Hứa Vô Chu nghe được câu này liền muốn chửi mẹ, ngươi bây giờ mới nhớ tới? Vừa rồi khi mình vận dụng một chiêu này, nếu lực lượng không đủ thi triển ra, vậy chẳng phải là chờ chết sao?
Lão giả trào phúng Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu muốn bắt hắn ra đánh chết.
Âm thanh của lão giả càng ngày càng suy yếu, nói xong câu này hắn gấp giọng hô.
Sau khi lão giả nói xong, sợi tàn hồn kia thật giống như tiêu tán, triệt để vô thanh vô tức.
Hứa Vô Chu cố gắng cảm ứng thần hồn, xác thực không có cảm ứng được lão giả tồn tại.
Hứa Vô Chu cũng không có lòng suy nghĩ nhiều những chuyện này, khí huyết toàn thân khô kiệt khiến hắn nghĩ đến trong chén còn chất lỏng màu đỏ có thể giúp mình bổ sung khí huyết.
Hứa Vô Chu tâm niệm khẽ động, chất lỏng màu đỏ dung nhập vào trong thân thể, nguyên bản khí huyết khô kiệt rốt cục khôi phục một tia.
Hứa Vô Chu vui mừng, chất lỏng màu đỏ không ngừng chui vào trong cơ thể của hắn.
Trong chốc lát, trăm giọt chất lỏng tiêu hao hầu như không còn. Bất quá lúc này khí huyết của hắn khôi phục lại đỉnh phong.
Hứa Vô Chu thở ra một hơi, rốt cục yên lòng, chỉ sợ vừa rồi có người xuất hiện tới gϊếŧ hắn.
Hứa Vô Chu xem xét cơ thể, trên ngực có một vết thương bị đá nhọn đâm rách. Hắn là y sư, xử lý vết thương này tự nhiên không nói nhiều.
Nhìn trên người vết máu loang lổ, Hứa Vô Chu nghĩ thầm nên đổi một bộ quần áo mới được.
....
Trên lầu các, Đại Yêu Yêu nhìn bóng lưng Hứa Vô Chu đi xa, đôi mắt đẹp gợn sóng lăn tăn.
Vũ Phong hỏi Đại Yêu Yêu.
Đại Yêu Yêu cười khanh khách, mị nhãn nhìn Vũ Phong một chút, phong tình vạn chủng:
Vũ Phong nghĩ đến thanh danh của Ma Nữ này, hắn rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu nói:
Đại Yêu Yêu vểnh chân, nhàm chán đung đưa, linh đang trên cổ chân rung động phát ra tiếng leng keng, chân ngọc đẹp đẽ trắng nõn như tuyết. Làm cho loại người không thể rời bỏ nữ nhân như Vũ Phong, giờ phút này cũng nhìn không chớp mắt.
Đại Yêu Yêu cười khanh khách nói.
Trong nội tâm Vũ Phong mặc niệm cho Hứa Vô Chu, bị Ma Nữ này coi trọng thì không có chuyện gì tốt.
Đột nhiên Vũ Phong nói với Đại Yêu Yêu.
Đại Yêu Yêu lại đột nhiên hưng phấn lên.
Vũ Phong nghe thấy thế rùng mình một cái. Những tên điên này thật là không chê chuyện lớn, cũng dám đánh chủ ý tới Lâm An Thành?
Đây là tổ địa của vị nhân kiệt kia nha!
Bất quá Quân Thiên Giáo và một ít người của Triều Ca có quan hệ không ít, đây sẽ không phải là chủ ý của Triều Ca chứ?
Vũ Phong có chút hoảng sợ, dùng sức lắc đầu: Nghĩ tới những chuyện này quá đau đầu, quản những tên điên này làm gì.
Đại Yêu Yêu nói với Vũ Phong.
Vũ Phong nói.
Huống chi ta còn có việc.
Ngươi ở Lâm An Thành còn có thể có chuyện gì?
Đại Yêu Yêu hiếu kỳ, chẳng lẽ gia hỏa này cũng đang ở Lâm An Thành làm chút gì đó, gia hỏa này thích tìm đường chết, thật đúng là khó nói. Hắn muốn làm Lâm An Vương một tiếng hót lên làm kinh người cũng không hẳn không thể.
Vũ Phong nhảy xuống lầu các, lưu lại câu nói này.
Đại Yêu Yêu mị nhãn ngậm lấy nét cười, nàng vốn chỉ bởi vì bị thương mới đến Lâm An Thành tránh né một chút, hiện tại... Có phải cũng nên bố cục một chút hay không?
....
Thạch gia!
Lúc này đèn đuốc sáng trưng, đông đảo đệ tử thế gia đều đang tụ tập ở chỗ này. Thiên hạ bách gia cùng vang, tuy nói Võ Đạo độc tôn, nhưng Văn Đạo cũng không thể coi thường, chẳng hạn như Tắc Hạ Học Cung, Văn Đạo thánh địa.
Bao nhiêu Võ Đạo đại tông cũng phải ngước nhìn theo bóng lưng bọn họ, các môn nhân đệ tử cường đại không thể tưởng tượng.
Văn hội, bất kể có thực học hay không thì các đệ tử thế gia đều muốn học đòi văn vẻ, chứng minh mình cũng không phải người thô kệch chỉ biết đánh gϊếŧ.
Ngoại viện tiếng người huyên náo, đông đảo đệ tử thế gia ngâm thơ đối tác, đàm luận võ đạo.
Mà ở trong nội viện, lúc này lại rất an tĩnh, chỉ có mấy người ngồi ở trong đó. Theo thứ tự là gia chủ Thạch gia Thạch Thịnh, Tạ Quảng Bình, cùng đệ tử hai nhà Lý Mao là Lý Khanh Phỉ và Mao Vĩnh Lượng.
Thạch Thịnh hỏi Tạ Quảng Bình.
Tạ Quảng Bình mặt không đổi sắc nói với Thạch Thịnh.
Thạch Thịnh cười nói.
Tạ Quảng Bình cười cười, từ khi bắt đầu biết thực lực của Hứa Vô Chu, thì hắn biết hai huynh đệ này dữ nhiều lành ít. Bất quá, Thạch Thịnh vẫn còn hữu dụng, không thể để cho hắn biết việc mình phái Thạch Lỗi Thạch Sâm đi gϊếŧ Hứa Vô Chu lại không thể quay về.