Tần Quan Vũ và Phượng Nghi vừa quay lại, ba người của Quỷ Huyệt đã lảo đả không còn đứng vững.
Tam Lão Cái bang bật cười ha hả...
Bất Tử Lão Cái quát lên:
Bóng Tam Lão nhoáng lên, ba bàn tay chỉa tới trọng huyệt của đối phương...
Môn hạ Quỷ Huyệt từ từ gục xuống.
Tần Quan Vũ vừa mừng vừa lạ!
Phượng Nghi hỏi lại:
Có gì mà công tử ngạc nhiên thế?
Quỷ Huyệt đã sai người ra mặt giang hồ mà đây lại là lần thứ nhất, thế tại sao lại đưa đi đám người vô dụng như thế?
Không, không phải họ vô dụng, mà là do thực tài của Tam Lão Cái bang đó chứ!
Nhân cơ hội đó, Tần Quan Vũ hỏi dồn cố dò hư thực của Phượng Nghi:
Phượng Nghi cau mặt:
Tần Quan Vũ lật đật trả lời:
Phượng Nghi dịu giọng:
Bất cứ ai đứng vào trường hợp của công tử cũng đều phải nghi ngờ như thế...!Tôi mong rằng từ đây về sau, bất luận đối với ai, công tử cũng đừng nên bộc lộ thân phận của mình!
Tần Quan Vũ gật đầu:
Vâng, tôi cũng biết thế, song đối với Phượng Nghi có chỗ ngoại lệ...
Cần phải cẩn thận hơn nữa, nếu người của Liên Minh mà phát giác nhiệm vụ quan trọng của công tử, thì sẽ còn nhiều nguy hiểm nữa!
Nói Liên Minh nghĩa là gồm cả người của Tam Quốc Miếu?
Phải, đặc biệt là Tam Quốc Miếu.
Quỷ Huyệt độc ác, Hạ Hầu Viên âm hiểm, Tam Quốc Miếu...!Những điều đó xin công tử đừng quên!
Tần Quan Vũ hỏi dò:
Còn Võ Lâm Đệ Nhất Gia?
Theo tôi biết thì Võ Lâm Đệ Nhất Gia rất ít tham dự chuyện giang hồ, cứ như người ta nói, thì Võ Lâm Đệ Nhất Gia tương đối quang minh chính đại hơn.
Tần Quan Vũ gật đầu:
Phượng Nghi nói tiếp:
Tối mai chúng ta sẽ gặp lại nhau tại khách sạn nơi thị trấn phía đông Hồ Bắc.
Chỉ một việc cải trang mà Phượng Nghi phải mất cả thời gian gần hai ngày, quả là điều tăng thêm ngờ vực, nhưng Tần Quan Vũ vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:
Phượng Nghi tỏ vẻ lưu luyến:
Dứt lời, nàng nhún mình vút đi như một cánh chim lướt gió.
Bóng Phượng Nghi vừa khuất, Tần Quan Vũ liền nghe giọng truyền âm nhập mật thoáng bên tai:
Ngưng một giây, Thần Bí Nhân nói tiếp:
Tần Quan Vũ gật đầu:
Có lẽ tiền bối hiểu ý tại sao tôi nhận lời Phượng Nghi chính mình là Minh Chủ Đồng Minh chứ?
Để lấy sự tín nhiệm của nàng?
Đúng! Và như thế sẽ dễ dò la manh mối về nàng.
Có điều Minh Chủ chưa thấy hết là nàng sẽ hết sức tuân theo mệnh lệnh của Minh Chủ.
Tần Quan Vũ ngạc nhiên gặn lại:
Tuân theo mệnh lệnh của tôi?
Vâng, nhất định sẽ như thế!
Tần Quan Vũ trố mắt:
Giọng truyền âm nhập mật của Thần Bí Nhân có vẻ ngập ngừng:
Suy nghĩ một giây, Tần Quan Vũ lại hỏi:
Tiền bối tin rằng cha mẹ tôi vẫn còn sống ư?
Rất có thể là còn sống, cũng có thể đã đi vào Cầm Hồn Cốc rồi...!Thật ra vấn đề đó hãy còn trong vòng bí mật!
Tiền bối có biết lần này Phượng Nghi đi gặp Hạ Hầu Viên Chủ với mục đích gì chăng?
Có hai điều có thể.
Một, cho Hạ Hầu Viên Chủ biết rằng Minh Chủ không sợ Kim Ty Xà, hai, là vấn đề đối phó với Cái bang Tam Lão...
Ngưng một giây, Thần Bí Nhân nói tiếp:
Liền lúc ấy, Cái bang Tam Lão đã đến sát bên Tần Quan Vũ và Bất Tử Lão Cái cười ha hả:
Một bóng người ứng thanh vút xuống.
Bất Tử Lão Cái trao hai bình thuốc đen như mực cho Thần Bí Nhân:
Thần Bí Nhân gật đầu:
Sực nhớ đến chuyện đi của Phượng Nghi, Tần Quan Vũ nói:
Thần Bí Nhân lắc đầu:
Vì bằng vào võ công của nàng, nhất định theo dõi là sẽ bị nàng phát giác, vả lại đã đưa làm gian tế, Hạ Hầu Viên Chủ ắt cũng có sai người tiếp ứng, cho nên theo dõi nàng, là điều bất lợi.
Tần Quan Vũ suy nghĩ, gật đầu:
Tôi có cách khác.
Cách chi?
Cho người giả dạng trà trộn!
Hay lắm, trà trộn luôn vào Chí Tôn Bảo? Nhưng cần thiết bao nhiêu?
Cho hai người trong tám vị Hộ Pháp Đồng Minh.
Thần Bí Nhân vỗ tay tán thưởng:
Nói đến đây, Thần Bí Nhân vùng nghiêm giọng:
Lão phu có điều muốn bẩm cáo với Minh Chủ...
Tiền bối cứ nói.
Bản Miếu Chủ cần phải vâng mạng của Minh Chủ, mà lão phu thì phải tuân lệnh của Miếu Chủ, vậy thì sự quan hệ giữa lão phu và Minh Chủ phải sao đây?
Câu hỏi của Thần Bí Nhân làm cho Tần Quan Vũ ngạc nhiên sửng sốt.
Dù tình dù lý, đối với Tam Quốc Miếu, chàng cũng đâu có thể nói đến điều quan hệ?
Thế thì tại sao Tam Quốc Miếu Chủ lại muốn tuân theo mệnh lệnh của chàng?
Nhưng là một trong Bát Kỳ, là trưởng lão của Tam Quốc Miếu, Thần Bí Nhân nhất định không thể thốt một câu vô trách nhiệm...
Lẽ tự nhiên, nếu Tam Quốc Miếu phải tuân theo mệnh lệnh của chàng, thì quả là một chuyện quang vinh.
Nhưng phải chăng đó là sự thật?
Không, nhất định một trăm phần trăm là thật, vì chính miệng của Thần Bí Nhân vừa nói.
Nhưng riêng chàng, phải ứng phó sao đây?
Chẳng lẽ một trong Bát Kỳ, Kiếm Hải Trúc Trượng sư thúc lại đặt vấn đề lầm lẫn?
Tần Quan Vũ nhìn Thần Bí Nhân lắc đầu:
Thần Bí Nhân vẫn chậm rãi trang nghiêm:
Tần Quan Vũ giật mình:
Thần Bí Nhân chận lại:
Bây giờ, nếu Minh Chủ có gì cần hỏi, lão phu xin đem hết sự hiểu biết trình bày!
Biết không thể sửa đổi một vấn đề đã định sẵn, Tần Quan Vũ suy nghĩ hồi lâu, hỏi lại:
Như động mối thương tâm, Bất Tử Lão Cái ném tia mắt nghi ngờ về phía Thần Bí Nhân...
Thần Bí Nhân cười nhẹ:
Bất Tử Lão Cái khẽ gật đầu:
Thần Bí Nhân lắc đầu:
Thiên Tửu Cái đã lầm, có biết lão phu gặp lệnh huynh ở đâu không?
...?
Tại trước Tử Vong Lâm!
Tần Quan Vũ kinh ngạc kêu lên.
