Thấy ngoài mấy người Xích Y tăng Lạt Ma đang từ lưng chừng núi tiến xuống, đi sau họ là gần cả trăm nhân vật vận y phục tuyền trắng, chính là người của Bạch Liên giáo. Toàn thể mọi người đương diện tại lư bằng đều nhất tề xôn xao :
Họ là ai? Môn phái nào?
Chỉ có tăng nhân ở Tây Vực mới có tăng bào màu đỏ?
Phiên tăng Tây Vực ư?
Nguy tai! Là Bạch Liên giáo rồi!
Ma tăng Tây Vực. Họ là hậu nhân của Ma tăng Tây Vực độ nào.
Hừ! Tây Vực thì Tây Vực! So với thế lực của chúng ta hiện giờ, chúng có đến cũng chỉ nạp mạng!
Phải! Chúng đến chỉ nạp mạng thôi!
Nhìn kìa. Nhân vật xuất hiện sau cùng, trêи tay cầm một tiểu kiếm, vóc dáng đó không phải của Cung chủ Thần Bí cung sao?
Nếu là y, sao y có liên quan với Tây Vực?
Quỷ Ấn Tu La công!?
Không sai! Đó chính là công phu thành danh độ nào của Ma tăng Tây Vực!
Vậy là rõ rồi...
Tây Vực và Thần Bí cung là một Chúng đều đáng chết!
Phải? Chúng đáng chết cả!
Giết! Phải giết tất cả!
Kinh tâm, Cầm Phong chợt đưa cao tay :
Có tiếng người xầm xì :
Tiếng xôn xao dần lắng lại!
Miễn cưỡng trong cương vị Minh chủ, Cầm Phong cất cao giọng :
Lỗ Trung, nhân vật đã xuất hiện sau cùng giờ nghiễm nhiên để lộ lư sơn chân diện mục là Hứa Đạt mà Cầm Phong từng biết, từng được lão cưu mang gần hai mươi năm dài!
Lão đang đứng ngay trêи một tảng đá khá cao, tay vung vẩy ngọn Tu La tiểu thần kiếm, tín vật cổ truyền của Bạch Liên giáo Tây Vực!.
Lão cất giọng oang oang :
Cầm Phong quát lớn :
Lão mỉm cười ung dung :
Sợ quần hùng lại bị khích nộ, Cầm Phong vội quát :
Lỗ Trung vẫn thản nhiên :
Cầm Phong đắc ý :
Lỗ Trung thoáng giật mình :
Ngươi định lừa ai vậy, tiểu tử? Ngõa Nặc Lạt Ma sao có thể tìm thấy kinh văn Vô Ngã?
Có tìm thấy nhưng chưa kịp luyện. Vì lẽ đó, khi trao truyền cho ta, Ngõa Nặc Lạt Ma vì biết khó toàn mạng đã buộc ta phát thệ hai điều!
Lỗ Trưng bật cười :
Phát hiện những Xích Y tăng Lạt Ma đều có vẻ chú tâm, như họ muốn nghe Cầm Phong nói tiếp, nghĩa là họ chưa thật sự tin ở phản đồ Lỗ Trung, cho dù Lỗ Trung là người dang cầm giữ tín vật Tổ truyền!
Không bỏ lỡ cơ hội, cũng không để Lỗ Trung có dịp thực hiện mưu đồ xúc xiểm cho hai phái Trung Nguyên và Tây Vực tàn sát lẫn nhau, Cầm Phong dù là bịa vẫn phải cất cao giọng nói tiếp :
Ta đã lập thệ, thứ nhất, khi có dịp, phải giao hoàn ngay kinh văn Vô Ngã cho Bạch Liên giáo! Thứ hai...
Câm! Ngươi làm gì có kinh văn Vô Ngã mà giao hoàn!
Và Lỗ Trung nâng cao tín vật :
Cầm Phong bật gầm một tiếng, to như tiếng sấm động :
Dứt lời, dù Cầm Phong không hề nhích thân cũng không đề khí nhưng toàn thân chàng bỗng cất cao lên không trung và dừng lại cách mặt đất độ nửa trượng.
Thấy vậy Lỗ Trung tuy khϊế͙p͙ hãi trước bản lĩnh thượng thừa của chàng nhưng vẫn cố ý cười :
Không nói không rằng, toàn thân đang đứng yên giữa không trung, không hiểu Cầm Phong làm như thế nào mà toàn thân vụt bằng bặng lao đi!
