Mỗi ngày Mạnh thái y đều gọi Anh Ngọc vào thư phòng dạy cho nàng đọc sách viết chữ. Viết chữ Hán khó đến dường nào, từng nét ngoằn ngèo nhớ trước quên nhau. Cũng may, Mạnh thái y rất kiên nhẫn chỉ dạy cho con mình. Dần dần nàng viết được rồi cũng đọc được. Tứ thư ngũ kinh, không hiểu nhiều nhưng có thể nhìn vào mà đọc qua. Mạnh thái y cũng biết Anh Ngọc có khiếu về y thuật, ông cũng rất muốn truyền dạy cho nàng nhưng thấy nàng học chữ cũng đã rất vất vã, thôi thì thư thả học thêm cũng được.
Anh Ngọc được sự yêu quí của cha mẹ kiếp này thật sự mà ngoài mong đợi. Nàng thầm cảm ơn trời đã ban cho nàng cha mẹ, cho nàng có một cơ hội hiếu thảo lần nữa. Đồng thời cũng cầu xin trời phật ban thật nhiều điều tốt đến cho cha mẹ kiếp trước của mình. Họ đã khổ nhiều vì đứa con gái bạc mệnh chết trẻ. Chỉ cầu cho họ được sống thật bình an.
Ngày vui qua mau, đến một ngày từ kinh thành gửi đến một mật chỉ triệu Mạnh thái y trở về kinh lĩnh mệnh. Từ lúc nhận mật chỉ, sắc mặt Mạnh thái y rất tệ. Ông dường như đang rất lo lắng. Anh Ngọc vẫn đứng bên cạnh nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đặt chén trà sâm cho ông rồi vờ như không hiểu chi, ngồi cạnh đó đọc sách. Mạnh thái y đột nhiên gọi nàng qua, thở dài một lúc rồi lấy ra một bức thư nói:
Anh Ngọc hốt hoảng:
Anh Ngọc rối quá lại quên mất hoàng lệnh khó cãi. Vua đã muốn gặp sao có thể không đi? Mạnh thái y khẽ cười, vỗ đầu nàng cưng chiều nói:
Lòng hiếu thảo của con, phụ thân rất mừng. May mắn là có con, nếu không...ta thật không yên tâm về mẫu thân của con. Phong nhi, con biết không, đời này phụ thân chỉ làm một việc xấu mà sau đó phải chịu áy náy day dứt cả cuộc đời. Điều bận tâm lớn nhất của ta là mẫu thân của con. Chỉ cần con lo lắng tốt cho nàng ấy, ta dù có ra đi cũng an lòng...
Phụ thân...!
Anh Ngọc gấp đến nước mắt sắp rơi xuống. Nàng nắm chặt ống tay áo của Mạnh thái y cứ như sợ ông sẽ bỏ đi ngay vậy. Mạnh thái y vỗ về trấn an nàng, gượng cười nói:
Anh Ngọc khẽ nấc:
Mạnh thái y cười:
Dưới bóng trăng, một già một trẻ, hai phụ tử cùng đi dạo trong hậu viên. Anh Ngọc được nghe từ chính miệng một người
cổ đại
như Mạnh thái y kể lại sự tích anh hùng về các nhân vật như khai quốc Lê vương Lê Đại, Lê Lâm, đến các vị tướng tài Đinh Tung, Nguyễn Chấn và cả đại danh nhân thi hào Nguyễn Quá nữa. Ở thời đại này, Nguyễn Quá vẫn đang là người gánh chịu tội tru di vì liên quan đến cái chết của vua Vĩnh Tông Lê Duy Nặc. Mãi đến về sau, dưới thời Vĩnh Trị ông mới được giải oan.
Lúc này, nhân được nghe đến chuyện của Nguyễn Quá, Anh Ngọc nhân tiện hỏi:
Sắc mặt của Mạnh thái y chợt tái nhợt. Ông chắp tay ra sau lưng, nhìn lên trời thở dài:
Anh Ngọc gật đầu. Mạnh thái y nói thế này, nàng càng có cảm giác bất an. Dường như phụ thân đang giấu nàng bí mật gì đó? Dường như người đã liệu về kinh lần này sẽ là thập tử nhất sinh? Cả chuyện của Nguyễn Quá đại nhân, không lẽ chính cha cũng biết ông ấy là bị oan? Anh Ngọc thở dài, có lẽ nên nghe theo lời cha nói, ít nghe, ít hỏi, bảo toàn thật tốt và chăm sóc cho mẫu thân thì hơn!
Cả đêm đó, Anh Ngọc không ngủ. Nhìn bức thư được niêm lại cẩn thận, nàng khẽ thở dài. Những thứ này chắc hẳn là cơ mật triều đình.
"Nguyễn Chấn đại nhân ở trên kinh thành, phụ thân lên kinh thành sao lại không trực tiếp đưa cho ông ấy mà dặn mình giữ lấy đợi thời điểm đưa sau? Không lẽ người là muốn dùng bức thư này để đánh đổi với Nguyễn Chấn đại nhân điều gì đó, đổi lấy bình an cho mẫu thân và mình? "
Trong lòng dù rất khó chịu, nhưng nàng cũng hiểu Mạnh thái y là có nỗi lòng riêng, nàng dù rất tò mò cũng không dám tự ý mở lá thư kia ra xem.
"Chỉ mong mọi chuyện chỉ là phụ thân lo nghĩ nhiều quá!"
Sáng sớm hôm sau, cả phủ ra cửa tiễn Mạnh thái y lên đường. Mạnh thái y trân trọng giúi vào tay Anh Ngọc một mảnh ngọc bội màu trắng rất sáng, ông bóp chặt bàn tay nàng không cho nàng có ý muốn trả lại, nói:
Nói xong, ông liền quay đi. Anh Ngọc đứng phía sau, nắm chặt tay mẫu thân nhìn theo bóng dáng của người phụ thân gần gũi yêu quí đã mấy tháng qua mà trân trọng nói to:
Mạnh thái y lên xe ngựa, vén rèm nhìn ra cửa sổ, vẫy tay chào thê nhi lần nữa. Ông đi lần này, có lẽ là lần cuối cùng được nhìn thấy phu nhân và nhi tử của mình!
"Phong nhi! Tất cả còn lại, phụ thân đành nhờ hết vào con!".
Một tháng sau, kinh thành truyền xuống tin dữ, Mạnh thái y bạo bệnh đột tử trong lúc ở thái y viện. Vừa nhận hung tin, Anh Ngọc suýt nữa đứng không nổi.
"Người đi thật rồi! Phụ thân...người thật sự đi rồi!"
Gia nô nhìn thấy thiếu gia đột nhiên ngã quị ở tiền sãnh liền chạy đến đỡ nàng, vừa gấp rút bẩm báo:
Anh Ngọc giật mình vội túm gia nô:
Mẫu thân ta thế nào?
Phu nhân ngất xỉu rồi!
Anh Ngọc chạy như bay vào phòng Mạnh phu nhân. Phu nhân nằm trên giường, vẻ mặt trắng bệch ghê người. Mắt bà mở trừng to nhưng vô thần, vô cảm. Nha hoàn Yến Nhi ngồi bên giường vừa mếu khóc vừa lay gọi bà. Anh Ngọc bước đến, Yến Nhi nhường chỗ cho nàng. Nàng ngồi xuống, nắm lấy tay phu nhân áp vào mặt mình. Nước mắt của nàng rơi xuống bàn tay bà rất ấm.
Đôi mắt Mạnh phu nhân chợt biến đổi. Bà nhìn trừng nàng, ánh mắt vừa như khốn phẫn, vừa giận lại vừa đau khổ vừa xót thương!
Anh Ngọc ngồi bên giường tỉ tê an ủi Mạnh Phu nhân. Phu nhân ban đầu vẫn là thất hồn mất phách, không chút biến chuyển nhưng dần dần cũng hồi tỉnh. Bà cũng biết Mạnh thái y đi thật rồi. Người đau lòng đâu phải chỉ có một mình bà thôi? Nhìn thấy đứa con trước mặt, một thân nam nhi mà giàn giụa nước mắt, bà cũng xót xa vô hạn. Đứa con này bà đã suýt mất một lần, bà nào có thể nào bỏ mặc hắn, rời xa hắn lần nữa hay sao? Thế là sau khi hồi tỉnh, hai mẫu tử ôm nhau khóc to một trận. Màn đêm yên tĩnh, cả Mạnh phủ lại dậy lên tiếng khóc nao lòng.
Khóc xong một trận, hai mẫu tử cũng cố gặng gượng dậy cố nuốt vào một chén cháo rồi bắt đầu thu dọn hành trang ngay trong đêm. Không hiểu sao, trong lòng Anh Ngọc luôn có cảm giác bất an. Nàng dặn dò mọi người trong phủ thu dọn xong, cũng chia bạc cho các gia nô rồi bảo họ về nhà ngay trong đêm. Chỉ còn lại nàng, Mạnh phu nhân và nha hoàn Yến nhi thì đèo chống nhau lên đường đến phủ ở quê nhà của Nguyễn Chấn đại nhân. Ba người rời khỏi Mạnh phủ vào trấn lân cận thuê khách điếm để ngủ qua đêm. Sáng sớm hôm sau, khi đi ngang tiền sãnh khách điếm lại nghe dân làng họ nói lại việc Mạnh phủ đang đêm đột nhiên bốc cháy, thiêu rụi cả phủ gia, cũng không biết có người thương vong hay không chỉ là vụ cháy thật sự bất thường.
Anh Ngọc nghe xong cũng không tỏ thái độ gì liền dìu Mạnh phu nhân cùng Yến Nhi lên xe rồi lệnh cho phu xe tiếp tục lên đường. Mạnh thái y có bí mật gì mà ngay cả khi ông ấy đã chết còn có người muốn đến tận phủ để gϊếŧ hết cả nhà của ông ấy? Nói đến bí mật, Anh Ngọc chợt nhớ đến bức thư trong ngực áo của mình. Bí mật chắc hẳn là trong này. Nhưng mà phụ thân có nói ngoài Nguyễn Chấn đại nhân ra, ai cũng không thể xem. Nàng thở dài. Bí mật đại sự của lịch sử nên để cho đại nhân vật lịch sử người ta lo liệu. Kẻ vô danh tiểu tốt như mình tốt nhất là giữ cho tròn bổn phận là được rồi. Nàng quay sang nhìn Mạnh phu nhân đang ngồi nhắm mắt. "Vị mẫu thân này có thể vì mất con mà phát điên nhưng hôm nay nghe tin dữ mất chồng thế bà vẫn còn có thể bình tĩnh lại được như vậy. Quả nhiên bà ấy rất xem trọng đứa con giả mạo mình!"
Anh Ngọc cởϊ áσ ngoài khoác vào cho bà, trong lòng tự nhủ:
"Mẫu thân yên tâm! Từ nay con sẽ chăm sóc cho người, mãi mãi hiếu thảo với người như chính mẹ ruột của mình vậy!".