Khi Thu Trinh rời thuyền lên bờ ở bên Hàn Dương, nàng dùng trúc phù mà Thuyên Kỳ để lại, hỏi thăm bọn khất cái. Chúng cho biết rằng Tử Kiếm Tần Hán Biệt cũng có mặt nơi đây. Nàng mừng rỡ vào thành tìm kiếm, trong lốt một nữ nhân tuổi tứ tuần nhan sắc tầm thường, nàng yên tâm rong ruổi. Thần Thâu không đi cùng mà bám theo sau lưng cảnh giới.
Thu Trinh biết Thuyên Kỳ thích rượu ngon và cảnh đẹp nên đã chọn những tửu lâu có đủ hai điều kiện đó. Quả nhiên, khi đến Hán Thủy đại tửu lâu, nàng nhận ra Tần Hán Biệt đang ngồi nhâm nhi bên cửa sổ, dõi mắt ngắm cảnh hoàng hôn trêи sông.
Thu Trinh lựa một bàn gần đó, gọi cơm ăn, ngấm ngầm quan sát họ Tần. Bỗng tiếng tranh luận ồn ào vọng đến. Một tên công tử mặt đỏ gay đang cao giọng :
Lão già cùng bàn đứng phắt dậy chỉ mặt gã mắng :
Gã công tử chưa kịp biện bạch thì một giọng cười sang sảng từ đầu thang lầu vọng đến.
Đó là một người thâm thấp, tuổi trạc năm mươi, y phục màu hồng rất sang trọng và diêm dúa.
Mặt lão trắng như ngọc, da dẻ mịn màng như thiếu nữ, nhãn quan lấp lánh vẻ tà mị. Nếu chiếc mũi không cong và đôi môi mỏng đi một chút thì đúng là một bậc mỹ nam tử.
Sau lưng lão là bốn tỳ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, lưng đeo trường kiếm nhưng phong vận lẳng lơ như kỹ nữ chốn lầu xanh.
Thu Trinh không biết lão là ai. Nhưng từ cuối sảnh, một người đã thảng thốt kêu lên :
Họ Đồ đắc ý ngửa cổ cười ghê rợn :
Các hạ xứng đáng uống với lão phu một chung.
K Người ấy đứng lên, bước lại cung kính vái Tôn giả rồi ngồi xuống bàn. Tuổi tác lão độ thất tuần, râu dài, mặt đỏ, chẳng ai xa lạ mà chính là Hồng Diện Quan Hầu Lư Tuân.
Tiểu nhị đã dọn lên mấy món ăn thượng hạng và một vò rượu quý. Họ Lư mỉm cười hỏi :
Hồng Phấn lão ma cao ngạo đáp :
Lư Tuân buồn rầu nói :
Đồ Quan Thư hỏi lại :
Lư Tuân gật đầu :
Chỉ nội cuộc so gươm với Nam Hải lão tổ cũng đủ chứng minh tài nghệ phi thường.
Hồng Phấn Tôn Giả giật mình :
Kết quả thế nào?
Lão tổ chém rách da Thuyên Kỳ nhưng cũng chúng một chỉ vào bụng, cuối cùng Lão tổ đã trở thành thân hữu của công tử.
Đồ Quan Thư gật đầu :
Tần Thu Trinh tình cờ nhìn thấy những mụn vá nhỏ kín đáo trêи xiêm bốn nữ tỳ. Nàng hiểu rằng Hồng Phấn Tôn Giả đang lâm vào cảnh túng thiếu, liền nảy ra ý định dùng vàng mua chuộc lão. Nàng quay sang ra hiệu cho Bạch Nhật Thần Thâu đang ngồi cách đó mấy bàn. Lão bước lại ngồi xuống cạnh nàng. Trong dung mạo lão nhân tóc bạc, lưng gù. Họ Trịnh trông đạo mạo hẳn lên. Thu Trinh hỏi lão :
Trịnh Cốc hạ giọng đáp :
Thu Trinh bàn bạc với Thần Thâu một lúc rồi đứng lên, tiến đến bàn của Tôn giả.