Có tiếng mọi người hò reo :
Lỗ Trung càng có dịp cười to hơn :
Cầm Phong đang cho thân hình trôi đi, bỗng thu hai chân lên cao và tạo thành tư thế xếp bằng nhưng không để thân hình rơi xuống!
Lần này có tiếng hò reo từ phía Xích Y tăng Lạt Ma bằng tiếng Tây Vực.
Tuy không hiểu họ nói gì, reo hò điều gì, nhưng qua sắc mặt tỏ ra hãi sợ của Lỗ Trung, Cầm Phong cũng biết họ nhận ra công phu chàng đang thi triển chính là công phu Vô Ngã của Tây Vực Bạch Liên giáo!
Chắp hai tay trước ngực, Cầm Phong bỗng hô vang một câu Phật hiệu :
Lập tức, quanh thân chàng liền phát tán ra vài tia kình khí, thoạt đầu mờ nhạt, sau rõ dần.
Trong những Xích Tăng Lạt Ma cũng có người am hiểu tiếng Trung Nguyên, như Ngõa Nặc Lạt Ma độ nào! Vị này chợt kêu lên :
Cầm Phong chợt nhìn thấy Lỗ Trung vụt xoay người bỏ chạy.
Chàng vừa vận lực xả công, vừa gầm :
Chàng cuộn tung người đuổi theo!
Vút!
Ở phía sau, tiếng quần hùng nhốn nháo và tiếng những Xích Tăng Lạt Ma xí xa xí xô bằng tiếng Tây Vực được dịp vang rộ lên!
Tuy có nghe, tuy có sợ bọn họ vì thiếu kìm chế sẽ hỗn chiến, nhưng do mọi dầu dây mối nhợ đều xuất phát từ lão ác ma Lỗ Trung. Cầm Phong thầm nghĩ, chỉ cần bắt được lão ma, buộc lão phải thú tội, là đủ giải tỏa cho mọi ngộ nhận, chàng đành tiếp tục truy đuổi lão ma!
Vút!
Lão ma đang cuống cuồng chạy bừa lên đỉnh núi.
Vút!
Cầm Phong vận lực phát xạ một tia kiếm khí.
Víu... Viu...
Có tiếng quần hùng Trung Nguyên hô lớn :
Bộp.
Thân thủ lão ma quá nhanh, làm cho tia kiếm khí chỉ xoáy thủng một tảng đá!
Cầm Phong lại lao theo.
Vút!
Lão chợt nhảy phục lên đỉnh một tảng đá lớn, lộ thiên.
Có cơ hội thuận tiện, Cầm Phong tung cả song thủ về phía lão :
Vù... Vù...
Tám tia kình khí cùng xuất phát, từ tám phía vây áp lão ma.
Ào... Ào...
Lão ma như có sẵn mưu đồ, chợt nhảy bật lên cao và quật xuống một kình uy mãnh.
Vù...
Kình của lão va vào tám tia kình khí.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở phía dưới lại có tiếng mọi người hò reo :
Ác ma như đang vận dụng Quỷ Ấn Tu La công?!
Vẫn không hề gì vì Minh chủ đã có Vô Ngã thần thông đối chọi!
A Di Dà Phật! Quả nhiên là Vô Ngã công phu của bổn giáo! Bổn giáo sắp có cơ phục hưng rồi. A Di Đà Phật.
Cầm Phong đương nhiên phải nghe. Và chàng không thể không nghĩ, việc bọn họ hỗn chiến vậy là ổn, sẽ không xảy ra, tạm thời vẫn chưa xảy ra Chàng tăng lực, đuổi theo lão ma.
Vút!
Lão ma càng lúc càng phóng lên cao, như lão quyết chạy lên đỉnh núi.
Vút!
Không cần phô diễn công phu nữa, vì đã khuất tầm nhìn của mọi người, việc phô diễn cô ý làm an lòng mọi người, cả Trung Nguyên lẫn Tây Vực, vậy là Cầm Phong có cơ hội dồn toàn lực vào việc truy đuổi quyết diệt lão ma.
Vút!
Lão đến đỉnh núi.
Vút!
Chàng cũng lên đỉnh núi.
Vút!
Có ý chờ sẵn, ngay khi Cầm Phong xuất.hiện, lão chợt gầm vang :
Đã lâu lắm rồi Cầm Phong mới lại nghe tiếng quở trách này, lời quở trách của một quan gia thanh liêm minh bạch và là lời quở trách của một Hứa Đạt, phụ thân thuở nào của Hứa Phong...
Chàng rùng mình dừng lại :
Hứa Đạt. Lão trở về một Hứa Đạt thuở nào, nghiêm nghị :
Chàng sực tỉnh quắc mắt :
Lão cười lạt :
Chàng thoáng ngơ ngác, rồi sực tỉnh một lần nữa :
Lão tái mặt. Nhưng chỉ một thoáng ngay sau đó, lão đã trấn tĩnh :
Chàng cũng trấn tĩnh :
Lão ung dung :
Chàng cười nhẹ :
Lão giật mình :
Chàng ngắt lời :
Lão thở ra :
Chàng nạt :
Lão chớp mắt :
Chàng lắc đầu chán ngán :
Lão hết giả vờ :
Chàng quắc mắt :
Nhìn sắc mặt lão tái dần, chàng tiếp tục hỏi tội :
Lão bật gầm :
Chàng cười lạt :
Lão lồng lên :
Chàng phẫn nộ :
Lão bật lao đến, nhanh hơn Cầm Phong một sát na :
Nhìn chưởng kình của lão có man mác lớp vân vụ đen, chàng cười ngạo nghễ :
Vù...
Ầm!
Chợt có hai bóng người từ phía dưới nhô đầu lên đỉnh núi?
Và thanh âm một nữ nhân vang lên :
Chợt lão ma lao về phía hai nhân vật vừa xuất hiện :
Vút!
Vù...
Chàng thất sắc :
Đã muộn. Lão ma bật cười đắc ý :
Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy hầu như không sợ hãi cho dù cả hai đang bị lão ma sanh cầm!
Phùng Xuyên vụt lùi lại, đứng thật sát vào lão ma, miệng vờ hỏi :
Đứng cạnh đó Âu Dương Thúy cũng lả lơi ngả đầu vào ngực lão ma :
Tuy biết họ làm như thế là có mưu đồ nhưng là mưu đồ gì thì Cầm Phong không thể nào đoán ra.
Trái lại, dường như lão cũng biết họ có mưu đồ và hơn Cầm Phong, lão đoán ra!
Vì đoán ra nên lão phẫn nộ. Lão nghiến răng ken két và toàn thân lão bỗng run lên bần bật :
Toàn thân lão run rẩy vì trúng độc. Cầm Phong chưa tin lắm về điều này!
Bởi, run thì lão vẫn run nhưng không hiểu sao diện mạo của Âu Dương Thúy và Phùng Xuyên chợt nhợt nhạt một cách kỳ lạ!
Có thể cả hai cũng run, như thể cái run của lão ma lan truyền sang họ.
Nhìn kìa, diện mạo của lão ma cũng nhợt nhạt và hình như còn nhợt nhạt hơn cả Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy!
Lấy làm kỳ quái, Cầm Phong giương hết mục lực nhìn lão ma, nhìn Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy!
Uyển mạch tay của cả hai đang bị lão ma giữ chặt đến nỗi mười đầu ngón tay của lão ma do xiết quá chặt nên cứ trắng bợt ra.
Bị xiết chặt, đương nhiên Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy phải nhũn ra!
Họ còn đứng được là vì họ bị lão ma giữ lại, nâng lên và giữ lại.
Lão vẫn không ngớt run rẩy, diện mạo vẫn cứ nhợt nhạt càng lúc càng nhiều! Nhiều đến độ có thể nói bây giờ dù có lấy vật sắc nhọn cắt vào mặt lão lão cũng không có lấy một giọt máu nhỏ rơi ra! Tuy vậy, lão vẫn cứ xiết chặt và giữ uyển mạch của Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy!
Có điều hơi khác lạ là cả hai giờ run rẩy ít dần, chậm dần!
Sắc diện của họ thôi không còn nhợt nhạt nữa, trái lại đang chuyển dần qua sắc đen.
Họ bị trúng độc của chính họ! Cầm Phong nghi ngại lùi về!
Chợt, chàng chạm phải mục quang kinh hãi của Phùng Xuyên!
Và trước khi đôi mục quang này chuyển qua thất thần hoàn toàn, không còn nghi ngờ gì nữa, chàng hồ như nghe tiếng kêu thét đang muốn phát ra của Phùng Xuyên nhưng chỉ có thể phát ra khào khào của người không còn sức lực đâu để kêu thét, để phát thành âm thanh :
Những tiếng kêu khào khào nhỏ dần, vô nghĩa dần, đến nỗi chỉ biến thành những tiếng ặc ặc tận trong miệng Phùng Xuyên!
Vậy là hết, mục quang của Phùng Xuyên rồi cũng phải lạc thần như mục quang của Âu Dương Thúy! Hình hài của họ chợt khô héo dần, khô héo một cách kỳ lạ! Và trạng thái này cũng lan rộng sang bản thân lão ma! Mặt mũi lão khô tóp lại, héo úa và khô quắt như một tàu lá đã qua thời kỳ ngã vàng giờ phải khô cong lên dưới nóng nắng mặt trời!
Chưa hết, khô thì khô, tóp thì tóp nhưng sắc diện lão vẫn nhợt nhạt, trắng bệch! Cả đầu tóc của lão cũng từ từ hóa trắng!
Và khi lão ma từ từ thu hai tay về, để thân hình khô quắt của Phùng Xuyên và Âu Dương Thúy giờ đã nhẹ tênh rơi xuống, trước mặt Cầm Phong lúc này gần như chỉ là một bộ cốt khô được bao phủ bằng lớp da trắng nhợt và bên ngoài khoác bộ y phục rộng thùng thình!
Đầu của lão ma đã khô tóp nên như biến thành một khô lâu, cũng bọc da trắng nhợt với cái đầu tóc bạc phau phau!
Giữa hai hốc mắt trũng sâu là đôi con ngươi trắng dã!
Giữa cái miệng dần há hốc của lão ma là hai hàm răng trắng nhởn nhe ra.
Và từ đó, phát ra chuỗi âm thanh khàn khàn :
Thất kinh, Cầm Phong lật đật bước lùi, thì ra đó là những gì Phùng Xuyên trước khi chết đã cố truyền đạt, cố đề tỉnh!
Lão ma thay vì vận dụng công phu Quỷ Ấn vào chưởng tay, vì chữ ấn còn có ý nghĩa là ức bàn tay, lòng bàn tay. Nhưng do bị Phùng Xuyên, Âu Dương Thúy âm mưu dùng độc, để không bị chất độc công tâm, lão cố tình vận dụng ngược lại, đưa công phu Quỷ Ấn Tu La ngược vào trong, cụ thể là vào ngay tâm thất lão.
Lão tự biến thành Quỷ Cốt Tu La!
Với lối vận dụng này, lão biến tâm can lão thành nơi phát tán nội kình, lão kể như cuồng tâm, hoặc gọi là kẻ vô tâm cũng đúng!
Nội kình phát tán vào nội thể, bộc phát ra ngoài, hủy hoại phần nào nhục thể lão, để làm lão phải mang hình hài như bộ cốt khô!
Không những thế, với đôi con ngươi trắng dã, như lão không còn nhìn thấy gì!
Tiếng động do Cầm Phong lật đật bước lùi làm lão ngay lập tức hướng mặt về phía Cầm Phong :
Không bỏ lỡ cơ hội, nhất là sợ một Quỷ Cốt Tu La như lão không biết sẽ lợi hại như thế nào, Cầm Phong vội bế khí, lẳng lặng lao vào lão.
Vù...
Với phản ứng thần tốc không thể ngờ, Cầm Phong nhìn thấy lão cong hai chân, nhảy vọt qua một bên để tránh kình của chàng.
Vút!
Do lão không nhìn thấy cũng không nhớ là đang đứng trêи đỉnh núi với địa hình không mấy rộng, cái nhảy vọt kỳ lạ của lão lập tức đưa thân hình lão rơi ngay xuống dưới.
Vù....
Cả mừng, Cầm Phong nhẹ nhàng phóng theo.
Vút!
Và chàng thật sự ngạc nhiên, hoài nghi vào điều chàng đã nhìn thấy! Lão có rơi xuống nhưng không phải để va vào vách đá và chết! Trái lại, mỗi khi chân lão chạm vào vách đá, chỉ cần hơi cong người một chút là lão lại bật lên, dịch chuyển qua một bên và tiếp tục rơi xuống phía dưới!
Cứ thế, Cầm Phong càng theo thì càng thấy đó là cách giúp lão leo xuống núi thật nhanh và thật an toàn!
Quỷ Cốt Tu La quả lợi hại!
Cảm nhận sẽ bất lợi nếu để tình thế này kéo đài, chàng bật lên tiếng gầm thật to...