Bất Tử Lão Cái tái mặt:
Sau cơn xúc động, Tần Quan Vũ khẽ nói:
Bất Tử Lão Cái thôi thúc:
Thần Bí Nhân buồn bã gật đầu:
Hôm đó, chính đang quan sát trước khu rừng ấy, lão phu chợt thấy một người lảo đảo từ xa đi lại...
Ngưng một giây như để nhớ kỹ việc xưa, Thần Bí Nhân nói tiếp:
Nhưng là một kẻ thường nhân thì sao lại lảng vảng trước Tử Vong Lâm? Mãi cho đến khi người ấy lại gần, lão phu càng kinh dị hơn nữa, vì nhìn rõ đó là lệnh huynh Chưởng môn Cái bang.
Vì đã từng biết nhau nên lão phu mới ra mặt...!Lúc đó, lệnh huynh đã té nằm xuống đất.
Lão phu lật đật khám qua kinh mạch và biết rằng lệnh huynh đã bị mất hết tinh nguyên.
Và lệnh huynh hé mắt nói với lão phu bằng một giọng của con người đã mất hết sinh lực:
Lão phu bèn đỡ lệnh huynh ngồi dậy để tìm cách chữa trị.
Nhưng lệnh huynh tuyệt vọng nói tiếp:
Lão phu lật đật hỏi lệnh huynh về hậu sự, vì Bất Tử lão huynh cũng thừa biết một con người khi bị mất cả tinh nguyên thì dù cho Hoa Đà tái thế cũng không còn cách gì cứu được!
Tia mắt của Bất Tử Lão Cái đỏ ngầu ngầu:
Thần Bí Nhân khẽ gật đầu:
Bất Tử Lão Cái hỏi dồn:
Thần Bí Nhân vừa thò vào lưng lấy tờ huyết chúc trao ra, vừa nói:
Tần Quan Vũ tiếp lấy trải ra, Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân cùng đứng sát vào xem.
Trên mảnh lụa trắng, nét máu đã thâm màu:
“Lưu lại cho vị Chưởng môn thứ mười hai của Cái bang:
Ta vì không cẩn thận, bị đầu độc thuốc kích dâm và bị ngã vào vòng tay của một người đàn bà...!Sau khi tỉnh dậy mới biết mình bị hư thoát tinh nguyên và bị hạ thêm một chưởng nữa, làm cho tạng phủ hư nát không thể nào cứu được...
Người đàn bà dâm ác đó là Giáng Lan Mỹ Nhân Nam Cung Nghi.
Nếu chỗ biết của ta không lầm, thì dâm nữ ấy là vợ của Hạ Hầu Viên Chủ.
Nhưng là người vợ hàng thứ mấy thì thật chưa biết rõ...!Vì chưởng thế của dâm nữ đánh ta đúng là độc môn tuyệt học của Hạ Hầu Viên...
Dâm nữ ấy mới nhìn về bên ngoài thì quả là một người đàn bà tuyệt đẹp, nhưng lòng độc ác lại vô cùng...!Nó thường cải dạng làm đàn ông, và biết dùng Mị Công...!Sau này phải chú ý đặc biệt loại người đó trong chốn giang hồ...
Chỉ có một điều hơi khó biết, vì thuốc kích dâm ấy vốn là của Quỷ Huyệt, cần phải tra cho rõ...”
Xem xong huyết chúc, Bất Tử Lão Cái ứa nước mắt thì thầm:
Tần Quan Vũ nghiến răng kèn kẹt:
Thần Bí Nhân ảo não:
Ngưng một giây như để cho không khí đau buồn lắng xuống, Thần Bí Nhân nói tiếp:
Tần Quan Vũ trố mắt hỏi lại:
Chờ tôi?
Vâng, thật ra lúc người của bản miếu thấy Minh Chủ bái Thủy Cảnh Tiên Sinh làm sư phụ, thì đã âm thầm theo dõi bảo hộ Minh Chủ từ lâu...
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên:
Thần Bí Nhân trả lời úp mở:
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
Tần Quan Vũ nói:
Hiện nay cái chìa khóa quan trọng chính là con người Giáng Lan Mỹ Nhân Nam Cung Nghi à...
