Nguyễn Thập Lục và Diễm Yên cùng lúc nói lên:
Dĩ nhiên là được!
Không được!
Anh Ngọc nhìn Thập Lục rồi nhìn sang Diễm Yên. Thập Lục cũng nhìn Diễm Yên, lại liếc trộm sang Đinh Mộng Khuê rồi mỉm cười với Anh Ngọc:
Mộng Khuê cúi đầu, cười nhẹ như không đáp lời Thập Lục:
Anh Ngọc cũng gật đầu:
Vẻ mặt Nguyễn Thập Lục gượng gạo cười cười, chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi quay lại ngựa của mình phóng lên ngựa. Anh Ngọc đỡ Mộng Khuê lên xe, sau đó tự mình nhảy lên, không hề nhìn đến Diễm Yên ở đằng sau đang giơ tay vào khoảng không đợi chờ một bàn tay nâng đỡ. Anh Ngọc lên xe xong, quay lại nhìn Diễm Yên hỏi:
Diễm Yên cố kiềm nén tức giận, vẫn đưa tay lên chu môi nói:
Anh Ngọc nhướng mày:
Diễm Yên vào xe, liền chui tót vào bên trong, chiếm mất chỗ mà lần trước Anh Ngọc ngồi. Mộng Khuê thấy nàng ta vào cũng dịch mình xích sang một bên, thành ra cả khoang xe Diễm Yên liền chiếm hơn một nửa. Anh Ngọc vào nhìn thấy Diễm Yên ngồi bá đạo như vậy, dường như cố ý thể hiện vị thế gia chủ của mình lấn áp Mộng Khuê. Anh Ngọc không nói gì, kéo lấy túi vải hành trang sắp lại, nhét vào bên thành xe làm đệm rồi bảo Mộng Khuê:
Mộng Khuê cũng mỉm cười, ngồi vào vị trí Anh Ngọc sắp cho. Anh Ngọc cũng ngại, không dám ngồi quá gần Mộng Khuê, tự mình lùi lại, lưng đụng lưng mã phu bên ngoài, mắt nhìn vào trong xe nhưng không nhìn Diễm Yên mà phóng tầm mắt qua chỗ hở của cửa sổ. Thỉnh thoảng chiếc xe bị rung lắc, nàng liền nhìn sang Mộng Khuê, quan tâm thăm chừng. Mộng Khuê đối mắt với nàng cũng là một tia cảm mến. Hai người không nói lời nào nhưng từ trong ánh mắt dường như là thông đạt ngàn điều. Diễm Yên nhìn thấy quả thật ghét bỏ vô cùng. Nàng ta căm giận rút lấy một túi hành lí trong xe ném về phía Anh Ngọc cao giọng bảo:
Anh Ngọc tròn mắt:
Diễm Yên dễ dãi nói:
Mộng Khuê cũng khẽ cười nhìn Anh Ngọc:
Anh Ngọc mỉm cười:
Diễm Yên chịu không nổi nữa. "Gì kia? Ta bảo hắn kể chuyện thì hắn không biết kể chuyện gì? Nàng ta vừa lên tiếng thì hắn liền bảo sẽ kể cho nàng ta nghe. Được lắm, kể cho nàng ta nghe, ta mới không thèm nghe."
Diễm Yên liền đập tay giận dỗi nói:
Nàng ta nói xong liền tựa lưng vào khoang xe nhắm mắt vờ ngủ. Anh Ngọc cười khổ nhìn Mộng Khuê. Nàng mở trong túi hành lí lấy ra một gói bánh, cầm lấy một chiếc đưa cho Mộng Khuê, dùng khẩu hình để nói với nàng:
Mộng Khuê cầm bánh. Anh Ngọc cũng tự cầm một miếng bánh. Cả hai vừa ăn vừa nhẹ nhàng nhìn nhau mỉm cười. Chỉ tội cho Diễm Yên ngồi đó giả vờ ngủ mà vẫn len lén nhìn trộm động tác của hai người kia. Hai người kia quả nhiên là đáng ghét. Nàng như thế, họ lại có thể xem nàng như vô hình, vừa ăn bánh vừa nhìn nhau cười say đắm.
"Mạnh Kì Phong, ngươi được lắm!"
Đến tửu quán ở phủ thành gần đó, sau khi dùng bữa, Anh Ngọc lại cùng Mộng Khuê đứng trên lầu cao của tửu quán nhìn xuống đường, cả hai trò chuyện rất gần gũi và vui vẻ. Ở bên này, Nguyễn Thập Lục và Diễm Yên đứng nhìn sang. Nguyễn Thập Lục thở dài nói:
Y thở dài tiếc hận. Một mỹ nhân thoát tục như Mộng Khuê quả nhiên hiếm có, nhưng nàng ấy lại cùng Kì Phong hiền đệ tâm ý tương thông, sánh đôi nhau như tiên đồng ngọc nữ. Y có thể nào lại có thể chen ngang đây?