Nàng cung kính nghiêng mình thi lễ :
Nay may mắn được bái kiến, cúi xin Tôn giả ra tay tế độ cho tâm nguyện của tiện phụ.
Tôn giả thấy nữ nhân này nhan sắc tầm thường nhưng đôi mắt và thân hình rất đẹp, ông nhíu mày hỏi :
Phu nhân cần gì?
Bẩm Tôn giả, tiện nữ mang mối hận sát phu, nhưng võ công kém cỏi nên muốn nhờ tay Tôn giả báo phục dùm. Nếu được thỏa ý nguyện, tiện phụ xin dâng vạn lượng vàng để đền ơn.
Cả Hồng Phấn Tôn Giả lẫn hàng trăm thực khách đều giật mình, không hiểu nàng là ai mà lại nói đến số vàng vạn lượng một cách dễ dàng như vậy! Hồng Phấn Tôn Giả bật cười ngạo nghễ :
Thu Trinh chậm rãi đáp :
Trong lúc nói, nàng không nhìn về phía Tử Kiếm Tần Hán Biệt nhưng đã dặn dò Thần Thâu xem kỹ thái độ của chàng. Họ Trịnh đã nhận ra vẻ sững sờ của họ Tần nên hắng giọng báo hiệu.
Hồng Phấn Tôn Giả nghiêm mặt hỏi :
Mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời. Thu Trinh mắt phượng long lanh ngấn lệ đáp :
Hồng Diện Quan Hầu hừ lên một tiếng :
Thu Trinh thẹn thùng đáp :
Đồ Quan Thư phấn khởi :
Thu Trinh nghiêm giọng bảo :
Đồ Quan Thư suy nghĩ một lúc rồi đáp :
Thu Trinh đồng ý :
Tôn giả ngửa cổ cười dài :
Thu Trinh mừng rỡ đưa tay lột mặt nạ, để lộ dung nhan tuyệt thế của mình. Đồ Quan Thư sững sờ nhìn không chớp mắt. Nhưng nàng đã quay đi, mang lại lớp hóa trang. Tôn giả xuýt xoa :
Thu Trinh sa lệ đáp :
Tôn giả cảm động tán dương :
Thu Trinh nghiêng mình cảm tạ rồi trao cho lão năm tấm ngân phiếu ngàn lượng hoàng kim. Đồ Quan Thư chỉ nhận một tấm, nghiêm giọng bảo :
Thu Trinh nhận lại bốn tấm ngân phiếu, kính cẩn nói :
Nàng hướng về các thực khách cao giọng :
Hồng Diện Quan Hầu thắc mắc :
Chẳng lẽ Tổng đàn đã dựng xong?
Thưa vâng! Trêи đồi Thương Sơn đã có sẵn một tòa sơn trang rất rộng rãi, chỉ cần sửa sang đôi chút là xong.
Có đến mấy chục người là khách giang hồ, phấn khởi hưởng ứng lời mời. Trong số ấy có cả Tử Kiếm Tần Hán Biệt.
Thu Trinh là người thông tuệ, hiểu rằng khi nàng đã lộ mặt thì chàng phải đi theo để bảo vệ. Do đó, nàng mở lời cho chàng có cớ đến Thương Khâu.
Ăn uống xong, Hồng Phấn Tôn Giả cùng bốn tỳ nữ và hơn năm mươi hào kiệt lên đường. Càng lúc đoàn người càng đông.
Đệ tử Cái bang thành Hán Dương đã hỏa tốc cho chim câu đưa thư về Tổng đàn, báo cáo kế hoạch dùng Hồng Phấn Tôn Giả khiêu chiến với bọn Gia Cát Tâm của Thu Trinh.
Quái Cái lập tức khởi động lực lượng Cái bang, loan báo lời phó ước ra khắp thiên hạ. Địa điểm giao đấu chính là bãi trống trước cửa Mê Âm thần cung - chân núi Kinh Môn, thuộc phủ Hà Bắc, thời gian là sáng ngày rằm tháng mười một. Theo đúng quy củ giang hồ, dù cho Hồng Phấn Tôn Giả có bại trận, phe bạch đạo cũng không được giáp công đối phương.
Bảy ngày trước kỳ hạn, Cái bang đã nhận được thư phúc đáp của Lôi Hỏa Đầu Đà, nhận lời phó ước.
Hào kiệt bốn biển lại khăn gói lên đường đến núi Kinh Môn quan chiến. Giáo chủ Ma giáo Lý Bách và phu thê Côn Luân Thần Kiếm cùng thân quyến Thuyên Kỳ đã có mặt ở Thần cung ba ngày trước hôm rằm để tụ hội với các Chưởng môn.
Đến tối ngày mười bốn, nhân mã các lộ đã lên đến bốn ngàn người. Để đề phòng bọn Gia Cát Tâm bầy mưu ma chước quỷ, ám hại quần hùng, việc tra xét lai lịch những người vào sơn cốc được tiến hành rất nghiêm mật. Thiên Diện Nhân Yêu đã chế ra một loại nước để khám phá các gương mặt giả rất thần hiệu. Ban tiếp tân gồm mười nhân vật lão luyện, kiến văn uyên bác, biết rõ lai lịch hào kiệt bốn phương. Sau khi khai tên họ, quê quán, họ được mời rửa mặt bằng một loại nước thơm tho.
Quần hào đã biết chuyện Gia Cát Tâm âm mưu hạ độc định giết hơn vạn người hôm tang lễ Thuyên Kỳ, nên rất thông cảm với thủ tục gắt gao này.
Hồng Phấn Tôn Giả lần này tái nhập giang hồ, muốn đem thần công dương danh thiên hạ, lão rất phấn khởi khi thấy đông đảo hào kiệt đến tham dự. Nhưng sao cuộc đàm đạo với Nam Hải lão tổ, Tôn giả không còn kiêu ngạo như lúc đầu nữa. Quảng Lăng Tiêu đã cảnh báo rằng Gia Cát Tâm có trong người đến năm mươi năm công lực, và hắn đã luyện võ công trong Thần Võ bí kíp. Nếu Gia Cát Tâm liên thủ với Lôi Hỏa Đầu Đà khó có người địch lại.
Đầu giờ tỵ, sáng ngày rằm, Lôi Hỏa Đầu Đà và Gia Cát Tâm xuất hiện. Giang hồ đã đặt cho Gia Cát Tâm biệt danh Xà Thiệt thư sinh. Hôm nay gã mặc võ phục trắng, mặt bịt kín. Còn Lôi Hỏa Đầu Đà tướng mạo vẫn như ngày nào. Lão cao hơn người thường cả gang tay, đỉnh đầu hói bóng, chỉ còn một vành tóc bạc lưa thưa chung quanh. Mặt lão đỏ như gấc chín, song thủ dài quá gối, mũi lân, mắt lộ, miệng rộng... nói chung trông rất uy mãnh và hung bạo. Đầu đà cất giọng rổn rảng như chuông đồng :
Đồ Quan Thư ngạo nghễ đáp :
Gia Cát Tâm bật cười gian hoạt :
Quần hào phẫn nộ hết lời chửi mắng gã.
Thu Trinh trong bộ tang phục, bước ra chỉ mặt Xà Thiệt thư sinh nói :
Chẳng qua chỉ là kẻ hạ lưu, gian hoạt còn thua cả loài cẩu trệ, súc sinh!
Nàng ít khi chửi mắng ai nên nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, mặt đỏ hồng, tay chân run rẩy. Mấy ngàn hào kiệt đồng thanh phụ họa :
Gia Cát Tâm dù mặt dày cách mấy cũng không khỏi hổ thẹn, gầm lên :
Hồng Phấn Tôn Giả xua tay, ra dấu bảo mọi người im lặng rồi hỏi :
Xà Thiệt thư sinh ứng tiếng :
Dứt lời, gã rút kiếm xông vào. Ngay chiêu đầu, gã đã dùng đến tuyệt học trong Thần Võ bí kíp. Chiêu “Thiên Kiếm Tà Huy” tỏa ánh vàng rực rỡ, chụp xuống đầu đối thủ.
Hồng Phấn Tôn Giả cười nhẹ, đôi ngọc thủ chớp lên, biến thành hàng ngàn chưởng ảnh, xuyên qua kiếm quang uy hϊế͙p͙ các tử huyệt trước ngực đối phương. Gia Cát Tâm kinh hãi nhảy lùi ba bước, vung tả thủ vỗ một đạo Lôi Hỏa chưởng đỏ rực. Chưởng kình chạm nhau nổ ầm ầm, Đồ Quan Thư rõ ràng chiếm ưu thế hơn. Pho Tố Thủ Ma Ảnh của lão thiên biến vạn hóa, uy lực kinh nhân, đưa địch nhân vào thế hạ phong.
Gia Cát Tâm rống lên, vận toàn lực đánh chiêu “Thiên Kiếm Băng Hà”. Nhưng gã không hề luyện Âm Dương thần công nên kiếm khí chẳng chút hơi lạnh, mất cả diệu dụng của chiêu thức.
Hồng Phấn Tôn Giả cười ha hả, vỗ liền mười mấy thế chưởng chặn đứng đường kiếm rồi đẩy đạo chưởng phong vào tâm thất đối phương. Gia Cát Tâm trúng đòn, hự lên một tiếng, máu rỉ ra khóe miệng, văng ngược về phía sau.
Quần hào hoan hô vang dậy, Đồ Quan Thư mỉa mai :
Lôi Hỏa Đầu Đà thấy đồ đệ thảm bại. Lão vung chưởng nhập cuộc. Những đạo chưởng kình nóng rực, đỏ như lửa bủa vây lấy họ Đồ. Gia Cát Tâm cũng lau máu miệng, xông vào giáp công.
Chỉ sau trăm chiêu, Quan Thư đã rơi vào thế hạ phong. Xét về bản lãnh thì lão hơn Lôi Hỏa Đầu Đà. Nhưng vì còn có tên Gia Cát Tâm xảo quyệt, luôn rình rập cơ hội, đánh vào chỗ nhược nên họ Đồ lung túng.
Thêm ba mươi chiêu nữa, Hồng Phấn Tôn Giả biết không thể kéo dài đành đổi mạng với đối thủ. Lão hít một hơi chân khí, vận thần công bảo vệ hậu tâm rồi tung sát chiêu “Tố Thủ Trạch Hoa”. Chưởng ảnh trắng muốt giăng mắc đấu trường, đánh bại Hỏa Chưởng của Đầu đà rồi vỗ vào ngực lão.
Gia Cát Tâm không bỏ lỡ cơ hội, như ánh sao băng ập đến giáng mạnh vào lưng Đồ Quan Thư. Gã là kẻ gian hoạt, đa nghi nên sợ trúng kế, không dám dùng kiếm đâm, mà chỉ dùng chưởng cách không hạ thủ.
Hai tiếng nổ vang lên cùng một lúc, Lôi Hỏa Đầu Đà hộc máu văng ra gần trượng. Còn Hồng Phấn Tôn Giả bị chấn động mạnh nhưng vẫn bình thản quay người lại mỉm cười :
Gia Cát Tâm kinh hoàng tung mình rời khỏi đấu trường. Nhưng gã vừa biến mất thì Đồ Quan Thư phun ra một vòi máu đỏ tươi, khuỵu xuống.
Nam Hải lão tổ vội nhảy đến điểm nhanh mấy huyệt đạo rồi truyền công lực bảo vệ tâm mạch cho họ Đồ.
Độc Y Trương Thúc nhét vào miệng lão ba viên linh đan, nắm tay xem mạch. Hai khắc sau, Hồng Phấn Tôn Giả mở mắt gượng cười :
Thu Trinh cảm kϊƈɦ sụp xuống lạy tạ :
Trương thần y cười bảo :
Mọi người nghe lão khẳng định, mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm. Lý giáo chủ cười ha hả :
Đồ Quan Thư gượng cười đáp :
Trương Thúc bước đến xem mạch Lôi Hỏa Đầu Đà, thấy lão đã chết, ông thở dài nói :
Tử Kiếm Tần Hán Biệt bỗng bước ra trầm giọng nói :
Dứt lời, gã bước đến vác thi hài Đầu đà đi khỏi sơn động. Hồng Phấn Tôn Giả hỏi bằng giọng yếu ớt :
Quái Cái ứng tiếng :
Quần hào giải tán trở về cố quận, hào hứng bình luận cuộc tử đấu. Rốt cuộc chỉ còn lại bọn Lý Bách và các phái bạch đạo. Phu thê Cung chủ Thần cung mời họ vào cung dùng trà.
Hồng Phấn Tôn Giả cũng được khiêng vào trong tĩnh dưỡng.
Một khắc sau, Tần Thu Trinh và Bạch Nhật Thần Thâu về đến, trán và lưng ướt đẫm mồ hôi. Nàng hổn hển nói :
Đinh cung chủ thắc mắc :
Lý Bách cười đáp :
Đinh Thanh Bình sửng sốt, mừng rỡ nói :
Thánh Nữ mỉm cười :
Mọi người bàn bạc đến trưa, dùng cơm xong liền khởi hành. Lý giáo chủ cùng các cao thủ Ma giáo trở về lại Tổng đàn ở Chiết Giang. Còn Nam Hải lão tổ cùng phu thê Thần Kiếm đưa thê tử của Thuyên Kỳ về Tổng đàn Vệ Đạo Minh ở Thương Khâu. Độc Y và Hồng Phấn Tôn Giả cũng đi theo họ.
Thu Trinh cùng Thần Thâu tiếp tục tìm kiếm Tần Hán Biệt. Hai trăm cao thủ Thiên Nhãn đường cũng được huy động lục soát vùng rừng chung quanh núi Kinh Môn. Nhưng sau nửa tháng uổng công, Thu Trinh quyết định bỏ cuộc, đi về Tây An xác minh lai lịch họ Tần.
Giữa tháng chạp, nàng và Trịnh Cốc đến bờ sông Hán Thủy thì nhận được tin.
Thiên Diện bang ra đời. Không rõ chúng đặt cứ địa ở đâu, nhưng đã cho người cải trang xâm nhập, đốt phá trọng địa các phái bạch đạo.
Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự cháy mất mấy ngàn quyển kinh. Thanh Hư Quán trêи núi Võ Đang cũng sập một góc. Nặng nề nhất là phái Hoa Sơn, Chưởng môn Hận Thiên Kiếm và ba chục đệ tử bị hạ độc thủ, đang trong cảnh thập tử nhất sinh.
Bọn chúng còn cả gan giả mạo Quái Cái, thừa lúc họ Bạch đi vắng vào Tổng đàn Lạc Dương định lấy đi Lục Trúc Ngọc Trượng, nhưng cũng may, Trưởng lão Cái bang Thần Nhãn Quỷ Bổng là người thông minh, cẩn trọng, không cho gã lấy đi còn vặn hỏi đủ điều. Cuối cùng, tên gian tặc bị lộ, tung độc phấn rồi đào tẩu. Các phái võ lâm rúng động vì thủ đoạn của bọn tà ma, bế môn kiểm tra lại nội tình, đặt ra những mật khẩu để phân biệt thực sự.
Bầu không khí ngờ vực, sợ hãi bao trùm khắp giang hồ. Thiên Diện Nhân Yêu đã được bí mật đưa đến Tổng đàn Vệ Đạo Minh để họp bàn cùng các lãnh tụ võ lâm, tìm phương chống lại chiến thuật của Thiên Diện bang.
Lục Vô Song truyền cho họ cách pha chế loại nước Chân Diện Thủy để sử dụng. Mọi biện pháp đề phòng đã được đưa ra. Độc Y cũng phát cho các phái loại bột thử độc để kiểm tra nguồn nước uống.
Mọi người có cảm giác như đang phải chống lại với những kẻ thù vô hình, độc ác.
Lần này Thu Trinh hóa trang thành một thiếu nữ tuổi đôi mươi, không xinh đẹp nhưng tươi tắn và duyên dáng. Thần Thâu đóng vai thân phụ của nàng.
Bên kia sông Hán đã là địa phận Cao Lăng của Thiểm Tây. Hai người vào huyện thành tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn uống.
Cao lăng nằm cạnh bờ sông và trục lộ chính vào đất Thục nên rất sầm uất phồn vinh.
Đường trong thành lót đá sạch sẽ, hiệu buôn và quán xá rất nhiều. Cao Lăng Đại Khách Điếm gồm một tửu lâu hai tầng ở giữa và hàng trăm phòng trọ vây quanh. Ngăn cách giữa hai phần này là một vườn hoa tươi tốt, râm mát.
Thu Trinh nhận phòng, tắm gội xong liền rủ Thần Thâu sang tửu lâu ăn trưa. Nàng vui mừng nhận ra Tần Hán Biệt đang ngồi uống rượu với một người. Nàng không tin vào mắt mình là người đối ẩm với họ Tần chính là Lôi Hỏa Đầu Đà. Ngay Trương thần y cũng xác nhận lão đã đứt hơi, sao giờ lại ngồi đây? Thu Trinh cố giữ vẻ thản nhiên, chọn một bàn không xa, lắng nghe câu chuyện. Thần Thâu ngồi xuống cạnh nàng thì thầm :
Nàng bảo lão gọi mấy món ăn và bình rượu nho. Hai người vừa ăn vừa quan sát bàn của họ Tần. Họ nghe Đầu đà cười khà khà bảo :
Tử Kiếm thản nhiên hỏi lại :
Đầu đà thở dài :
Ngày ấy, hắn đã lén ta gài hỏa dược trêи núi Vỹ Uyên để ám hại họ Thẩm. Khi được tin Thuyên Kỳ vong mạng bởi quỷ kế, ta đã chửi mắng hắn thậm tệ, nhưng nghĩa sư đồ đâu có thể bỏ được? Nay ta thọ ân cứu tử của Tần đệ, nguyện đem thân già này kề cận ngươi suốt đời, coi như chẳng còn quan hệ gì với Gia Cát Tâm nữa.
Tần Hán Biệt hờ hững nói :
Lôi Hỏa Đầu Đà gật đầu :
Hai người tiếp tục ăn uống, chuyện trò. Té ra tính tình của Đầu đà rất cương trực và hào sảng. Uống cạn vò rượu, lão càu nhàu :
Hán Biệt giật mình nhưng chẳng nói gì. Bổng từ ngoài cửa có bốn nữ lang bước vào, mùi son phấn sực nức cả tửu lâu. Đi đầu là một nàng mặc cung trang màu tím nhạt, thướt tha như cành liễu trước gió. Nàng bước đến trước bàn của Đầu đà, đảo khóe thu ba, tươi cười hỏi :
Họ Tần nhíu mày đáp :
Nữ lang liếc đôi mắt đẹp :
Tử Kiếm hỏi lại :
Nữ lang khúc khích cười, lắc đầu :
Lôi Hỏa Đầu Đà rổn rảng hỏi :
Vậy tên Gia Cát có mặt ở Tổng đàn không?
Thưa có! Quân sư nghe nói tiền bối còn sống, người rất hoan hỉ.
Đầu đà giận dữ bảo :
Nữ lang cười xòa :