Thấy Tần Quan Vũ thinh không bỗng à lên một tiếng, Thần Bí Nhân vội hỏi:
Tần Quan Vũ gục gặt đầu:
Thần Bí Nhân hỏi dồn:
Tần Quan Vũ nghiến răng:
Bất Tử Lão Cái trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu:
Suy nghĩ giây lâu, Thần Bí Nhân nói:
Bất Tử Lão Cái cau mày:
Thần Bí Nhân hỏi dồn:
Bất Tử Lão Cái gục gặt đầu:
Thật khó mà biết được...
À...
Tần Quan Vũ vụt kêu lên một tiếng rồi lặng thinh...
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân gần như cùng hỏi dồn một lượt:
Tần Quan Vũ gục gặt đầu:
Chưa dám đoán chắc lắm!
Ai?
Ai?
Tần Quan Vũ tỏ vẻ ngần ngừ:
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân đều sửng sốt...
Hồi lâu, Thần Bí Nhân mới khẽ cau mày:
Như đã nắm chắc vấn đề, Thần Bí Nhân mím môi nói tiếp:
Tần Quan Vũ gật đầu:
Và chàng day qua hỏi Bất Tử Lão Cái:
Bất Tử Lão Cái đáp:
Thần Bí Nhân gật đầu:
Bất Tử Lão Cái lim dim đôi mắt, khoát tay:
Và ông chợt vỗ tay đánh đét một cái:
Thần Bí Nhân vội hỏi:
Bất Tử Lão Cái mím môi:
Thần Bí Nhân trố mắt:
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
Như sực nhớ lại, Thần Bí Nhân nói:
Bất Tử Lão Cái hỏi dồn:
Kết quả như thế nào?
Ban đầu vì khinh địch nên tôi bị sức dội phải thụt lui ba bước, sau đó vận tám thành công lực đỡ một đóa hoa thứ mới chịu nổi đồng sức!
Rồi cuối cùng trận đấu kết thúc ra sao?
Cuối cùng nàng nhượng bộ bỏ đi...
Tần Quan Vũ gạn hỏi:
Thần Bí Nhân đáp:
Tần Quan Vũ hỏi tiếp:
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
Thần Bí Nhân nói tiếp:
Tần Quan Vũ nói:
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
Thần Bí Nhân nói thêm:
Tần Quan Vũ gật đầu:
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân trầm ngâm suy nghĩ...
Thình lình, Bất Tử Lão Cái nghiến răng giận dữ:
Và như không dằn được nữa, ông phóng vọt mình lên.
Tần Quan Vũ lật đật gọi theo:
Bất Tử Lão Cái xoay mình trở lại:
Thần Bí Nhân mới nói:
Vấn đề cần phải bàn bạc kỹ hơn...
Bất Tử Lão Cái mím môi im lặng...
Tần Quan Vũ nói:
Chàng chưa nói hết câu, Thần Bí Nhân khẽ suỵt lên một tiếng:
Vừa nói, Thần Bí Nhân vừa lao mình vào rừng rậm.
Tần Quan Vũ khẽ cau mặt nhìn quanh...
Bất Tử Lão Cái ngửa mặt cười ha hả:
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại:
Lão quỷ, ông là Bất Tử Lão Cái đấy chứ?
Đúng!
Và người thiếu niên kia là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ?
Tần Quan Vũ chưa kịp đáp, Bất Tử Lão Cái đã gầm lên:
Tiếng đối phương cười khẩy, bây giờ mới nghe rõ đó là giọng đàn bà:
Lão quỷ, đừng vội ...!Ta có chàng muốn nói với Chưởng môn, đừng chen vào!
Được, cứ xưng tên rồi hãy nói chuyện sau!
Đối phương gặn lại:
Bất Tử Lão Cái trầm giọng:
Xin lỗi, nếu thế xin hãy đi nơi khác, Chưởng môn của bản bang không thể nói chuyện với kẻ vô danh!
Phải có tiền lệ đó nữa à?
