Đang thổn thức khóc, Anh Ngọc lại bị một người ở phía sau chạm vào. Nàng giật mình, vừa hoảng hốt lùi lại, vừa thận trọng quay đầu nhìn. Yến Nhi nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt long lanh nước rồi bất ngờ nhào vào lòng nàng ôm chặt:
Anh Ngọc vừa bất ngờ vừa bối rối. Không dám đẩy Yến Nhi ra, chỉ lùi lại, cúi đầu nói nhỏ:
Yến Nhi ngẩng mặt lên nhìn nàng, lệ châu cũng thấm đẫm trên khuôn mặt non trẻ:
Anh Ngọc lau mặt, nén lại cảm xúc gượng trấn tỉnh nhìn Yến Nhi hỏi:
Yến Nhi ngượng ngùng cúi đầu nói nhỏ rí:
Anh Ngọc ngượng ngùng thở dài nói:
Yến Nhi lắc đầu:
Anh Ngọc nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Tiểu cô nương trước mặt ngây thơ thuần khiết này, nàng còn chưa đến mười bốn tuổi nhưng tâm tư cẩn trọng và sâu sắc như thế, quả thật khiến người khác tin cậy và yêu mến. Anh Ngọc còn định nói thêm với nàng, nhưng chợt nghe phía sân ngoài có tiếng chân người. Nàng liền nói:
Yến Nhi gật đầu. Sau đó Anh Ngọc liền bước đi về phía hành lang.
Ngô Tố Liên thấy nàng đến, khẽ mỉm cười nói:
Anh Ngọc gật đầu:
Hai người cùng đi song song trên đường. Ngô Tố Liên cũng không hỏi gì thêm. Anh Ngọc cũng không nói. Trong nàng đã đủ rối rắm. Tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều khiến nàng cảm thấy bản thân không thể kiểm soát. Nàng cũng không hiểu, mình vốn không biết gì, không có bản lĩnh gì, cớ sao hết người này đến người khác lợi dụng nàng, đẩy nàng vào vòng xoáy phân tranh quyền lực. Không lẽ ở thời đại này muốn làm một người bình thường lại khó khăn đến như vậy?
Hai người vẫn vừa đi vừa trầm lặng trong suy nghĩ của mình. Vừa lúc đó, từ trên tửu lầu trước mặt có mấy người ẩu đả lẫn nhau. Một người bị đánh từ trên lầu ngã xuống đường. Anh Ngọc đang đắm mình trong suy nghĩ, không kịp tránh. Bị người kia từ trên cao ngã xuống đè trúng. Ngô Tố Liên đi bên cạnh, nhìn thấy vội hoảng hốt kêu lên một tiếng. Người bị ngã kia cũng may nhờ va trúng "đệm thịt", chẳng những không xây xát gì còn có thể đứng dậy nhìn lên lầu chỉ tay mắng bọn người trên kia:
Lúc này, Ngô Tố Liên đã đến, đỡ Anh Ngọc bị gã kia đè ngã xuống đất dậy. Ngô Tố Liên nghe giọng của gã vô lại, liền bật thốt kêu lên:
Người đó không ngờ thật sự là Lê Trọng! Anh Ngọc nhìn lại liền nhận ra gã. Nam nhân vừa tuấn lãng, vừa du đãng hoang đường, khắp kinh thành này chắc chỉ có mình Lê Trọng ấy thôi!
Lê Trọng lúc này mới nhìn lại mới giật mình nhận ra vừa rồi hóa ra mình vừa ngã trúng một vị cô nương! Gã thè lưỡi, ngượng ngùng chắp tay hướng Anh Ngọc nói:
Anh Ngọc gượng cười, đưa tay quệt quệt vết máu trên môi. Vừa rồi bị Lê Trọng từ trên cao đổ vào, đầu của Lê Trọng đập vào môi nàng khiến Anh Ngọc bị dập môi chảy máu. Lê Trọng áy náy nhìn nàng, sau đó nhìn qua Ngô Tố Liên như cầu cứu. Ngô Tố Liên lườm y, sau đó lấy chiếc khăn tay đưa đến trước mặt Anh Ngọc nói:
Sau đó nàng mặc kệ Lê Trọng mà kéo Anh Ngọc bước đi.
Lê Trọng cũng không để ý đám du đãng trên tửu lâu nữa, liền líu ríu chạy theo biểu muội và vị cô nương đi cạnh nàng. Lúc đến dược phường, Anh Ngọc từ chối thịnh ý của Ngô Tố Liên muốn giúp nàng bôi thuốc. Chỉ nhận lấy số dược liệu mình cần rồi đứng dậy cáo từ. Ngô Tố Liên tiễn nàng đến cửa, sau đó thận trọng hỏi:
Anh Ngọc ngẩn ra nhìn nàng ấy. Nàng ấy cũng vừa lúc nhìn lại nàng. Nhất thời cả hai đều thấy lúng túng. Anh Ngọc gượng cười đáp:
Ngô Tố Liên chỉ cười nhẹ không đáp. Lê Trọng thấy Cao Anh Ngọc thật sắp phải đi, lúc này mới tiến lên ngập ngừng ngượng ngùng nói:
Anh Ngọc mỉm cười, khẽ nói:
Anh Ngọc nói xong, liền tăng cước bộ rời đi. Lê Trọng nhìn theo bóng lưng nàng, sau đó nhíu mày tự hỏi:
Ngô Tố Liên lườm lườm Lê Trọng nói:
Nói xong, nàng bỏ vào trong trước. Lê Trọng trố mắt nhìn theo nàng. Biểu muội này càng lúc càng không xem biểu ca mình ra gì nữa rồi. Dám nói với mình những lời như thế ư? "Biểu muội, muội hay lắm!" Chậc, còn vị Cao cô nương kia, nhìn thì rất thanh tú, rất khả ái. Nhưng mà cách nói chuyện không có chút nào giống với thục nữ. Cái gì mà mở miệng ra là xưng ta, lại còn chắp tay chào nữa chứ? Nàng ấy cũng đâu phải nam nhân, sao lại dùng hành động như thế nhỉ?
Nửa đêm, Diễm Yên tỉnh lại. Nàng đưa tay sờ lên má phải của mình. Dường như nơi ấy vẫn còn hơi ấm. Nàng vẫn cảm nhận được hơi thở của Kì Phong đã từng rất gần rất gần với nàng. "Chàng ấy đã trở lại sao? Ta không phải nằm mơ đâu. Cảm giác rất chân thật. Chàng ấy đến thăm ta, còn có...chàng hôn ta nữa!"
Nàng mỉm cười, trong lòng phấn khởi, nàng liền ngoan ngoãn uống hết cả chén canh sâm. Kì Phong đã dặn nàng phải mau chóng hồi phục. Chàng ấy nói sẽ chờ nàng, nàng không thể để Kì Phong thất vọng được. "Kì Phong, không cần biết chàng thế nào. Dù cho chàng thật sự...thật sự đã thành thái giám, Diễm Yên cũng muốn gặp lại chàng. Ta còn muốn tận tai nghe chàng nói bí mật của chàng."
Trong cung thái hậu, Hải Quyên hai tay bưng một bình canh bổ đi vào gian phòng dành cho thái giám. Từ khi Kì Phong đỡ thay nàng nhát kiếm kia, nhìn thấy y được thái hậu cho người đưa về cung, tuy rằng ở cùng một cung nhưng từ lúc đó đến đây cũng đã năm ngày nàng không gặp lại y. Sau khi đưa Kì Phong về, thái hậu liền dặn dò đưa y vào phòng. Sau đó luôn là cung nữ cận thân của thái hậu Liễu Thúy chịu trách nhiệm chăm sóc cho Kì Phong. Hơn nữa, thái hậu còn có lệnh bất cứ ai cũng không được đến gần phòng của Kì Phong. Hải Quyên rất sốt ruột. Vốn là nàng không ưa Kì Phong nhưng từ sau khi người đó dùng mạo hiểm che chở cho nàng, suy nghĩ nàng liền đổi khác. Người kia không còn là nam nhân nhưng vẫn hiên ngang dũng cảm bảo hộ cho nàng. So với nam nhân, y cũng là không hề thua kém. Nếu như cả đời này cả hai đều phải ở lại trong cung, nàng thật lòng mong muốn sẽ có tình cảm tốt với Kì Phong hơn nữa. Thậm chí nếu có thể, nàng sẽ xin với thái hậu cho nàng được cùng Kì Phong đối thực. Tuy rằng gả cho một thái giám chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng nếu thái giám đó là Kì Phong, nàng quả thật cảm thấy Kì Phong là người tốt nhất trong tất cả thái giám mà nàng đã từng gặp.
Lúc này, Hải Quyên mang canh đến trước cửa phòng của Kì Phong. Nàng liền bị một thái giám canh bên ngoài chặn lại. Sau đó, Liễu Thúy bước ra, nhìn nàng dò xét một lượt rồi hỏi:
Hải Quyên cúi đầu, cắn môi nói:
Liễu Thúy dứt khoát lắc đầu:
Hải Quyên phụng phịu nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín kia, buông một tiếng thở dài, trao bình canh bổ cho Liễu Thúy rồi nói:
Nhìn bóng lưng Hải Quyên khuất rồi, Liễu Thúy mở nắp bình canh, hít một hơi khẽ cười nhẹ:
Bên bờ sông, Anh Ngọc vẫn mặc nữ trang đứng sóng đôi với Yến Nhi. Yến Nhi nhìn nàng, không giấu được hiếu kì liền hỏi:
Nàng ngây thơ, tuy rằng rất quan tâm thiếu gia nhưng cũng không biết phải nói như thế nào. Vị thiếu gia này chưa từng đối xử với nàng như nô tì. Người tốt như vậy nàng thật cầu mong cho thiếu gia gặp hiểm hóa lành, cả đời bình an.
Anh Ngọc nhìn Yến Nhi lo lắng cho mình, nàng khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của tiểu cô nương nói:
Yến Nhi cúi mặt, khẽ nói:
Anh Ngọc khẽ cười, tay khẽ nựng mặt nàng ấy dịu dàng nói:
Yến Nhi khẽ gật đậu:
Anh Ngọc lại nói:
Anh Ngọc bất ngờ quì xuống trước mặt Yến Nhi. Yến Nhi hốt hoảng vừa đỡ nàng, vừa rối rít nói:
Anh Ngọc cười cười, kéo nàng cùng ngồi xuống nói:
Yến Nhi không đợi Anh Ngọc nói hết, nàng liền dựa vào lòng Anh Ngọc khóc ngất:
Anh Ngọc ôm vai nàng, vỗ về trấn an:
Nàng bắt đầu kể cho Yến Nhi nghe lí do mình phải cải trang rời cung. Tất nhiên cũng chỉ nói qua loa là có công sự thái hậu giao phó. Vì sợ kẻ thù phát hiện hành tung cho nên mới mặc nữ trang.
Yến Nhi nghe xong, mất một lúc mới thở dài nói:
Anh Ngọc gật đầu nói:
Yến Nhi nín khóc, ngồi dựa sát bên vai Anh Ngọc khẽ thút thít. Từ lần đầu tiên gặp Anh Ngọc, trái tim ngây thơ của tiểu cô nương đã bị vị thiếu gia Mạnh Kì Phong này trộm đi lúc nào không hay nữa. Những ngày tháng cùng nhau ở Mạnh phủ, thiếu gia đối với nàng thật tốt, chưa bao giờ lớn tiếng với nàng. Thậm chí, nàng cảm nhận được thiếu gia rất để ý, rất quan tâm nàng. Trong lòng nàng chợt dâng lên mơ ước, nếu như một ngày thiếu gia sẽ nói thích nàng...Nhưng chẳng lâu sau đó, Mạnh thái y gặp chuyện, thiếu gia đưa phu nhân cùng nàng chạy đến Nguyễn phủ ở Nghi Lộc lánh thân. Trên đường đi, ở cùng thiếu gia trên một cổ xe ngựa, nàng dần dần tựa hồ cảm nhận được thiếu gia thật khác hẳn với các nam nhân khác. Cho đến một ngày, nàng vào phòng của thiếu gia lúc thiếu gia đi vắng. Trong y phục của thiếu gia, nàng tìm được những vật thật kì quái. Tâm tư thiếu nữ của nàng bị đả kích nghiêm trọng. Thiếu gia tốt như thế không ngờ lại là nữ nhân! Dẫu rằng trong thâm tâm rất hụt hẫng nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ. Mặc kệ thiếu gia vì nguyên nhân gì mà nữ giả nam trang, nàng cũng không mong cầu gì cả, chỉ cần ngày nào cũng được ở cạnh bên thiếu gia, nhìn thấy thiếu gia bình an, đối với nàng như vậy đủ rồi.
Những ngày ở Nguyễn phủ tại Nghi Lộc, nàng chứng kiến thiếu gia bị cửu tiểu thư Diễm Yên đả thương. Nàng rất đau lòng, rất muốn thay thiếu gia thoa thuốc. Nhưng không hiểu sao nàng ngập ngừng rất lâu trước cửa phòng, cuối cùng cũng không đủ dũng khí. Nếu thiếu gia không muốn nàng biết bí mật của người, vậy thì nàng sẽ làm như không biết. Nàng sợ, nàng biết được bí mật của thiếu gia, thiếu gia sẽ kiêng dè với nàng, sẽ không còn đối với nàng như trước nữa. Đến khi lên kinh thành, nàng biết được chuyện cửu tiểu thư Diễm Yên thích thiếu gia. Sau đó thiếu gia lại vì nữ nhân tên Đinh Mộng Khuê mà bị bắt vào cung. Trái tim nàng đau đớn tột cùng. Hóa ra thiếu gia có thể thích nữ nhân. Người còn vì một nữ nhân mà gặp đại nạn như thế. Yến Nhi lúc ấy liền sinh ra hối hận. Giá như trước đây nàng chủ động tốt với thiếu gia hơn có khi nào thiếu gia sẽ thích nàng chứ không phải thích Đinh Mộng Khuê kia đi? Nghĩ đến đây, Yến Nhi chợt nảy sinh một ý nghĩ bạo dạn. Nàng tựa vào lòng thiếu gia, áp môi thật gần bên cổ thiếu gia nói nhỏ:
Anh Ngọc bị Yến Nhi ôm chặt, lại nghe giọng mũi ngọt ngào nũng nịu của nàng bên tai, dường như có chút không đúng. Anh Ngọc húng hắng ho lên hai tiếng, từ từ đẩy Yến Nhi ra, sau đó lấy bên mình ra một xấp ngân phiếu thái hậu đã ban cho và mấy bức thư đưa cho Yến Nhi, nói:
Mắt Yến Nhi lại rơm rớm. Nàng quyến luyến nắm chặt tay Anh Ngọc. Anh Ngọc cười nhẹ, vỗ về cánh tay nàng:
"Không biết lần này ta quay lại hoàng cung sẽ gặp phải chuyện gì. Việc duy nhất lúc này ta có thể làm là an bày thật tốt cho mẫu thân và muội. Hi vọng hai người sẽ bình an sống lâu."
Lúc Anh Ngọc chuẩn bị rời đi, Yến Nhi chợt gọi lại, đứng từ xa nhìn bóng lưng của nàng mà nói:
Trái tim Anh Ngọc giật nảy lên một tiếng. Cũng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ thận trọng bước đi. "Hẳn là mình nghe lầm đi! Gieo họa cho một Mộng Khuê, một Diễm Yên là đủ rồi. Thật không mong lại thêm một người nào nữa vì ta mà đau lòng!"
Triệu Kit: Tựa là "Tương vọng đào hoa" nên đừng ai ngạc nhiên khi nhân vật quá đào hoa nha! Triệu Kit đặt tựa đều có dụng ý và sẽ viết truyện theo đúng dụng ý trên tựa. Nói chung là hầu như nhân vật của Kit đều đào hoa nhưng si tình phết! (Y hệt tác giả)
Bộ này đã viết từ một năm trước, đã gỡ, rồi mềm lòng mà đăng lại. Không tin nổi vừa đăng lên lập tức lại có rất nhiều bạn đem nó về thư viện. Mà mấy bạn đó Kit nhớ từng coi rồi bộ truyện này ấy. Cảm giác của Kit ấy hả? Cảm động muốn khóc. Nhưng mà cũng hơi ẩn ẩn ê ê khó chịu, biết sao không? Bộ này là cũ rồi, lúc Kit mới tập viết mà được thương hơn các bộ gần đây. Chứng tỏ Kit càng lúc càng yếu tay viết dở hơn cho nên mới...
Hì hì! Nói chứ, sửa truyện này mới phát hiện hồi trước viết sai chính tả dữ quá. Dấu câu cũng đặt loạn. Mà lúc đó không phải Kit ẩu đâu, Kit mới viết cũng chả phân rõ giữa văn nói và văn viết nên vậy đó. Bây giờ hình thức văn phong đỡ hơn, nhưng tâm tình rất tệ. Chậc! Già rồi! Cái gì cũng sa sút...