Nguyễn Diễm Yên thì không nghĩ như ca ca mình. Nàng cáu giận trừng mắt với Thập Lục nói:
Nguyễn Thập Lục ngớ mắt ngẩn người nhìn tiểu muội. Diễm Yên lại chưa nói thỏa thích, nàng lại tiếp tục xả oán giận:
Thập Lục gãi gãi mũi, thừa dịp Diễm Yên đang tập trung nói, y liền nhón chân chuồn nhanh. Vị tiểu muội này của mình càng nói sẽ càng đáng sợ. Thôi thì ba mươi sáu kế chạy thật nhanh là tốt nhất.
Đang lúc Diễm Yên nói hăng say đột nhiên cảm giác xung quanh yên tĩnh quá, nàng nhìn lại mới phát hiện Thập Lục đã chạy đi xa rồi. Nàng oán giận ghét bỏ, ném một cái chén về hướng của Thập Lục rồi lại nhìn về phía Anh Ngọc và Mộng Khuê đằng kia. Vừa đúng lúc, nàng phát hiện hai người ngồi bàn ở phía sau đột nhiên rút kiếm hướng tới chỗ Anh Ngọc và Mộng Khuê. Diễm Yên kinh hãi vội hét lên:
Anh Ngọc bị kinh động quay lại. Vừa lúc lưỡi kiếm của hai kẻ kia nhắm vào nàng mà đâm. Nàng kéo Mộng Khuê chạy đi, tiện tay hất một cái bàn về phía hai kẻ sát thủ kia. Hai sát thủ không thể hấn gì, tiếp tục đuổi theo muốn lấy mạng của Anh Ngọc bằng được. Anh Ngọc đứng chắn trước Mộng Khuê, trừng trừng nhìn hai kẻ kia cao giọng hỏi:
Hai kẻ kia vung kiếm, vừa ném một cái nhìn khinh miệt cho nàng:
Hai nhát kiếm đồng loạt lao tới. Anh Ngọc lùi sát về phía sau nhưng không dám tránh đi vì ở phía sau nàng chính là Mộng Khuê. Nàng không thể để nàng ấy bị tổn thương được. Ngay sau đó là hai tiếng "xoẹt xoẹt". Sáu hộ vệ của Nguyễn Thập Lục đã đến kịp, đoạt mệnh của hai sát thủ kia cứu được Anh Ngọc một mạng. Nguyễn Thập Lục bước đến nhìn hai sát thủ rồi hướng Anh Ngọc nói:
Anh Ngọc cũng gật đầu, nàng nắm tay Mộng Khuê vỗ về trấn an nàng ấy rồi dìu nàng ấy bước xuống lầu. Diễm Yên nhìn cách Anh Ngọc quan tâm Mộng Khuê, nàng thật là ghét bỏ không chịu nổi. Liền chặn trước mặt Anh Ngọc và Mộng Khuê, vung roi da hướng đến Mộng Khuê quát:
Anh Ngọc vẫn không buông tay Mộng Khuê, đứng che trước nàng, trừng trừng nhìn Diễm Yên lạnh nhạt nói:
Diễm Yên chỉ tay vào Mộng Khuê căm ghét gằn giọng nói:
Anh Ngọc cáu giận, nàng xiết chặt tay Mộng Khuê hơn, giơ đôi tay nắm chặt của nàng ấy và nàng lên trước mặt Diễm Yên chắc nịch nói:
Diễm Yên tức điên người. Nàng ta vung ngọn roi lên, muốn một nhát đánh cho Anh Ngọc ngã lăn ra. Nhưng...nàng không làm được. Ánh mắt kia của Kì Phong, ánh mắt kiên định nhất nhất một lòng muốn bảo hộ cho Mộng Khuê. Y và nàng ta gặp nhau được mấy lần, y lại đối tốt với nàng ta như vậy? Trong khi đó nàng và y quen biết bao lâu. Y nào đã có một lần mỉm cười với nàng?
Thập Lục nhìn thấy không khí căng thẳng. Hắn thở dài, nắm tay tiểu muội của mình kéo đi, vừa nhìn sang Anh Ngọc bằng ánh mắt nửa như động viên, nửa như lại oán trách. Anh Ngọc cũng không nói gì, nàng dìu Mộng Khuê lên xe. Suốt cả ngày hôm đó, Mộng Khuê không nói gì, cũng không nhìn sang Anh Ngọc. Cả Diễm Yên cũng vậy, nàng ta ngồi đó, vẻ mặt nửa như ủy khuất, nửa như oán hận nhìn ra cửa sổ chứ không nhìn vị "nam nhân" duy nhất trong xe. Anh Ngọc thở dài. Không biết hai chữ "tai tinh" mà Diễm Yên nói là ý gì, nhưng có lẽ những lời đó đã khiến Mộng Khuê của nàng đau lòng. Nàng lại không thể an ủi Mộng Khuê, chỉ có thể lặng im vụиɠ ŧяộʍ nhìn nàng ấy, hi vọng nàng ấy sẽ không để buồn trong lòng.
Đối với nữ nhân mà mình toàn thân yêu thích, dù chỉ dám thích một cách thầm kín thôi nàng cũng muốn người ta được vui, chỉ mong muốn Mộng Khuê mỉm cười, kể cả nụ cười của nàng ấy không phải là cùng với nàng thì đấy cũng là một nỗi niềm hạnh phúc.