Bất Tử Lão Cái lạnh lùng:
Đối phương cười hăng hắc:
Bất Tử Lão Cái cười gằn:
Đối phương hừ lên một tiếng:
Ta là một trong Tam Kỳ Nữ của Quỷ Huyệt Chủ đây!
Bất Tử Lão Cái cất giọng cười khinh bỉ, và day lại nói với Tần Quan Vũ:
Đối phương vụt thét lên:
Bất Tử Lão Cái cười gằn:
Đối phương gằn từng tiếng một:
Bằng không, quá hạn mười ngày: chết!
Bất Tử Lão Cái giận dữ gầm lên:
Một bóng người nhoáng lên, tiếng đối phương im bặt...
Thần Bí Nhân lao mình xuống cười ha hả:
Nên biết Tam Kỳ của Quỷ Huyệt trừ Huyệt Chủ ra, không xem ai vào đâu cả, thế mà phải rút êm trước uy thế của Bất Tử lão huynh đấy nhé!
Tần Quan Vũ trố mắt:
Thần Bí Nhân mỉm cười:
Tần Quan Vũ gật gật đầu suy nghĩ.
Thần Bí Nhân hỏi lại:
Tần Quan Vũ lắc đầu:
Không, không bao giờ có chuyện ấy!
Thế thì tốt lắm.
Từ đây trở về sau cùng đi với Phượng Nghi, cũng như làm bạn với cọp, xin Minh Chủ cố thận trọng...
Bất Tử Lão Cái vụt hỏi:
Tần Quan Vũ suy nghĩ giây lâu đáp:
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
Dứt lời, ông ra lệnh cho Diệu Thủ Thần Cái thu nhặt xác Kim Ty Xà gói lại.
Tần Quan Vũ vòng tay:
Bốn người cúi đầu đáp lễ, Tần Quan Vũ hú dài một tiếng, nhún mình lao vút ra xa...
Ba Đông, một thị trấn giáp giới Tứ Xuyên Hồ Bắc, mới vừa chập tối người đi qua lại đã thưa dần.
Tần Quan Vũ xăm xăm đi vào khách điếm.
Trời vào thu, gío đêm khá lạnh, cả khách điếm rộng thênh thang chỉ có một người ngồi: một gã thư sinh áo trắng.
Khi Tần Quan Vũ mới bước vào gã thư sinh áo trắng vội đứng dậy vòng tay:
Tần Quan Vũ gật đầu chào lại:
Và chàng bước lại trước bàn gã thư sinh áo trắng tự nhiên ngồi xuống.
Nhưng, Tần Quan Vũ bỗng giật mình...
Vẻ mặt như ngọc sáng của người thư sinh áo trắng làm cho chàng phải âm thầm tán thưởng.
Con người được tiếng như chàng, nhưng so với người ấy, còn phải kém đi một bậc!
Chờ Tần Quan Vũ ngồi xong, người thư sinh áo trắng mới mỉm cười:
Ngưng một giây, thư sinh áo trắng lại mỉm cười:
Giọng nói tâm tình của gã thư sinh áo trắng lần lần thấp xuống, khiến cho Tần Quan Vũ cảm thấy nảy sinh mối cảm tình...
Và gã thư sinh áo trắng nói tiếp:
Tần Quan Vũ hỏi:
Thư sinh áo trắng mỉm cười:
Tần Quan Vũ chợt thở dài...
Thư sinh áo trắng hỏi:
Huynh đài cảm khái điều chi thế?
Tại hạ nghĩ đến lòng không vướng vít điều phiền toái của nhân huynh mà đâm ra tự mộ...!Vì tại hạ vì bao nhiêu ràng buộc mà không được tự do...
Huynh đài bị người ràng buộc à?
Không, đúng ra bị ràng buộc vì công việc chứ không phải vì người.
Thư sinh áo trắng cả cười:
Tần Quan Vũ gật đầu:
Thư sinh áo trắng lại cúi mặt thở dài...
Tần Quan Vũ gạn hỏi:
Thư sinh áo trắng khẽ nói:
Còn tôi thì du sơn ngoạn thủy, tuy thấy được cái hùng vĩ của Ngũ Nhạc, cái vẻ đẹp của sông hồ nhưng lại cảm thấy không một mảy may ý nghĩa, lãng phí tuổi xanh, không một chút lạc thú!
Tần Quan Vũ hỏi:
Thư sinh áo trắng cười dài:
Tần Quan Vũ nhìn sững thư sinh áo trắng...
Đây phải chăng là một kỳ nhân?
Chẳng những tuổi nhỏ mà dáng dấp thật đúng là thư sinh, thế mà trong lời lẽ chứng tỏ siêu quần bạt tụy.
Thư sinh áo trắng đúng là một con người ít có...
Thư sinh áo trắng lại cười:
Tần Quan Vũ gật đầu:
Tên tiểu nhị từ lâu ngồi ngủ gật, bây giờ giật mình thấy có thêm một người khách, vội đến hỏi Tần Quan Vũ:
Tần Quan Vũ bảo:
Thư sinh áo trắng chen vô:
Tần Quan Vũ đáp:
Thư sinh áo trắng cười lớn:
Thấy Tần Quan Vũ trầm ngâm, thư sinh áo trắng nói tiếp:
Tần Quan Vũ gật đầu:
Được lắm chứ!
Nhưng tại hạ làm chủ đấy nhé!
Vâng, cảm tạ nhân huynh!
Thư sinh áo trắng bèn bảo tiểu nhị xếp đặt rượu và thức nhắm, và đứng lên hỏi Tần Quan Vũ:
Huynh đài hãy còn chưa cho biết quý danh!
Tại hạ tên Tần Quan Vũ, còn nhân huynh?
Thư sinh áo trắng mỉm cười:
Cả hai bèn đứng lên sửa soạn cho cuộc chơi trăng dạo cảnh.
Ánh trăng trải một màu...
Ngoại thành Ba Đông trấn, trên một vùng cỏ xanh mướt phẳng bằng, hai thiếu niên đang ngồi đối ẩm: Tần Quan Vũ và Hoàng Phủ Duy.
Ngẩng mặt nhìn trăng sáng, Hoàng Phủ Duy nâng ly rượu:
Tần Quan Vũ mỉm cười nâng ly nốc cạn.
Hoàng Phủ Duy nói tiếp:
Tần Quan Vũ cả cười:
Cứ theo Hoàng Phủ nhân huynh thì chúng ta nên làm thơ à?
Không, chúng ta nên luận về thi có lẽ hay hơn...
Hay lắm, nhân huynh ra đề đi!
Hoàng Phủ Duy gật đầu:
Tần Quan Vũ mỉm cười:
Hoàng Phủ Duy gục gặt đầu:
Và do đó, Ban Cố đã từng định nghĩa...
Hoàng Phủ Duy nhìn Tần Quan Vũ:
Thật là kỳ phùng địch thủ.
Tần Quan Vũ cười ha hả:
là sự xuất phát tình cảm tận đáy lòng thầm kín...
Hoàng Phủ Duy vỗ tay cười lớn:
Chén rượu thứ hai vừa đầy lại, Hoàng Phủ Duy mỉm cười:
Tần Quan Vũ hứng chí gật đầu:
Hoàng Phủ Duy nhìn thẳng vào mặt Tần Quan Vũ:
Theo nội thư của Hán Võ Đế, có một đoạn nói về Tây Vương Mẫu, xin Tần huynh nhắc lại cho?
Tần Quan Vũ nói liền:
Hoàng Phủ Duy ngắt lời:
Tần Quan Vũ lắc đầu:
Hoàng Phủ Duy gục gặc đầu:
Và tia mắt của Hoàng Phủ Duy vụt lóe lên:
Tần Quan Vũ mỉm cười:
Hoàng Phủ Duy mỉm cười:
Và ánh mắt người thư sinh áo trắng chợt mơ màng như gởi tình vào cõi xa xăm:
Tần Quan Vũ giật mình và như chợt hiểu ra, thảng thốt kêu lên khe khẽ:
Hoàng Phủ Duy bật cười:
Tần Quan Vũ trố mắt:
Huynh đài là...!đàn bà?
Đàn bà...!là tỳ nữ của công tử đấy!
