Cao Phong dừng lại, hướng mặt về phía vừa có tiếng phát thoại :
Vút!
Bang chủ Cái bang xuất hiện, bĩu môi nhìn Cao Phong :
Cao Phong ung dung thừa nhận :
Bang chủ Cái bang cười khinh khỉnh :
Cao Phong hất mặt :
Lão Bang chủ hầm hầm nét mặt :
Cao Phong hỏi ngược lại :
Lão đáp :
Cao Phong xua tay :
Lão trợn mắt :
Cao Phong cười nụ :
Cao Phong bảo :
Cao Phong cười khẩy :
Bang chủ Cái bang giận tím mặt :
Cao Phong nhún vai :
Lão thóa mạ :
Cao Phong hấp háy mắt :
Lão kêu be be :
Đó là vì ta muốn phụ họa với ngươi, hù lão “quạ đen” một mẻ, chứ làm gì có thứ tuyệt kỹ quỷ quái đó?
Đối với Thần Bí cung thì tuyệt kỹ thất truyền của quý bang vẫn là một điều bí mật thật sự.
Lão nổi xung :
Cao Phong nghiêm mặt :
Lão nạt :
Cao Phong hất mặt :
Lão phát tác :
Cao Phong bĩu môi :
Lão gầm lên :
Lão xông đến và phát kình.
Vù...
Cao Phong cười lạt :
Vừa nói, Cao Phong vừa dịch người tránh chiêu.
Vút!
Bang chủ Cái bang giận đến râu tóc dựng đứng :
Cao Phong tránh lần thứ hai :
Vút!
Lão quát to như tiếng sấm :
Vù...
Cao Phong lại tránh lần thứ ba :
Vút!
Bang chủ Cái bang gầm vang :
Vù...
Cao Phong gầm trả lại :
Vù...
Nhị kình giao nhau.
Ầm!
Cao Phong loạng choạng...
Bang chủ Cái bang bật cười :
Ào... Ào...
Cao Phong nghiến răng bật rít lên :
Vù...
Lần này đúng lúc nhị kình sắp giao nhau, Cao Phong đột nhiên thu chiêu về và...
Vút!
Bóng nhân ảnh của Cao Phong liền mất dạng, khiến Bang chủ Cái bang hoài nghi.
Nào ngờ từ phía sau lão có tiếng Cao Phong vang lên :
Lão dịch bộ tràn qua một bên.
Vút!
Có tiếng Cao Phong bật cười :
Vù...
Bang chủ Cái bang giật mình, vội tránh lần nữa.
Nhưng đã muộn một phần.
Bung!
Bang chủ Cái bang tuy lảo đảo nhưng vẫn kịp quay phắt lại :
Vù...
Cao Phong thoáng ngẩn người khi nhận ra một kình vừa rồi dường như không gây chút tổn hại nào cho Bang chủ Cái bang.
Do đó phản ứng của Cao Phong có phần chậm, tạo cơ hội cho chưởng lực của Bang chủ Cái bang tiến đến quá gần.
Nhận ra sự thể có thể dẫn đến mất mạng Cao Phong lập tức chuồi người về phía hậu, bằng cách liên tiếp chòi hai chân xuống đất.
Vút!
Một phương cách tuy miễn cưỡng nhưng lại khả dĩ giúp Cao Phong lần này là lần thứ hai thoát nguy.
Lão Bang chủ ngẩn người :
Cao Phong thoắt cuồng nộ :
Bang chủ Cái bang bắt đầu có cử chỉ thận trọng hơn, không giận dữ cũng không phát chiêu hung hãn nữa.
Vù...
Ào...! Ầm! Ầm!
Sau một lúc cố tình giữ thái độ thận trọng, lão cân nhắc khi lên tiếng :
Cao Phong lạnh mặt :
Vù...
Vừa xuất lực đương đầu, lão vừa tiếp tục lên tiếng :
Lời này lập tức làm cho Cao Phong biến sắc.
Cao Phong dừng tay lại, khinh khỉnh nhìn lão Bang chủ :
Lão nhìn Cao Phong và lấy làm lạ :
Cao Phong mỉm cười :
Lão dám thử không?
Kiếm? Ngươi muốn ta đoán lai lịch của ngươi qua chiêu kiếm?
Không sai. Vỏn vẹn có một chiêu mà thôi!
Vì sợ lão không nhận lời, Cao Phong nói thêm :
Lão động tâm :
Cao Phong thoáng thở ra nhẹ nhõm, đưa tay chỉ vào khu rừng thưa cạnh đó :
Lão cũng thở ra nhè nhẹ :
Khi quay trở lại ra với một thanh cây vừa tầm tay, Cao Phong bảo :
Lão thủ bộ :
Cao Phong nâng dần thanh cây :
Lão nôn nóng :
Thần sắc ngưng đọng, Cao Phong đưa dần thanh cây về phía trước :
Lão thoáng cau mày :
Chợt từ khu rừng thưa có tiếng hô hoán vang lên :
Cao Phong biến sắc nhưng vẫn cố giữ nguyên phương vị của thanh cây.
Lão Bang chủ cũng động đung và lập tức động thủ :
Vù...
Nhưng, tiếng nạt của Cao Phong vang lên kịp lúc :
Tiếng nạt của Cao Phong không chỉ dành riêng cho Bang chủ Cái bang.
Bang chủ phải ngẩn người dừng lại vì bị một dầu thanh cây chạm vào tâm thất.
Cách dó không xa ba nhân vật bí ẩn vừa từ trong khu rừng lao ra cũng phải dừng lại. Họ không dám nhích động vì sợ ném chuột bị vỡ vật quý.
Cao Phong bừng bừng sát khí, tay nhẹ đẩy thanh cây về phía trước :
Ba nhân vật nọ tuy không vận y phục tuyền đen như Thần Bí cung nhưng diện mạo của họ lại có vuông lụa che kín nửa mặt.
Họ còn đang chần chừ, chưa chịu thực hiện theo mệnh lệnh của Cao Phong thì nghe Cao Phong nạt :
Cao Phong nghiến răng chuẩn bị thọc mạnh cây vào tâm thất của lão Bang chủ Cái bang. Chợt ở đâu phía sau lưng Cao Phong có tiếng gầm giận dữ.
Toàn thân Cao Phong rúng động.
Không cần quay mặt lại Cao Phong vẫn biết đó là ai.
Cao Phong cất giọng trầm trầm, nói thật chậm, thanh cây vẫn uy hϊế͙p͙ sinh mạng Bang chủ Cái bang :
Lại một tràng cười nữa vang đến :
Cao Phong càng thêm rúng động :
Nhân vật dó kêu kinh ngạc :
Cao Phong nạt lớn :
Cao Phong nghe không lầm, tiếng bước chân của Bang chủ Tỏa Long bang vẫn từ từ tiến đến.
Cao Phong một lần nữa lại nghiến răng :
Ba nhân vật đầu tiên xuất hiện chợt cả tiếng kêu lên :
Khả bang chủ lớn tiếng :
Có thanh âm của lão Tam Hữu vang lên :
Thanh âm trầm sắc của lão Đại Hữu đến lúc này mới xuất hiện :
Toàn thân Cao Phong chợt trân cứng. Vì nếu y nghe không lầm, đoán không lầm thì ở phía sau, ngoài tiếng bước chân của Bang chủ Tỏa Long bang đang chầm chậm tiến đến còn có thêm tiếng dịch chuyển của hai nhân vật nữa.
Hai nhân vật nào? Tuy Cao Phong không thể minh định một cách chắc chắn nhưng vẫn biết đó là hai nhân vật trong Tam Hữu vừa xuất hiện.
Bằng hành vi bất ngờ, Cao Phong chợt nghiêm giọng và xạ mắt nhìn thẳng vào Bang chủ Cái bang :
Mọi người đều bất ngờ, kể cả Bang chủ Cái bang đang bị nguy đến tính mạng cũng bất ngờ. Không ai dám nghĩ Cao Phong lại đặt câu hỏi đó cho Bang chủ Cái bang, nhân vật đang có sinh mệnh hoàn toàn tùy thuộc vào sự cao hứng của chính y.
Giết hay không giết đó là tùy y, cớ sao y gán trách nhiệm đó cho nạn nhân của y?
Nhận biết tâm trạng hoang mang của Bang chủ Cái bang, Cao Phong vội nói thêm, vì xem ra những kẻ ở phía sau đã tiến quá gần :
Bị bức bách, bị dồn ép, ban chủ Cái bang miễn cưỡng lên tiếng. Nhưng không phải nói với Cao Phong, mà là lão nói và nhìn những nhân vật đang muốn giúp lão, đang muốn giải vây cho lão :
Lập tức có tiếng lão Tam Hữu phản kháng :
Cao Phong ngấm ngầm vận lực vào cây, miệng nói với Bang chủ Cái bang :
Bang chủ Cái bang cũng cảm nhận ở thanh cây đang có lực tạo tuôn vào.
Lão thét lên :
Lão họ Khả giật mình :
Lão Tam Hữu cũng kêu :
Lão Tam Hữu vậy là không có cơ hội nói hết lời.
Lão kêu như vậy, một là tự cáo giác cương vị hiện có của lão hiện cách Cao Phong khoảng nửa trượng, ở phía sau chếch về bên tả. Thứ hai do kêu, dù là hữu ý hay vô ý, lão cũng có một chút nào đó sơ tâm.
Bấy nhiêu đó cũng quá đủ cho Cao Phong thực hiện ý đồ Thanh cây trêи tay Cao Phong vụt chớp động.
Nhanh và chuẩn xác. Nhanh đến độ lão Tam Hữu cũng không nhận biết.
Véo...
Mọi người chỉ sau đó mới nhận thức diễn biến của sự việc.
Khi đầu thanh cây của Cao Phong đã thay đổi từ Bang chủ Cái bang sang qua lão Tam Hữu, đổi từ tâm thất của Bang chủ Cái bang qua đại huyệt Khí Hải của lão Tam Hữu.
Mọi người lập tức có phản ứng :
Tiểu tử quá ngông cuồng!
Ngươi...
Chưa thấy ai to gan lớn mật như tiểu tử. Có lẽ ngươi...
Bất ngờ bị thánh cây từ tay Cao Phong uy hϊế͙p͙ Khí Hải huyệt, lão Tam Hữu bỗng ngây người, trơ như phỗng đá. Và chỉ cần nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Cao Phong, không cần ai khuyên cũng không cần Cao Phong nhắc nhở, miệng của lão lập tức kêu lên những tiếng kinh hoàng và dường như đây là hành vi ngoài sự tự chủ của lão. Lão kêu :
Lão nao núng thấy rõ, lão sợ chết thấy rõ. Đến độ, dù lão nhận ra đến lời nói, những lời vang xin lố bịch nhưng thay vì tìm cách giữ thể diện, tức là ngưng ngay mọi việc lời van xin trơ trẽn, lão lại ấp a ấp úng, rất muốn van xin tiếp nhưng do quá bủn rủn nên không nói được lời.
Thoát chết trong gang tấc và thường hiểu Cao Phong không hề đùa trong chuyện sinh tử này. Đích thân Bang chủ Cái bang phải lên tiếng, phải chủ trương.
Không sai! Tiểu tử không hề đùa. Mọi người không được manh động, lùi lại ngay.
Đừng ai tiến đến gần. Phải giữ khoảng cách chí ít nhất một trượng, như mỗ đây này.
Có tiếng chân lùi. Mọi người thấy thế, nghe thế cũng phải lùi.
Bất quá chỉ có một mình lão Đại Hữu là cố gắng vớt vát thể diện, vừa lùi vừa hâm dọa :
Cao Phong cười lạnh, một nụ cười có lẽ chỉ có một mình lão Tam Hữu là cảm nhận được hết vẻ lạnh lùng của nó :
Không ai dám thử, cũng không ai dám lên tiếng. Họ chỉ lùi và lùi. Rốt cuộc như những nhân vật hiện giờ đang lọt vào tầm thị tuyến của Cao Phong. Là Khả bang chủ, là lão Đại và lão Tứ cả ba không chỉ lùi lại một trượng, họ lùi đến trượng rưỡi mới đứng lại.
Cao Phong đắc ý đưa mắt nhìn lão Tam Hữu, nạn nhân hiện giờ của y :
Lão Tam Hữu gục gật đầu không biết bao nhiêu lượt mà nói :
Nếu Cao Phong không bất ngờ có thêm hành vi khác có lẽ lão còn tiếp tục gục gật đầu một lúc lâu.
Nhưng Cao Phong đã có hành vi đầy bất ngờ.
Diễn biến xảy ra thật nhanh..
Vút!
Hự!
Khi mọi người nhận ra, khi lão Tam Hư nhận ra thì Cao Phong đã không còn đứng trước mặt lão Tam Hữu nữa.
Y hiện đứng sau lưng gả Tam Hữu, và thay vì chống cây vào đại huyệt nào đó của Tam Hữu, Cao Phong lại để cây đu đưa hời hợt trêи tay hữu và ở phía ngoài, cạnh thân lão Tam Hữu.
Trong khi đó ngoài việc đột ngột kêu hộc lên một tiếng, toàn thân lão Tam Hữu đang bất động. Bất động từ tứ chi đến môi miệng.
Cao Phong lên tiếng :
Những lời một lúc mỗi ngắn để đổi hơi, để lựa chọn thái độ Cao Phong tiếp :
Có lẽ cả bảy nhân vật, không kể lão Tam Hữu đang bị Cao Phong uy hϊế͙p͙, và ở họ mỗi người có mỗi phản ứng khác biệt.
Ba nhân vật che kín diện mạo lập tức thực hiện đúng đề xuất của Cao Phong. Họ đứng phía ngoài, cùng về phía tả của Cao Phong, và người đứng ngoài nhất đang cố gắng lượng định khoảng cách, sao cho bản thân không đứng khuất tầm mắt của Cao Phong.
Muốn khoảng cách giữa mỗi người với nhau là một trượng, vô hình chung họ phải cách xa Cao Phong đến ba trượng.
Nhận rõ điều đó, lão Tứ Hữu tuy phải thực hiện theo đúng vẫn lên tiếng phản bác :
Cao Phong mỉm cười :
Bang chủ Cái bang cũng đã lùi, chợt lên tiếng :
Cao Phong lập tức nạt ngang :
Vừa dứt lời, Cao Phong phát hiện ở lão Đại Hữu có sắc diện kỳ quái, miệng lão mấp máy như muốn lên tiếng định nói điều gì đó.
Cao Phong lập tức chớp động thân cây.
Lão Tam Hữu chợt nảy lên, diện mạo biểu lộ niềm đau đớn.
Cao Phong thu thanh cây về, lạnh lùng nhìn lão Đại Hữu :
Lão Đại hữu nghiến rang ken két, tuy phẫn nộ tọt cùng nhưng vẫn phải chấp hành.Lão cất giọng khàn khàn gọi :
Đang quay lưng về phía khu rừng thưa. Cao Phong nghe thanh âm một nữ nhân chợt thét lên :
Đồng thời với tiếng kêu thét của nữ nhân. Cao Phong thấy ở phía trước lão Đại Hữu gầm lên :
Cao Phong lấy làm lạ, tiếng thét của nữ nhân thì có, nhưng là ai, như lời lão Đại vừa nói, bỗng dưng bất ngờ xuất hiện, rồi lại bất ngờ xuống tay hạ thủ nữ nhân nọ? Kẻ ấy xuất thủ với ý nghĩa gì? Trợ giúp Cao Phong hay vì tư thù với nữ nhân, với Võ lâm Tứ hữu nên đã ra tay.
Cao Phong đành phải quay đầu lại.
Có chuyện đó thật. Có một nữ lang, như lão Đại vừa gọi nàng là Yến Nhi, là điệt nữ của lão đang nói bì một văn nhân thư sinh khống chế thật.
Cao Phong nhìn văn nhân thì bắt gặp văn nhân cũng đang bình thản nhìn Cao Phong.
Cao Phong chưa lên tiếng thì văn nhân đã lên tiếng :
Cao Phong hít nhẹ một hơi thật dài :
Lão Đại Hữu lập tức gào toáng lên :
Văn nhân nọ giật mình :
Cao Phong bật rít :
Văn nhân vừa thoáng chần chừ thì...
Véo...
Hự!
Lão Đại Hữu gầm vang :
Mọi người cùng thất sắc vì nhận ra Cao Phong vừa quyết liệt phế bỏ luôn tả thủ của lão Tam Hữu thật.
Bang chủ Cái bang cau mặt :
Cao Phong cười lạt định nói, chợt nghe văn nhân nọ cười khảy :
Trước hết cũng phế bỏ một cánh tay của nha đầu này.
Có tiếng nữ nhân hoảng hốt kêu lên :
Còn Cao Phong chợt cả tiếng cười :
Lao Đại Hữu biến sắc, chỉ biết ấp úng :
Nhân vật nọ chợt quát :
Cao Phong đáp lại bằng cách cho thanh cây chớp dộng.
Véo...
Và lão Tam Hữu có lẽ vừa được Cao Phong giải khai Á huyệt, chợt gào lên :
Nhìn lại thấy Cao Phong đang chọc sâu thanh cây vào bờ vai hữu của Tam Hữu, khiến máu huyết từ đó cứ tuôn trào lai láng, lão Đại Hữu chợt quay mặt đi, để lại tiếng rít qua kẽ răng :
Lập tức Bang chủ Cái bang, Bang chủ Tỏa Long bang và ba nhân vật che kín chân diện cùng la lên :
Nói sao?
Võ lâm Tứ hữu là người của Thần Bí cung?
Nhẫn tâm bỏ mặc bằng hữu, chỉ có Võ lâm Tứ hữu mới dám nghĩ dám làm.
Cao Phong không hề đổi sắc, vẫn sát khí đằng đằng khi làm cho thanh cây ngoáy động, buộc lão Tam Hứa phải gào to thảm thiết :
Văn nhân nọ cau mặt quát :
Đường Hải Yến hét vang :
Chợt văn nhân nọ gầm vang :
Bang chủ Cái bang đã lẻn đi, tiếng gầm của văn nhân nọ chỉ được Bang chủ Cái bang cười trả :
Đúng lúc ấy, Cao Phong cũng bật cười :
Và Cao Phong bất ngờ tung cước đá bay lão Tam Hữu về phía lão Đại Hữu.
Bung!
Trong khi lão Đại Hữu vươn tay để đón thân hình của lão Tam thế nào cũng rơi xuống thì nghe lão Tứ Hữu và văn nhân nọ cùng quát, cùng động thân lao đi.
Đứng lại!
Tiểu tử không được chạy!
Nhưng Cao Phong đã mất dạng...