Đường Khẩn reo lên được nửa chừng đã bị Cao Phong Lượng bịt chặt miệng, sau đó chau mày trợn mắt hỏi :
Một hồi lâu sau mới rút tay khỏi miệng Đường Khẩn.
Đường Khẩn ngượng ngùng nói :
Đinh Thường Y hỏi :
Đường Khẩn đáp :
Gã hưng phấn nói tiếp :
Cao Phong Lượng hừ nhẹ một tiếng :
Tuy rằng ngữ khí có vẻ trách móc, nhưng lại giấu nổi vẻ phấn khích, vui mừng, thanh âm run run.
Đinh Thường Y nghiêng đầu hỏi :
Đường Khẩn đáp ngay :
Nói đến đây thì đột nhiên ngưng lại.
Kỳ thực, đích thực là khuôn mặt giống như được làm bằng sứ mỏng của Đinh Thường Y dưới làn mưa bụi đã khiến Đường Khẩn nghĩ đến cảnh tượng trước khi gã xuất môn.
Hôm đó cũng là một ngày mưa. Hai ngày nữa là gã sẽ phải cùng Cục chủ đi hộ tiêu đến một nơi rất xa, Hiểu Tâm đang chải lại bím tóc, bất chợt lên tiếng hỏi :
Đường Khẩn đã chơi với Cao Hiểu Tâm từ nhỏ tới lớn, không đề phòng rằng nàng đột nhiên lại hỏi vậy, không nghĩ gì, mỉm cười đáp luôn :
Hiểu Tâm vung vẩy tay, giận dỗi nói :
Đường Khẩn ngây người. Bình thường gã chỉ hay đùa giỡn với nàng nhưng cũng chẳng thể hiểu lúc này nàng đang có tâm sự gì, liền thật thà đáp :
Hiểu Tâm hất mạnh tay gã ra, ra vẻ hờn giận nói :
Không ngờ câu nói này lại làm tổn thương đến lòng tự trọng của Đường Khẩn. Gã từ nhỏ đã lớn lên trong tiêu cục, giờ đây đã làm đến tiêu đầu, nhưng gã vẫn tự ti, nghĩ rằng thân phận địa vị của mình tuyệt đối không xứng xưng huynh gọi muội với nữ nhi của Cục chủ. Gã liền nói :
Nói đoạn liền quay người loạng choạng bỏ đi.
Hiểu Tâm vội vàng nhón chân lên nói :
Nói đoạn liền chạy đến trước mặt Đường Khẩn xõa bím tóc ra, hai má đỏ rần rần :
Thanh âm cứ nhỏ dần, cuối cùng thì hòa lẫn trong tiếng mưa, mơ hồ không rõ.
Đường Khẩn chẳng hứng thú gì nói :
Hiểu Tâm dẫm mạnh chân xuống đất, lông mi nhíu lại, có lẽ là dụng lực mạnh quá nên gót chân bị đau :
Đường Khẩn gãi gãi đầu nói :
Hai hàng lông mi dài của Hiểu Tâm chớp chớp :
Đường Khẩn ngẩn người :
Hiểu Tâm lườm gã một cái :
Đường Khẩn tỉnh ngộ, à lên một tiếng nói :
Gã lại ngây ngô nói tiếp :
Cao Hiểu Tâm nhất thời chỉ muốn gã chết đi cho rảnh :
Nàng quay lưng lại với hắn, dõi mắt nhìn ra màn mưa phấp phới, hai gò má nàng lúc này giống như một ngọn đèn sáng nhàn nhạt được chụp bằng một chao đèn màu trắng, trắng còn hơn cả tuyết.
Đường Khẩn vẫn có chút mông lung :
Gã thõng tay xuống, gượng cười nói tiếp :
Hiểu Tâm chán nản thở dài một tiếng. Nàng vốn là một tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát, vậy mà hôm nay đột nhiên thở dài não nuột như vậy, Đường Khẩn cảm thấy tim mình như thắt lại, trong lòng càng thêm hoang mang.
Sau đó Cao Hiểu Tâm chỉ ngón tay nhỏ nhắn vào chỗ tối đen ở phía hậu viên :
Đường Khẩn thừ người ra nói :
Hiểu Tâm lại lườm gã một cái, lại thở dài một tiếng nữa. Cũng chẳng hiểu vì sao, trong lòng Đường Khẩn chợt cảm thấy một cỗ hàn ý.
Lúc đó Hiểu Tâm đã nói :
Nói đoạn nàng quay người bỏ đi, chỉ lưu lại một mùi hương dịu nhẹ. Lúc này Đường Khẩn mới biết Hiểu Tâm đã trang điểm.
Từ lần đó, Đường Khẩn không còn gặp lại Hiểu Tâm nữa. Có một lần gã nghe Cục chủ phu nhân nói với Dũng nhị thúc: "Không biết tại sao Hiểu Tâm cứ trốn trong phòng khóc một mình..." Gã nghe xong càng không dám tìm nàng nữa, nhưng trong lòng cảm thấy hết sức phiền não.
Lúc này, gã vì liếc nhìn thấy hai gò má trắng như hoa lê nở rộ của Đinh Thường Y, nhìn thấy màn mưa rơi lất phất bất chợt nghĩ đến Hiểu Tâm, nghĩ đến hang động ngày đó, trong lòng lại cảm thấy lo lắng, nhớ lại khi đào hang đã gặp phải một cỗ thi thể, không biết Hiểu Tâm có.... Càng nghĩ tâm trạng gã lại càng thấp thỏm.
Đường Khẩn đã vì Đinh Thường Y mà nhớ đến Cao Hiểu Tâm, nhớ đến hang động ngày xưa.
Đinh Thường Y trầm mặc không nói, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười mà không cười, cũng không biết nàng đang cao hứng hay không nữa.
Cao Phong Lượng thì hưng phấn nói :
Ba người xông qua màn mưa, lần lượt lẻn vào vườn chuối phía sau tiêu cục. Trên đầu họ đều là những phiến lá chuối xanh mướt hoặc vàng ruộm. Những hạt mưa như những dùi trống nhỏ không ngừng gõ lên phiến lá, thoạt nghe thì thanh âm có vẻ giống nhau, nhưng kỳ thực thanh âm của mỗi chiếc là đều hoàn toàn khác biệt. Có chiếc giống như hạt pha lê rơi trên mặt vải kéo căng, có chiếc giống như mưa rơi trên mặt trống làm bằng da, lại có chiếc nghe giống như tiếng nữ tử đấm yêu vào ngực tình lang vậy. Thanh âm của lá chuối lớn và lá chuối nhỏ không giống nhau. Tiếng mưa rơi trên là vàng cũng khác lá xanh. Cây có cây cao cây thấp, thanh âm cũng có điểm khác biệt. Mưa rơi trên hoa chuối và lá chuối lại càng khác nhau hơn nữa. Nếu chú ý lắng nghe, quả thật không khác gì một nhạc khúc tấu lên tiễn hành thiên quân vạn mã ra trận giết giặc.
Đinh Thường Y chợt nói :
Đường Khẩn tiếp lời :
Đinh Thường Y nghiêng đầu hỏi :
Đường Khẩn bị câu hỏi của nàng làm giật mình, nhưng nhìn khuôn mặt như ngọc của Đinh Thường Y dường như chẳng có chút giận hờn.
Cao Phong Lượng lên tiếng hỏi :
Đường Khẩn đưa tay chỉ ra nói :
Lúc này vừa hay có một tia chớp lóe lên, trời đất sáng rực lên trong khoảnh khắc.
Đường Khẩn chợt có cảm giác như mình chỉ tay làm kinh động đất trời, lại sợ trong động có điều gì bất trắc, bất giác tim đập loạn lên.
Cũng may trong động tuy có nhiều chỗ sạt lở nhưng vẫn còn thông, ngoại trừ mấy con giun đất đang dãy rụa thì không có gì cả, đến lũ chuột đất cũng lẩn đi đâu hết.
Ba người đi xuyên qua hang động là đến giếng cạn. Ba người trèo lên khỏi miệng giếng, bất chợt nhìn thấy một người đang cử rìu chém thẳng xuống.
Người này hai mắt mở trừng trừng, nhìn bọn họ như nhìn thấy ma vậy.
Chiếc rìu của y tựa một đóa mây đen chụp thẳng xuống đầu ba người, thế không gì cản nổi.
Cao Phong Lượng là người võ công cao nhất trong ba người.
Ông cũng là người đầu tiên xông lên khỏi miệng giếng.
Người kia một rìu chém xuống, nhưng ông đã kịp thời nhặt một viên gạch cũ bên miệng giếng đưa lên đón đỡ.
"Cách!"
Viên gạch vỡ ra làm hai, rìu vẫn tiếp tục chém xuống!
Cao Phong Lượng mỗi tay cầm một mảnh gạch vỡ, dụng lực ép mạnh vào lưỡi rìu.
Lưỡi rìu bị kẹp chặt, một phân cũng không chém xuống được!
Người kia tức giận gầm lên một tiếng, rút ra một lưỡi rìu thứ hai, vung lên định chém nữa.
Lúc này Đường Khẩn mới nhìn rõ mặt y, gã kêu lên thất thanh :
Người kia giống như nhìn thấy ma quỷ, y dừng tay lại lẩm bẩm nói :
Cao Phong Lượng buông lỏng hai tay, thở hắt ra một hơi dài nói :
Dũng Thành òa lên một tiếng, ném bỏ lưới búa, nước mắt lã chã tuôn rơi, hòa lẫn với nước mưa. Y ôm chặt Cao Phong Lượng vào lòng, khóc lóc thảm thiết.
Bọn Cao Phong Lượng đi theo Dũng Thành đi vào sương phòng để thay đồ ướt ra rồi mới đi gặp mọi người. Trên đường đi, Dũng Thành kể lại cho họ tình hình của Thần Uy tiêu cục từ sau khi họ rời khỏi.
Sau khi xảy ra chuyện, một số kẻ vì sợ liên lụy đã bỏ đi hết, sau đó quan phủ đến tra xét, lại hơn một nửa nữa bỏ đi.
"Chuyện này cũng không thể trách họ được" - Cao Phong Lượng thở dài than - "Tai họa từ trên trời rơi xuống này quả thực chẳng ai muốn dính vào".
Không muốn dính vào cũng coi như xong. Nhưng đợi được hơn mười ngày, số tiêu sư trung thành với tiêu cục còn lại cũng bị miếng cơm manh áo bức bách mà lần lượt bỏ đi. Lê tiêu đầu còn liên lạc với một số kẻ khác đánh cắp tiền dự trữ của tiêu cục, lập nên một Hổ Uy tiêu cục, rêu rao khắp nơi là huynh... huynh...
"Nói ta làm sao?" - Cao Phong Lượng cười khổ nói - "Hắn cao hứng thì cứ để cho hắn nói".
Hắn nói huynh hoành hành bá đạo, độc hành độc đoán, lại nói huynh háo sắc tham tài, cấu kết tặc phỉ...
Cao Phong Lượng không nhịn nổi gằn giọng nói :
Ta là người phụ trách của tiêu cục, gặp chuyện làm sao có thể không quyết đoán? Gặp dịp thì chơi, ta cũng có thể coi là một người háo sắc, song như vậy mà định tội lớn như vậy thì... hừ, hừ...
Vì thế người trong cục kẻ bỏ đi, kẻ rời khỏi...
Phu nhân đâu? Hiểu Tâm và Hạnh bá....
Cao Phong Lượng lo lắng hỏi.
Dũng Thành thấp giọng đáp. Câu trả lời này của y đã khiến cho Cao Phong Lượng và Đường Khẩn an tâm được phần nào.
Đường Khẩn hỏi.
Dũng Thành hừ mạnh một tiếng đáp :
Trên mặt Đường Khẩn thoáng lộ vẻ thất vọng. Cao Phong Lượng gượng cười nói :
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Cao Phong Lượng quả thật cũng có chút thất vọng, bởi ông ta vốn rất coi trọng Tiểu Đạn Tử, thậm chí còn có ý định đem nữ nhi Cao Hiểu Tâm hứa gã cho gã nữa.
Đinh Thường Y chợt hỏi :
Dũng Thành đưa mắt nhìn khuôn mặt đầy bùn đất của ba người, cười khổ nói :
Không phải một người mà là ba người được coi là đã chết đột nhiên xuất hiện giữa lúc trời đang mưa tầm tã, trong một khu vườn vắng, lại chui lên từ miệng một giếng khô quả thật muốn làm người ta không sợ cũng khó.
Đường Khẩn quan thiết hỏi :
Tiểu Thanh chính là nữ tỳ thân thiết bên cạnh Cao Hiểu Tâm.
Dũng Thành đau xót nói.
Cao Phong Lượng gầm lên :
Dũng Thành vội hạ giọng nói :
Cao Phong Lượng tức giận nói :
Dũng Thành nhún vai :
Cao Phong Lượng tức giận đến cùng cực :
Dũng Thành nhạt giọng nói :
Cao Phong Lượng vẫn còn đang căm tức, chau mày lại hỏi :
Dũng Thành dường như cũng không hiểu rõ nội tình cho lắm :
Cao Phong Lượng chẳng hiểu gì cả, ngạc nhiên hỏi lại :
Dũng Thành nói :
Dũng Thành với Cao Phong Lượng vốn là sư huynh đệ đồng môn, sư phụ của bọn họ tự nhiên chính là người đã sáng lập ra Thần Uy tiêu cục, Cao Sở Thạch.
Cao Phong Lượng ngạc nhiên hỏi :
Dũng Thành xoa tay nói :
Dũng Thành nói đến đây thì ngưng lại giây lát rồi hỏi :
Cao Phong Lượng hoang mang lắc đầu :
Đinh Thường Y chợt hỏi :
Dũng Thành gật đầu nói :
Đinh Thường Y lại hỏi :
Dũng Thành đáp :
Y cố gượng cười nói :
Cao Phong Lượng thở dài một tiếng não nề.
Dũng Thành đưa mắt nhìn ông ta nói :
Cao Phong Lượng nắm lấy ngực áo Dũng Thành lớn giọng quát :
Dũng Thành không hề giãy giụa, cũng chẳng có một chút kích động. Cao Phong Lượng chậm rãi buông tay ra :
Dũng Thành mỉm cười, cũng không lên tiếng biện bạch.
Cao Phong Lượng đau lòng nói :
Bây giờ đệ trở nên lạnh lùng và thờ ơ một cách đáng sợ.
"Nhưng đệ vẫn lưu lại nơi này, đệ không bán đứng huynh" - Dũng Thành nhạt giọng nói - "Huynh bị quan phủ truy nã, sau lại có tin là huynh đã chết, các huynh đệ đều tuyệt vọng, lần lượt bỏ đi, chỉ có đệ vẫn còn lưu lại, so với bọn họ, đệ còn tốt hơn rất nhiều".
Cao Phong Lượng cúi đầu nói :
Dũng Thành đột nhiên nắm lấy tay Cao Phong Lượng, chậm rãi nói từng chữ một :
Y chỉ nói có một câu đó, nhưng lời nói hết sức thành khẩn.
Cao Phong Lượng cảm động nhìn y, khóe mắt đã rơi xuống hai hàng lệ nóng.
Đinh Thường Y đứng bên cạnh khẽ nhắc :
Cao Phong Lượng và Dũng Thành sóng vai bước vào trung đường.
Hai mắt Đường Khẩn cũng sáng rực lên.
Bằng hữu, chỉ có ở bên nhau mới được vui vẻ, mới có thể phát quang, vậy tại sao cứ phải phân khai, phân tán?