Tần Quan Vũ cảm thấy tai mìn huyệt như ù lên...
Người thư sinh áo trắng trong dáng dấp phong lưu ẩn dật này lại là đàn bà ư?
Nhưng tại sao lại nói tỳ nữ của mình?
Nàng từ đâu mà tới? Và tới với mục đích chi?
Chàng cố dò thêm một lần nữa:
Hoàng Phủ Duy thấp giọng:
Tần Quan Vũ ngạc nhiên:
Hoàng Phủ Duy lắc đầu:
Điều đó chưa có thể thưa được!
Tại sao?
Tại vì chung quanh công tử quá nhiều người theo dõi, quá nhiều cạm bẫy bủa giăng...
Tần Quan Vũ bàng hoàng cau mặt.
Nhưng, tiếng nói sau cùng của Hoàng Phủ Duy làm cho chàng rúng động.
Chàng chợt nhớ ra rằng mình đang đứng trước một người, không phải gã thư sinh ẩn dật, mà là kẻ đưa đường...
Phong cách ngạo nghễ vụt trở lại với Tần Quan Vũ:
Và chàng ung dung ngồi lại một cách hết sức tự nhiên.
oOo
LXXIII
NGƯỜI TỲ NỮ LẠ LÙNG
Chờ Tần Quan Vũ ngồi yên, Hoàng Phủ Duy mỉm cười:
Tần Quan Vũ bắt đầu dò xét.
Nàng là ai?
Ai là chủ nhân của nàng?
Là tỳ nữ mà phong cách như thế, thì chủ nhân phải là con người ra sao nữa?
Tần Quan Vũ hỏi theo sự suy nghĩ của mình:
Hoàng Phủ Duy chặn lời:
Tần Quan Vũ mỉm cười:
Hoàng Phủ Duy nghiêm mặt:
Võ công của công tử tuy chưa đến mức bao phủ võ lâm, nhưng khí phách và nghị lực đã hơn thiên hạ...!cho nên chủ nhân tiện nữ mới đặc phái tiện nữ hầu hạ công tử.
Tần Quan Vũ tỏ vẻ áy náy:
Điều đó thật tại hạ không dám nghĩ như thế!
Không...!công tử là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Văn Khúc Võ Khôi và là Bang chủ Cái bang, chính việc phục dịch này là điều vinh hạnh cho tiện nữ đấy chứ!
Không muốn luẩn quẩn trong một vấn đề hãy còn quá mơ hồ, Tần Quan Vũ nâng ly:
Giọng nói của Hoàng Phủ Duy chợt trở nên uyển chuyển dịu dàng:
Tần Quan Vũ khẽ cau mày, nhưng vẫn đưa ly lên nốc cạn.
Hoàng Phủ Duy để ly xuống mỉm cười:
Thình lình một giọng cười như thanh la bể từ xa vọng tới:
Tần Quan Vũ đứng phắt dậy:
Vừa nói dứt lời, Tần Quan Vũ chợt nghe giọng truyền âm nhập mật thoáng bên tai:
Tần Quan Vũ rúng động.
Đàn bà sao mà nhiều thế?
Lại toàn là những kẻ có tài và họ in hình xúm lại chung quanh chàng để dàn bày thế trận.
Mỗi một Trần Phượng Nghi, chàng đối phó cũng đã quá mệt rồi, bây giờ thêm Xuân Lan Hoàng Phủ Duy nữa thì thật là đáng sợ.
Tiếng như thanh la bể lại vang lên:
Tần Quan Vũ cười gằn:
Đối phương gầm lên:
Tiếp liền theo, một loạt kình phong ùn ùn ập xuống.
Hoàng Phủ Duy vụt tràn tới đứng án trước Tần Quan Vũ:
Vừa nói nàng vừa nhẹ tay áo lụa...
Bùng!
Tiếp theo tiếng dội của chưởng lực, có tiếng gầm lên giận dữ và một bóng người vút tới.
Một gã râu ria mặt lộ nhìn chằm chặp vào Hoàng Phủ Duy bằng tia nhìn giận dữ.
