Mở mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm, khóe miệng Lâm Phong cũng lộ ra nụ cười, ý chí kiếm đạo tầng sáu, quả nhiên mạnh hơn nhiều.
Lâm Phong đứng dậy, nhìn về Kiếm Tôn giả, khom người nói:
Hắn biết, lúc rồi hắn còn kém một tia là đột phá, Kiếm Tôn giả trợ giúp hắn, một tiếng hét kia cùng chung nhịp đập với tâm của hắn, để ý chí kiếm đạo của hắn xông phá trói buộc, trực tiếp bước vào tầng sáu. Lực lượng của Tôn giả, mỗi một cử động đều hợp lĩnh ngộ của hắn. Loại cảnh giới này, Lâm Phong còn chưa thể nghĩ tới, dĩ nhiên hắn cũng hiểu được, dù là giờ phút này, khoảng cách Tôn giả đối với hắn vẫn còn rất xa.
Cường giả Tôn Vũ, tại một đế quốc trung phẩm cũng là kẻ đứng đầu, vô luận đi tới chỗ nào cũng được người tôn sùng. Nếu Tôn giả đến một đế quốc hạ phẩm có thể một tay che trời, về phần nước nhỏ như Tuyết Nguyệt, ngay cả bóng người Tôn giả cũng khó mà nhìn thấy. Có lẽ trong lúc tình cờ cũng có vài vị Tôn giả đi ngang qua, nhưng e là không có kẻ nào biết được.
Kiếm Tôn giả cũng lộ ra nụ cười hiếm có, còn chưa bước vào Thiên Vũ đã có ý chí kiếm đạo tầng sáu, đợi tới khi Lâm Phong bước vào Thiên Vũ, là lúc xuất hiện một yêu nghiệt có thể khiêu chiến vượt cấp.
Cảnh giới càng cao, khiêu chiến vượt cấp càng thêm khó khăn, mỗi một tu vi cảnh giới đều chênh lệch khổng lồ, muốn bù đắp thì chỉ có thể dựa vào ngộ tính cường hãn, lĩnh ngộ được lực lượng ý chí siêu cường, có thể bù đắp cảnh giới không đủ, tạo thành lực sát thương khủng bố, đạt tới hiệu quả khiêu chiến vượt cấp.
Tuyết bào Tôn giả trở nên cực kỳ nghiêm túc, chân thành nhìn Lâm Phong dặn dò. Dù là bọn họ, đứng trước mà Hoàng giả cũng nhỏ bé không đáng kể, tuy truyền ngôn là Hoàng giả đã không còn, nhưng tùy ý một cấm chế hoặc bẫy rập nho nhỏ cũng đủ làm cho Thiên Vũ rơi vào vực sâu vô tận, đừng nói chi là Huyền Vũ. Huyền Vũ, trước mặt Hoàng giả lộ vẻ quá mức bé nhỏ.
Bọn họ đã nghe nói, tại Thánh Thành Trung Châu có vô số Thiên Vũ, thậm chí là Tôn giả, cũng muốn sứt đầu mẻ trán tranh nhau làm môn sinh của Hoàng giả, môn đồ của Vũ Hoàng!
Mỗi một môn đồ của Vũ Hoàng đều có địa vị tượng trưng, được người tôn sùng, toàn bộ đều là thiên tài có thiên phú cực kỳ cường đại. Mặc dù bọn họ có lẽ đời này không thấy được bổn tôn Vũ Hoàng, nhưng hai chữ môn đồ này cũng đủ tạo nên một tầng vinh quang lên người. Nếu may mắn được Vũ Hoàng chỉ đạo, vậy thì tất phát triển rất nhanh, tương lai chắc chắn tươi sáng.
Lâm Phong hiểu được ý tứ Tuyết bào Tôn giả, ba vị tiền bối dốc lòng dạy hắn, trong lòng hắn rất biết ơn, tình không trả hết. Có thể được Tôn giả chỉ đạo, thậm chí là cả ba vị Tôn giả, đây là điều mà trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, có khi hắn hoài nghi mình có phải đã đoạt hết số mệnh của người bên cạnh hay không? Như vậy mới làm cho số mệnh của hắn tốt như thế, mà số mệnh người bên cạnh hắn thì không được tốt.
Tuyết bào Tôn giả nhìn Lâm Phong nói, nói xong lão vung tay đạp bước lên mặt tuyết, chuẩn bị rời đi.
Hỏa Diễm Tôn giả nhắc nhở một tiếng, dù Kiếm Tôn giả không nói gì, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ mong đợi, trong ánh mắt trầm tĩnh lộ ra ánh sáng hi vọng.
Từ trong ánh mắt của ba vị lão nhân, Lâm Phong có thể nhìn ra được tâm ý của mấy người, trong lòng đột nhiên cảm thấy không cảm xúc không hiểu. Hắn cúi người chào hai người, sau đó vọt tới bên cạnh Tuyết bào Tôn giả.
Bông tuyết bay múa, chỉ sau chốc lát, Tuyết bào Tôn giả mang Lâm Phong tới chỗ ở của mình, Đường U U thấy Lâm Phong tới đây, trên mặt liền lộ ra nụ cười. Giờ phút này nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa còn được Tôn giả chỉ điểm, tu vi của nàng đã bước vào Huyền Vũ cảnh tầng tám, tùy thời có thể đột phá.
Tuyết Linh Lung từ trên mặt đất, nhảy lên không trung, Lâm Phong còn chưa hạ xuống thì nó đang lao vào trong ngực hắn.
Lâm Phong lộ ra nụ cười tươi rói, ôn nhu vỗ lên bộ lông tuyết trắng của Tuyết Linh Lung, khẽ gật đầu với Đường U U.
Lâm Phong vừa rơi xuống đất, liền ân cần hỏi.
Đường U U phóng ra khí tức trên thân, một chút cũng không bị thương thế ảnh hưởng, Lâm Phong cũng trở nên yên lòng.
Lâm Phong lại quay người, nhìn Tuyết bào Tôn giả.
Tuyết bào Tôn giả gật đầu, lão đã dùng thiên lý truyền âm, để cho Liệp Nhân triệu tập sáu người còn lại tới chỗ của mình.
Lúc này, tại chỗ ở của Liệp Nhân, cũng là nơi đặt chân đầu tiên của mấy người Lâm Phong khi vào Thiên Trì. Bách Lý Hề, Hàn Thu Vũ cùng với Bích Lạc Hoàng Tuyền đã đến, cùng bọn họ còn có những cường giả chỉ đạo mấy người. Những người này cũng muốn nhìn một chút, những thiên tài mà Thiên Tuyền Phong bọn họ lựa chọn ra rốt cuộc là nhân vật như thế nào. Mặt khác cũng là tạm biệt, qua một tháng ngắn ngủi chỉ đạo này, bọn họ coi như là thầy của mấy vị thiên tài.
Thầy chỉ dạy Bách Lý Hề, Tuyết Lý Kiếm, thấy Thuần Dương liền có chút kinh ngạc, xem ra Hàn Thu Vũ này có thiên phú còn mạnh hơn cả Bách Lý Hề. Nếu không Liệp Nhân cũng sẽ không để lão quái vật Thuần Dương này chỉ dạy.
Cường giả sau lưng Bích Lạc Hoàng Tuyền cũng nhìn Thuần Dương, nhất thời Hàn Thu Vũ liền cảm giác mặt mũi tươi sáng, thầy chỉ đạo hắn là mạnh nhất.
Tuyết Lý Kiếm thầm nghĩ.
Ngay sau đó, tiếng xé gió truyền lại, Thiên Trì Tuyết ngự không mà đến, áo trắng như tuyết, xinh đẹp phi phàm, nhưng sắc mặt nàng lại có chút khó coi.
Một giọng nói chân thành truyền tới, ngay sau đó mọi người liền nhìn thấy Hoàng Phủ Long đã tới gần, làm cho Thiên Trì Tuyết nghiến răng nghiến lợi. Mấy ngày này cùng tu luyện chung với Hoàng Phủ Long, có thể nói là nàng như chịu phải hành hạ, không nói gì khác, đơn giản là Hoàng Phủ Long này quá vô sỉ, luôn đeo bên người nàng không nói, lại còn cứ luôn mồm nói là nàng là vợ tương lai của hắn, xưng hô thân mật, làm cho Thiên Trì Tuyết có vọng động đánh cho hắn một trận tơi bời.
Tất cả mọi người nghe được liền ngạc nhiên một hồi, chẳng lẽ thanh niên thật thà này cũng là một trong tám đại thiên tài?
Thấy Hoàng Phủ Long chuẩn bị bu lại, Thiên Trì Tuyết liền lạnh băng hét lên, Hoàng Phủ Long run run cười, nói:
Chân thon khẽ run, Thiên Trì Tuyết thiếu chút nữa giận quá mà té lăn quay, người này, quá vô sỉ rồi!
Thuần Dương hiển nhiên cũng quen biết Thiên Trì Tuyết, cười hỏi.
Thiên Trì Tuyết lãnh đạm trả lời.
Hoàng Phủ Long thật thà cười, làm cho chân mày Thuần Dương cứng lại, nhưng sau đó lão liền cười lên, người này, thú vị, là một diệu nhân, hơn nữa thằng này có thể được an bài bên người Thiên Trì Tuyết, thiên phú chắc chắn có chỗ hơn người.
Giữa bầu trời, bông tuyết không ngừng rơi, từ phía xa, một đoàn bông tuyết phiêu đãng mà tới, trên đó có ba người, trong đó, trên vai người thanh niên có một Tuyết yêu màu trắng.
Thấy Tuyết bào lão giả trên bông tuyết, nhất thời những vị cường giả Thiên Vũ đều kinh hãi, sau đó lại đưa mắt nhìn hai người Lâm Phong cùng Đường U U.
Tuyết Lý Kiếm cười khổ, xem ra Liệp Nhân giao Bách Lý Hề cho hắn chỉ đạo, thiên phú chỉ cao hơn hai người Bích Lạc Hoàng Tuyền, hai người sau cùng này lại theo Tôn giả mà đến.
Bách Lý Hề thấp giọng châm chọc, nhìn thấy Lâm Phong, hắn liền cảm giác không khoái.
Tuyết Lý Kiếm khẽ quát, trợn mắt nhìn Bách Lý Hề một cái. Bách Lý Hề cứng đờ người, liền ngay sau đó hắn liền thấy Tuyết Lý Kiếm, Thuần Dương cùng mấy vị cường giả Thiên Vũ gấp gáp tiến tới mấy bước, hướng về người mới đến, cung kính khom người làm lễ, nói: