Chỉ là mới nghĩ thôi, nàng cũng cảm thấy thật vui. Từ lúc nàng đến thế giới cổ đại này, điều duy nhất khiến nàng hạnh phúc chính là những khi nghĩ đến Mộng Khuê. Nàng ấy trong mắt, trong tâm nàng chính là vị tiên nữ hoàn mỹ vô song, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, là người mang đến nguồn vui và may mắn. Mặc kệ nàng ấy có đối với nàng ra sao, nàng cũng quyết bằng chân tâm và thành ý ngưỡng vọng về nàng ấy, tuyệt không oán không hối. Huống hồ chi nàng ấy dường như cũng có chút tâm ý, dường như cũng có chút thích nàng...
Nghĩ đến đây thôi, Anh Ngọc cũng cảm thấy ngọt ngào tận tủy. Đang miên man hưởng thụ trong ý nghĩ hạnh phúc, bất chợt nàng cảm thấy trên đầu có một cảm giác rất đau. Anh Ngọc ngước lên, vừa vặn xuýt xao, tí nữa thôi là va chạm vào khuôn mặt cực đại của Trần công công ở đó. Nàng vừa ôm ngực, vừa thở gấp. Trần công công ánh mắt quỉ quái nhếch môi bảo nàng:
Anh Ngọc nghe xong, vừa mừng vừa lo. Rốt cuộc thì nàng cũng sắp được rời khỏi căn phòng chán ngắt này. Nhưng mà sau khi đến phủ nội vụ, không biết sẽ bị điều đi đến đâu? Hoàng cung này rộng lớn biết bao, nơi đâu cũng giới nghiêm chặt chẽ. Nếu mà phải đi xa quá, làm sao có thể điều tra chuyện của Mạnh thái y? Anh Ngọc trong lòng chắp tay cầu khấn, cầu Mạnh thái y linh thiêng phù hộ cho nàng được phân đến nơi nào tiện nhất để tìm ra manh mối. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng chợt reo lên, tốt nhất là phân đến chỗ của thái hậu đi. Người phụ nữ nổi danh nguy hiểm của lịch sử này, chắc chắn là khả nghi nhất trong tất cả những người nàng đang hiềm nghi. Nghĩ đến tình cảnh Mạnh thái y có thể chịu uất ức chết đi, Anh Ngọc thở dài, khấn niệm:
Càng nghĩ lại càng thêm nhói lòng. Nàng thật sự không dám tưởng tượng Mạnh phu nhân sau khi nghe tin nàng bị bắt vào cung còn bị tịnh thân, đem làm thái giám bà sẽ có phản ứng ra sao. Dù cho thế nào đi...nàng bây giờ cũng thân bất do kỉ, chẳng những không thể nói trước có ngày trở ra, ngay cả muốn xì một tin tức đến cho mẫu thân cùng Nguyễn phủ phải nói là vô cùng gian khó.
Trong phủ nội vụ, Trần tổng quản đích thân đưa Anh Ngọc đến. Các tổng quản khác nhìn thấy nàng thân người gầy nhỏ, da trắng mặt trơn bộ dạng yếu nhược như vậy, lại thấy cách mà Trần Công Công nhìn nàng ôn hòa từ ái. Các tổng quản đều ngầm hiểu ra tiểu thái giám này rất được Trần tổng quản để mắt, xem ra hắn hẳn là đệ tử yêu quí nhất của Trần Công công như tin đồn rồi. Nói là đệ tử nhưng trong giới thái giám đều ngầm hiểu một luật riêng, một đại thái giám có tình cảm với đệ tử, đó chính là thứ tình cảm ưu ái mờ ám mà trong nội cung luôn tồn tại: luyến đồng đối thực.
Bởi lẽ Trần công công là tâm phúc của thái hậu, tuy chức vị cũng chỉ là tổng quản phủ nội vụ nhưng thực tế không chỉ là địa vị có hơn các tổng quản khác, mà ngay cả tiếng nói của ông ta cũng đại diện cho thái hậu và hoàng thượng. Vì thế mọi người đều ngầm hiểu tuyệt đối không thể làm mất lòng Trần công công. Ông ta đã để mắt đến tiểu thái giám họ Mạnh kia, vậy thì thuận theo ông ta, đề bạt hắn một chút. Lê công công là người nhanh nhạy nhất, liền lên tiếng trước:
Tô công công lại không đồng ý liền phản bác:
Mạc công công lại lên tiếng chen thêm:
Nhìn các đại thái giám tranh cãi nhau về mình, Anh Ngọc vẫn bất di bất động, giả vờ ngoan ngoãn quì trên đất, thỉnh thoảng trộm liếc nhìn vẻ mặt của Trần công công như dò ý. Trần công công rất thản nhiên. Dường như việc đưa nàng đến đây, chỉ là một hình thức làm ra vẻ. Nàng thấy vậy cũng an tâm lắm. Trần công công chắc hẳn sẽ không để mình bị thiệt đâu. Nàng tự trấn an mình rồi lại cúi đầu giả ngốc.
Các vị tổng quản công công tranh cãi nhau khá sôi nỗi, trong khi Trần công công lại làm ra vẻ nhàn nhã ngồi uống trà. Anh Ngọc bị vẻ thản nhiên của ông làm phát chán. Trong lòng oán thầm, nếu ông ta đã biết trước cục diện, tại sao không trực tiếp bố trí cho nàng một công việc cho rồi đi. Mắc mớ gì lại đưa nàng đến đây quì cả một buổi để nghe người ta tranh cãi. Hay ông ta là muốn nàng chịu tội sao? Anh Ngọc bất mãn nhưng cũng không dám để lộ ra.
Trong lúc ánh mắt lơ đễnh đảo đến một vị công công ngồi trong góc cùng, thấy vẻ mặt ông ta cũng phi thường bất mãn. Anh Ngọc nhìn kĩ lại, liền nhận ra ông ta chính là tổng quản công công Mã Kì, người mấy hôm trước đã đến cùng đoàn nghi trượng hộ tống Đinh Mộng Khuê tiến cung. Phản ứng đầu tiên của Anh Ngọc là nhìn sững, sau đó liền muốn tiến đến gần ông ta để hỏi chuyện. Còn hỏi chuyện gì, tất nhiên là nàng muốn biết tin tức của Đinh Mộng Khuê. Bị nhốt mấy ngày trong cung, Anh Ngọc thật sự là nóng lòng không yên. Nếu không phải do Trần công công có thủ đoạn dụ ép, e rằng nàng đã sớm làm loạn chứ không ngoan ngoãn nấp trong phòng tịnh dưỡng theo ý của Trần công công như vậy đâu.
Mã Kì cũng nhận ra ánh mắt của Anh Ngọc nhìn lão ta. Hắn ta nheo nheo mắt, sau đó đảo mắt liếc sang Trần công công một thoáng. Trần công công cũng nhận ra sự chú ý của Anh Ngọc với Mã Kì tổng quản. Ông ta vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng phất tay, cất tiếng nói khiến tất cả các tổng quản khác đều không dám tranh cãi nữa:
Các đại tổng quản khác đều tròn mắt. Anh Ngọc cũng tròn mắt. Mã Kì càng là kinh ngạc hơn. Hắn ngay từ lúc nhìn thấy lệnh bài của Tông Nhân phủ lại tuyên nói bắt người đến Nội vụ phủ thì lão đã biết ngay đây là làm theo ý lệnh của thái hậu ban. Mạnh Kì Phong được đưa vào cung sắp xếp dưới trướng của Trần công công, Mã Kì càng thêm xác định và bắt đầu thấy ẩn ẩn lo âu. Trần công công là người của thái hậu. Mã Kì là người của hoàng thượng. Trên danh nghĩa, thái hậu và hoàng thượng mà mẫu từ tử hiếu, nhưng hai đại tổng quản này thực tế không mấy hợp nhau. Nhất là Mã Kì so với Trần công công tuổi còn trẻ hơn, thủ đoạn cũng không bằng tự nhiên quyền lực và uy thế cũng kém hẳn. Lúc thấy Trần công công đưa Mạnh Kì Phong bước vào Nội Vụ phủ, hắn nhìn thấy ánh mắt của Trần công công dành cho Kì Phong cực kì ưu ái, trong lòng thầm than khổ. Mạnh Kì Phong hôm đó bị lão hạ lệnh đánh cho chết. Bây giờ y ở dưới trướng của Trần công công, xem ra mâu thuẫn của Trần công công và Mã Kì tuyệt đối chỉ tăng chứ không giải nổi. Bây giờ Trần công công lại dùng giọng điệu như nếm chua ấy ném Mạnh Kì Phong cho Mã Kì. Nghe ra giống như là bắt ông ta từ bỏ thứ mình yêu thích cho Mã Kì. Chỉ có trong lòng Mã Kì hiểu rõ, nhận Mạnh Kì Phong đối với ông ta chỉ có rắc rối thêm chứ chẳng tốt lành gì. Ông ta liền dứt khoát, không chừa chút mặt mũi mà từ chối ngay:
Anh Ngọc phồng mặt muốn nói gì đó ra nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Dù sao thì Mã Kì cũng không ưa nàng đến thế. Đừng nói nàng không có tư cách lên tiếng, chỉ sợ nàng mở miệng ra lại thêm một lần liên lụy cho Đinh Mộng Khuê. Thấy nàng cứ như muốn nói lại thôi, tất cả những cử chỉ đều bị Trần công công thu vào mắt. Trần công công sớm đã biết Mã Kì sẽ từ chối, nhưng quả thật hắn thẳng thắn hơn Trần công công nghĩ nhiều.
Mã Kì nói xong, cũng không quan tâm các tổng quản khác bàn luận gì thêm, đứng lên cáo từ rồi ra về ngay. Anh Ngọc đang quì cùng hàng với các thái giám mới nhập cung khác, nhìn theo bước chân của Mã Kì xa dần. Trong lòng nàng có chút khó chịu không yên. Chỉ muốn hỏi một câu hỏi thôi, vậy mà thật sự lại không thể được ư?
Mã Kì đi rồi, Trần công công cũng không dông dài nữa, trực tiếp tuyên bố:
Lưu tổng quản là tổng quản Thượng Dược cục, quản lí dược khố của Thái Y viện trong cung, cũng là một tâm phúc của Trần công công. Ông ta đã nói vậy, Lưu tổng quản làm sao nói khác được.
Lưu Đức nói xong, thầm trộm liếc Mạnh Kì Phong một chút. Xem ra Trần công công đặc biệt ưu ái tiểu thái giám này. Lưu Đức ông ta nhận hắn về chắc chắn phải "nâng trứng hứng hoa", cũng không biết có thêm một đệ tử hay lại mang về một chủ tử.
Lúc theo Trần công công trở về thu dọn y phục để đến chỗ của Lưu tổng quản, Anh Ngọc vừa đi vừa trầm mặc suy nghĩ. Nàng không hiểu, thật sự không hiểu Trần công công ấy thật ra trong bụng là có dụng ý ra sao? Dường như mọi sự sắp xếp của ông ta đều muốn tốt cho nàng. Dường như ông ta đã liệu hết mọi việc cho nàng. Trừ một việc lúc nãy ông ta muốn ném nàng cho Mã Kì. Tất nhiên đó chỉ xem như nói đùa, không đáng nhắc đến. Nhưng mà một người tự dưng tốt với mình như vậy, Anh Ngọc có chút không tin nổi. Đây là ông ta tự nhiên tốt hay đúng như mọi người ở đây đồn đãi, ông ta là người của thái hậu và chuyện tốt với nàng thật ra chính là một cái hố nguy hiểm khôn lường ở phía sau?
Trần công công thấy bước chân của Anh Ngọc càng lúc càng chậm. Ông ta liền dừng lại, quay đầu hỏi:
Anh Ngọc nhìn ông ta một lúc, liền đánh bạo hỏi:
Trần công công tròn xoe mắt, tay gãi mũi, bước đến thật gần thật gần, nở ra một nụ cười tinh quái với Anh Ngọc:
Anh Ngọc vội lùi lại, mặt xoay sang một bên tránh né khuôn mặt cực đại của lão thái giám già mất nết này. Chỉ thấy Trần công công không hề chịu thua, còn bước lên, tay đặt trên vai của nàng, kề miệng sát bên cổ nàng, vừa nói vừa thổi hơi vào gáy nàng, ám muội ẩn ý:
Đối thực??? Hai từ này khiến Anh Ngọc muốn nhảy nhỏm. Nàng từng xem truyện, xem phim, thật sự không lạ gì. Đối thực tức là chỉ hành động tình cảm của các thái giám cùng cung nữ trong cung. Nhưng lão quái vật này già nua, muốn tìm đối tượng đối thực cũng không nên quá đáng đến mức chọn nàng ấy chứ? Anh Ngọc hoảng hốt, vội phóng ra cách xa lão già kia một chút:
Trần công công quái ác còn tiến thêm mấy bước, áp Anh Ngọc phải lùi đến chân tường:
Anh Ngọc nhảy dựng, liền đẩy mạnh Trần công công ra, nghiêm túc nói to:
Trần công công vẫn làm ra một mặt âm dương quái chướng, nhướng mắt cười với nàng:
Một câu đánh ngay tử huyệt. Anh Ngọc quay đầu nhìn Trần công công, nửa muốn hỏi, nửa lại không dám hỏi. Trần công công ngồi xuống, nhàn nhã rót trà vừa liếc sang nàng nói:
Anh Ngọc cứng họng, không biết nói làm sao. Trần công công lại nói tiếp:
Anh Ngọc xấu hổ cúi đầu, vẫn không dám mở miệng tiếng nào. Trần công công nhìn nàng bộ dạng hèn mọn, không nén được thở dài:
Nàng ủy khuất, cúi đầu ra bộ dạng biết lỗi:
Trần công công bĩu môi:
Anh Ngọc chớp chớp mi nhìn bóng lưng của Trần công công đang bước đi. "Có người ủy thác cho ông ta giúp đỡ mình sao? Người đó có phải không là Nguyễn Chấn đại nhân?"
Hai người bước đi vừa nghĩ suy, một lúc đã thấy phía trước là Thái Y viện. Trần công công mới quay lại nhìn nàng, nhắc lại một lần nữa:
Ông ta nói xong liền thản nhiên bỏ đi thẳng. Anh Ngọc nhìn theo bóng ông ta một lúc, mới bật miệng nói to:
"Cũng tại ông thần thần quỉ quỉ làm ta hiểu lầm ý của ông. Không nghĩ ông lại tốt bụng, trọng tình thâm giao đến như vậy. Ông đã có lòng hỗ trợ. Ta hứa sẽ không để ông thất vọng đâu."
Nghĩ thông, nàng liền mỉm cười, tự khích lệ mình cố gắng lên. Nhưng lúc sắp bước đi, nàng mới sực nhớ một chuyện. Chết, nãy giờ suy đoán tâm ý của Trần công công mãi mà quên mất vẫn chưa hỏi thăm tình hình của Đinh Mộng Khuê!