Tần Quan Vũ nghe giọng truyền âm nhập mật vọng lên:
Tần Quan Vũ chưa kịp có một cử chỉ gì thì Hoàng Phủ Duy đã thét lên:
Lệ Quỷ hơi sửng sốt:
Tiếng nói chưa dứt, song chưởng đã vung lên.
Hoàng Phủ Duy cười khảy, uốn thân mình dịu như cành liễu đong đưa, chưởng lực của Lệ Quỷ đánh vuột vào khoảng trống.
Lệ Quỷ khựng lại kêu lên:
Hoàng Phủ Duy cau mặt:
Lệ Quỷ vẫn còn ngơ ngác:
Hoàng Phủ Duy gắt lên:
Lệ Quỷ tái mặt:
Dứt lời, gã phóng thẳng mình lên lao vào rừng rậm.
Chờ Lệ Quỷ khuất bóng, Hoàng Phủ Duy day qua Tần Quan Vũ, dịu lời:
Xin chủ nhân thứ cho bọn thô lỗ ấy.
Không dám...!có lẽ cô nương và người ấy quen nhau?
Hoàng Phủ Duy mỉm cười:
Không ngờ Hoàng Phủ Duy lại nói một câu thành thật, Tần Quan Vũ mỉm cười:
Có lẽ quý chủ nhân muốn diệt trừ tại hạ?
Vâng, nhưng đó là ý nghĩ ban đầu, còn bây giờ thì sửa lại...!vì thế mới sai tiện nữ đến hầu công tử.
Tần Quan Vũ gạn hỏi:
Hoàng Phủ Duy nhìn thằng vào mặt Tần Quan Vũ:
Thầm khen cô gái thông minh, Tần Quan Vũ gật đầu:
Hoàng Phủ Duy nở nụ cười thật đẹp:
Sợ nàng làm cái việc thay đồ trước mặt mình, nên Tần Quan Vũ vội kêu lên:
Hoàng Phủ Duy hơi ngạc nhiên:
Tần Quan Vũ thật không còn biết đâu là đâu nữa cả.
Như thế nghĩa là làm sao?
Kể ra cũng kỳ, giá như Hoàng Phủ Duy nói dối, có lẽ Tần Quan Vũ sẽ giận dữ, thế bây giờ nàng nói thật thì chàng lại hoang mang.
Nghĩ đến âm mưu thâm độc của đối phương, Tần Quan Vũ vụt cười dài:
Hoàng Phủ Duy cau mày:
Tần Quan Vũ cười gằn:
Ý chi à? Hừ, xin cô nương trở về bẩm báo với Huyệt Chủ rằng tại hạ là kẻ ngu lỗ, không xứng đáng đối với ý tốt của Huyệt Chủ!
Nghĩa là công tử bằng lòng lưu tiện nữ lại?
Vấn đề không phải nơi đó, mà tại hạ thật tình không dám nhận sự hầu hạ như cô nương đã nói, vậy xin mời cô nương đi cho!
Hai giọt nước mắt của Hoàng Phủ Duy thình lình rơi xuống, nàng cất giọng buồn:
Tần Quan Vũ khoát tay:
Xin đừng hiểu lầm, tại hạ đâu dám thế...!chỉ vì...
Chỉ vì cùng với Huyệt Chủ chúng tôi có mối thâm cừu, nên công tử đã đem nó trút lên đầu tiện nữ?
Không hẳn như thế...
Thế thì có lẽ công tử cho rằng Huyệt Chủ sai tiện nữ đến đây để sắp bày âm mưu hãm hại công tử đấy chăng?
Tần Quan Vũ cau mày:
Giọng Hoàng Phủ Duy vụt trở nên cực kỳ ảo não:
Tần Quan Vũ hỏi dồn:
Nhưng sự thực thì sao?
Huyệt Chủ bảo rằng từ giờ phút này trở đi, tiện nữ là thị tỳ của công tử, nghĩa là không còn quan hệ gì với Huyệt Chủ nữa cả.
Không được mang danh nghĩa Quỷ Huyệt mà hành sự, tuyệt đối trung thành với công tử.
Tần Quan Vũ bật cười:
Hoàng Phủ Duy vẫn buồn buồn nói tiếp: