cái tiểu viện. Trong sân có hai gian phòng, hai gian

phòng này là dùng nguyên vật liệu thừa khi xây cửa hàng để làm, chuẩn bị chỗ cho người làm ở, ngoài ra còn có thể dùng nó để chứa tạp vật. Góc

tiểu viện là chuẩn bị cho tiểu hoàng ngưu.

Phía trước cửa hàng cũng có mấy người

làm công đang bận rộn, bọn họ đang dùng gạch vỡ để xây bồn hoa. Đây là

yêu cầu của Liên Mạn Nhi. Đất trống bên cạnh cửa hàng cũng phải sửa sang lại, chỗ đó dùng để chôn cọc gỗ hoặc đặt ụ đá, dùng để buộc ngựa và đậu xe.

Liên Thủ Tín vội vàng phối hợp trong ngoài nhịp nhàng, cân đối, rất ra dáng ông chủ.

Lợp nhà là việc hao tâm tốn sức, bận rộn mấy ngày nay, Liên Thủ Tín cơ hồ không có được một giấc ngủ ngon, lượng cơm ăn thì nhiều hơn so với trước kia nhưng cả người vẫn gầy một vòng,

có điều tinh thần luôn tốt hơn so với bất kì thời điểm nào trước kia.

Công việc đã đến thời khắc cuối cùng, một chút cũng không thể chậm trễ.

“Mạn Nhi, buổi trưa chúng ta ăn gì?” Liên Thủ Tín thấy Liên Mạn Nhi đến, liền hỏi.

“Mẹ nói ăn thịt heo hầm cách thủy.” Liên Mạn Nhi giòn giòn giã giã đáp.

“Mọi người có nghe thấy không, buổi trưa chúng ta ăn thịt heo hầm cách thủy!” Liên Thủ Tín hô to lên với những

người đang phô ngói.

Trong và ngoài phòng lập tức

vang lên âm thanh ủng hộ vang dội. Liên gia lợp nhà, đồ ăn chu cấp đặc

biệt tốt, điều đã truyền ra. Có lợi ích thực tế thịt heo hầm cách thủy

chờ ở phía trước, mọi người lại càng thêm nhiệt tình.

Liên Mạn Nhi cười thầm, nàng biết Liên

Thủ Tín cố ý nói như vậy. Chiêu này dùng để ủng hộ tinh thần của mọi

người, thật sự là trăm phát trăm trúng.

… …

Ăn cơm trưa xong, Liên Thủ Tín lại mang

người đi đến cửa hàng mới. Liên Mạn Nhi cùng Trương thị ở lại thương

lượng chuyện bắt đầu trồng rau.

“Mẹ, hôm nay chúng ta làm hàng rào đi.”

Liên Mạn Nhi kiến nghị. Các loại mầm cây giống phát triển rất tốt, còn

phải đợi khoảng một hai ngày. Mảnh đất các nàng mua xung quanh không có

tường rào, cho nên bây giờ phải làm hàng rào ở xung quanh vườn rau để

tránh gà vịt vào phá hoại rau xanh.

“Được.” Trương thị gật đầu.

Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều ở cửa

hàng ăn cơm trưa, sau đó cũng không vội vã trở về nhà, hôm nay không có

quần áo cần giặt gấp, hai người bọn họ nói muốn ở lại giúp đỡ. Thạch oa

tử cũng nói muốn tới giúp đỡ.

“Mẹ, con với Tiểu Thất đi cày ruộng,

trước khi đến trường, có thể cày được một đường mương, tránh cho mọi

người đỡ phải tốn công đào.” Ngũ Lang nói xong, liền đi về với Tiểu Thất để dắt trâu đi cày.

Tiểu Thất dắt trâu, Ngũ Lang ở phía sau

đỡ cày, dọc theo bốn phía vườn rau cày một đường mương sâu khoảng nửa

thước, mấy người Liên Mạn Nhi dựng hàng rào xung quanh đó. Hàng rào là

dùng thân cây đã tuốt sạch lá cấm xuống đất, sau đó lấy đất lấp lại,

dùng chân giẫm lên. Để cho hàng rào được chắc chắn, người ta còn dùng

cây rào ngang ở phía trên, sau đó dùng lá của hoa Mã Lan buột chặt lại.

Có trâu và lưỡi cày cho nên trong quá trình làm việc tiết kiệm được rất nhiều sức lực cùng thời gian.

Liên Mạn Nhi dựng xong hàng rào liền trở lại cửa hàng để sửa sang lại sổ sách, đang làm thì nghe thấy có tiếng

bước chân vang lên bên ngoài.

“Chao ôi, Lỗ tiên sinh đến rồi!”

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau