Lên Thiên Đài rồi hả? Mọi người thấy bóng hình Hiên Viên Phá Thiên biến mất, thầm nhủ trong lòng một tiếng, chìa khóa quả nhiên có thể thông lên Thiên Đài, nhưng trong cửu trọng thiên, mỗi một chìa khóa đều có một màu sắc khác nhau, đây đại biểu cho ý gì? Hay thật sự giống như lời Khổ Hạnh tăng nói, đi lên cửu trọng thiên, càng lên cao càng tốt, chỗ tốt này, có phải thể hiện tại trên màu chìa khóa hay không? - Hiên Viên Phá Thiên thật bá đạo, không đi lên được lục trọng thiên, vậy mà lại nói tất cả mọi đều chỉ có thể ngưng hẳn tại ngũ trọng thiên.
Câu nói vừa rồi của Hiên Viên Phá Thiên đang tuyên cáo, không người nào có thể vượt qua y, ngũ trọng thiên đã là cực hạn của y, những người khác, có cường thịnh hơn nữa cũng chỉ có thể sải bước tới ngũ trọng thiên, điểm cuối của mọi người. Có ít người, mặc dù trong lòng không phục, lại không thể không thừa nhận sự k/hủng bố của cửu trọng thiên. Hiên Viên Phá Thiên đáng sợ như thế, tuyên bố muốn đoạt vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, nhưng vẫn phải ngưng lại tại ngũ trọng thiên, cho dù đã vươn bước lên lục trọng thiên, nhưng lại rụt trở về. Có thể thấy được lục trọng thiên đáng sợ đến cỡ nào. Hơn nữa, trước Hiên Viên Phá Thiên, ngay cả Thiên Đài, cũng chưa có người có thể sải bước đi lên. Lúc này, biển người mênh mông, càng trở nên có chút an tĩnh, tuy nhiên rất nhanh, đám đông lại lần nữa bắt đầu khởi động, vô số người tiến lên cửu trọng thiên, một lớp nối tiếp một lớp, giống như thủy triều không ngừng đập vào bờ. Ngoại trừ Hiên Viên Phá Thiên, cuối cùng cũng có người đi lên Thiên Đài rồi, tuy nhiên cũng chỉ lấy được cái chìa khóa của tầng thứ nhất, chỉ có thể trở thành khách qua đường trên Thiên Đài, mà đánh mất tư cách trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Có người thứ hai, thì người thứ ba, thứ tư cũng lần lượt xuất hiện, nhưng kèm theo đó, so với số ít những người có thể bước chân lên Thiên Đài, lại có thật nhiều người bị cửu trọng thiên bắn ngược trở về, giống như người đầu tiên kia, bị lực lượng kinh khủng chấn động bay ra xa xa, lập tức nhắm mắt khoanh chân, bắt đầu tu luyện, củng cố khí huyết đang quay cuồng. Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người hóa thành khí thế cuồn cuộn, giống như sóng biển, không ngừng đánh thẳng vào cửu trọng thiên, nhưng có người vui sướng, có người buồn. Người thành công chỉ là số ít, nhưng người bị lực lượng cửu trọng thiên đánh ra xa lại có số lượng cực kỳ k.hủng bố. Đám người phía trước Lâm Phong dần dần giảm đi, nhưng đám người phía sau thì ngày càng nhiều lên, đều bị đánh bay trở về. Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc trời, lúc này chỉ cách giữa trưa khoảng một canh giờ, trong biển người vô tận kia, hẳn có hơn vạn người trèo lên Thiên Đài, còn người chân chính sải bước lên nhị trọng thiên, đạt được tư cách cạnh tranh trở thành môn đồ Hoàng Vũ, còn kém xa, không bằng một nửa đám người đi lên được Thiên Đài. Thang trời mười tám ngàn trượng, đã không còn cảnh tượng rầm rộ như trược nữa, có vẻ có chút thưa thớt, nhưng dưới Thiên Đài, người lại không ít đi chút nào, vô số người vây xem, mắt thấy mọi người thay phiên nhau, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, vì môn đồ Hoàng Vũ liều hết sức lực.
.. xu thế của cửu trọng thiên chút nào. Thu Nguyệt Tâm nhìn đám người thay phiên nhau, ngã xuống đi lên, cảm thán một tiếng:
Giống như đại sư kia nói, cửu trọng thiên này không phải giống như võ đài, mấy bước nhất trọng thiên, khó như lên trời, nhưng vẫn có vô số người vì nó mà điên cuồng!
Nguyệt Tâm, nàng sinh ra tại đại gia tộc, kế thừa thiên phú hùng mạnh, lại có thân phận tôn quý, chưa từng có cảm giác đau như cắt, làm sao cảm thụ được nỗi đau buồn của một con kiến!
Lâm Phong nói nhỏ:
Những thứ này đều là nỗi đau của kẻ yếu! Thu Nguyệt Tâm nhìn Lâm Phong, nở nụ cười với hắn:
Nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không ngừng bị đánh bay ra ngoài, không khỏi có chút cảm giác bi thương!
Con đường cường giả, cũng giống như cửu trọng thiên này, có thể thành công, chỉ có một số ít người, đại đa số người vẫn bị loại bỏ.
Nói rất hay, loại người như người, chính là loại nhất định bị loại bỏ, còn dám trước mặt Thu tiểu thư ba hoa khoác lác.
Lúc này, có một bóng người nói lời châm chọc, ánh mắt của Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong hơi hơi liếc qua, lập tức thấy được bóng đám người Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp.
Ánh mắt Dương Tử Lam lạnh lùng, hiển nhiên vẫn còn canh cánh việc ngày ấy trong lòng.
Loại người vô căn cứ này, nhìn thấy kẻ yếu liền cao cao tại thượng, tự cao tự đại, nhưng trước mặt cường giả, lại tất cung tất kính, giống như súc vật, không có trái tim cứng cỏi của võ đạo. Mặc dù có được xuất thân không tầm thường, nhưng cuối cùng sẽ biến thành bậc thang, cho những người có ý chí võ đạo cứng cỏi trèo lên, cao thủ chân chính trên con đường võ đạo, sẽ đạp trên thi cốt của những người như vậy mà tiến về phía trước. Lâm Phong giống như không nhìn thấy đám người Dương Tử Lam, tiếp tục cùng Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ, nhưng lời của hắn chỉ ai, thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Sắc mặt Dương Tử Lam trong khoảnh khắc đã trở nên âm trầm, trên người có một cỗ hàn ý bao phủ thân thể Lâm Phong.
Người xuất thân cao quý, bọn họ nhất định có thể đứng trên không quan sát chúng sinh, nhưng người xuất thân ti tiện, không có bất kỳ điều kiện cùng thành tựu nào có thể so sánh với người khác, chắc chắn phải trải qua gấp mười, thậm chí gấp trăm lần cố gắng và đau khổ. Nhưng tuyệt đại đa số người, cũng sẽ ch.ết đi trong cái đau khổ gấp mười, gấp trăm lần đó, trở thành một khối xương trắng trong chúng sinh, thậm chí cái ch.ết của hắn còn không dậy nổi nửa điểm gợn sóng. Cho dù bọn họ muốn leo lên quyền quý, cũng trở thành một thành viên trong những người cao quý đó, vẫn chỉ bị người miệt thị. Dương Tử Lam cười lạnh liên tục, đánh trả Lâm Phong.
Như vậy theo như lời ngươi nói, nàng tất sẽ quan sát ta, một khi đã như vậy, ngươi dám để cho nàng cùng ta chiến một trận không?
Hả? Vẻ mặt Dương Tử Lam tức giận, nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nghĩ tới, người này lại dám hướng Dương Tử Diệp khiêu chiến.
Có gì không dám.
Dương Tử Diệp lãnh băng trả lời, kỳ thật trong nội tâm nàng ta vẫn ghen tỵ với thiên phú và tu vi Thu Nguyệt Tâm. Đều là thiên kim đại thế gia nơi Bắc hoang, nàng ta và Thu Nguyệt Tâm thường xuyên bị người lấy ra so sánh. Lúc này, một gã không biết tên đứng bên cạnh Thu Nguyệt Tâm không ngờ cũng dám khiêu chiến nàng, làm cho trong lòng nàng ta sinh ra hàn ý. Thu Nguyệt Tâm và Dương Tử Lam đều tránh ra, Dương Tử Diệp và Lâm Phong đứng đối diện nhau. Lâm Phong vốn ẩn giấu tướng mạo sẵn có, nên nàng ta đương nhiên là không nhận ra.
Dương Tử Diệp bước chân ra, lực lượng huyết mạch trên người cuồn cuộn mà động, một đạo chưởng lực mềm nhẹ đuổi giết về phía Lâm Phong, ngay lập tức dường như có rất nhiều chưởng ảnh trùng điệp, giống như ảo ảnh đánh về phía Lâm Phong. Không gian phát ra từng trận tiếng vang ầm ầm, chưởng ảnh mỗi lần trùng điệp liền chấn động không gian run lên, uy thế hùng mạnh. Lâm Phong đứng đó, hồn nhiên không hay, giữa hư không xuất hiện một cỗ xu thế, bàn tay hắn chậm rãi nâng lên, xu thế tự nhiên được tay hắn dẫn động, lưu quang luân chuyển.
Bàn tay Lâm Phong đánh ra, toàn bộ xu thế thiên địa tự nhiên xung quanh lập tức hội tụ, lực lượng kinh khủng chấn động thiên địa vang lên thanh âm trầm nặng, như kiểu tiếng sầm rền nổ tung. Trong khoảnh khắc, từng đạo chưởng ảnh trùng điệp của Dương Tử Diệp bị cỗ xu thế kinh khủng này đè ép dập nát, tan thành tro bụi. Vẻ mặt Dương Tử Diệp cứng đờ, trên mặt lộ ra chút vẻ kinh hãi, chưởng lực của Lâm Phong lại lợi hại như vậy.
Một tiếng nổ vang động cuồn cuồn truyền ra, hư không chấn động, Dương Tử Lam xuất thủ, đánh nát tan chưởng lực của Lâm Phong, bảo vệ Dương Tử Diệp. Sóng khí k.hủng bố trở lại bình thường, Dương Tử Lam lạnh lùng nhìn Lâm Phong, hàn ý trên người tản ra, nói:
Ngươi là người phương nào!
Ta chỉ là một thành viên trong chúng sinh, không phải ngươi vừa mới nói, người xuất thân cao quý nhất định có thể quan sát chúng sinh đó sao? Sao giờ phút này lại chật vật thành như vậy rồi.
Lâm Phong cười lạnh nói:
Nhưng lại không biết rằng, mình hcir nương nhờ hào quang tiền bối che chở, bằng không người như thế, nếu có một ngày đi ra ngoài một mình, có thể bị người khác mạt sát một cách dễ dàng, vĩnh viễn không có thành tựu về sau, chỉ có thể như đóa hoa trong nhà kính, bi ai!
Dương Tử Lam quát lạnh một tiếng.
Lâm phong tiếp tục châm chọc, ngay sau đó nói: