Huyết Vũ Ưng không chỉ có thân hình khổng lồ, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh, nghe nói một ngày có thể phi hành một vạn tám nghìn dặm, rất nhiều võ giả Thiên Cực cảnh đều mơ ước hàng phục một con Huyết Vũ Ưng làm tọa kỵ.
Chỉ qua nửa canh giờ, liền bay ra vương thành, tiến vào khu vực hoang dã.
Ngồi ở trên lưng Huyết Vũ Ưng, Liễu Thừa Phong nhìn Trương Nhược Trần nháy mắt.
Trương Nhược Trần có chút khó hiểu nói:
Ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn cô gái áo tím ngồi ở bên cạnh Trương Nhược Trần, thấp giọng nói:
Trương Nhược Trần lần nữa nhìn thoáng qua cô gái áo tím, lắc đầu nói:
Bộ dáng của Liễu Thừa Phong vốn oai hùng tiêu sái, thế nhưng khi cười rộ lên, lại lộ ra có chút dâm tiện, nhếch miệng cười nói:
Nghe nói tu vi của nàng đã đạt tới Huyền Cực cảnh tiểu cực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai tuyệt đối có thể trở thành cường giả Địa Cực cảnh.
Hắn lại nói:
Nghe nói ngay cả huynh trưởng của ngươi Tam vương tử cũng từng truy cầu nàng, đáng tiếc bị nàng nhã nhặn từ chối.
Hắc hắc! Không nghĩ tới, nàng lại cùng chúng ta đi Vũ Thị Học Cung tham gia khảo hạch, tương lai nói không chừng chúng ta sẽ là đệ tử cùng một lớp.
Thật là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, Cửu vương tử, nếu ngươi lên, ta sẽ lên!
Tuy Liễu Thừa Phong nói rất nhỏ, nhưng Tử Thiến ngồi ở bên cạnh Trương Nhược Trần, lại là cường giả Huyền Cực cảnh tiểu cực, tự nhiên nghe một chữ không lọt.
Ngay cả Trương Nhược Trần cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng trên mặt Liễu Thừa Phong lại vui vẻ, nhìn Tử Thiến nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu đến gần.
Tướng mạo của Tử Thiến thật rất xinh đẹp, lông mày kẻ đen như lá liễu, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt óng ánh như nước, bờ môi hồng nhuận phơn phớt như anh đào, da thịt trên người trắng nõn.
Cửu quận chúa và Lâm Ninh San vốn cũng rất đẹp, nhưng các nàng dù sao vẫn còn trẻ, chỉ có thể coi là thiếu nữ mới lớn.
Tử Thiến lại bất đồng, dáng người càng thêm hoàn mỹ hơn Cửu quận chúa và Lâm Ninh San, mỗi một đường cong trên người đều có lồi có lõm.
Tử Thiến nhìn thoáng qua Liễu Thừa Phong nói:
Liễu Thừa Phong không xấu hổ chút nào, tiếp tục nói:
Tử Thiến nói:
Chỉ là ta nghe nói Liễu công tử nhân phẩm không tốt lắm, cho nên không muốn làm bằng hữu.
Nàng nói rất rõ ràng, những võ giả trẻ tuổi ở chung quanh đều nở nụ cười, cảm thấy Liễu Thừa Phong quả thực là tự đòi mất mặt.
Phải biết người theo đuổi bị Tử Thiến cự tuyệt, không có một ngàn cũng có tám trăm, trong đó có mấy cái thân phận và thiên phú đều không kém Liễu Thừa Phong.
Hắn rõ ràng còn muốn đi đánh chủ ý tới Tử Thiến, bị nhục nhã cũng là đáng đời.
Nụ cười trên mặt Liễu Thừa Phong rốt cục nhịn không được, trầm giọng nói:
Bổn công tử thân phận hạng gì, ngươi rõ ràng dám nhục nhã ta như thế, có tin đã đến Vũ Thị Học Cung, bổn công tử để ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không? Bổn công tử ở Vũ Thị Học Cung là có người, muốn đối phó ngươi, dễ như trở bàn tay.
Khục khục!
Trương Nhược Trần ho khan hai tiếng nói:
Liễu Thừa Phong nói:
Đây không phải là đánh mặt ta sao?
Trương Nhược Trần nói:
Nếu trước kia phẩm hạnh của ngươi đoan chính, Tử cô nương tự nhiên nguyện ý kết giao ngươi.
Cửu vương tử giáo huấn rất đúng.
Liễu Thừa Phong cắn răng, nuốt xuống cục tức này, lần nữa ngồi xuống, nhìn Tử Thiến chắp tay nói:
Tử Thiến nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, nhẹ gật đầu nói:
Sau này ngươi nên học tập Cửu vương tử điện hạ một chút, chắc chắn sẽ không sai.
Đúng vậy, đúng vậy.
Liễu Thừa Phong luôn miệng nói.
Trần Lê Binh ngồi ở sau lưng Trương Nhược Trần, lộ ra cực kỳ bình tĩnh nói:
Không biết Liễu công tử có thể giảng giải cho chúng ta một chút hay không?
Liễu Thừa Phong nở nụ cười, lộ ra vẻ tự ngạo nói:
Thực không dám đấu diếm, trước khi đạt tới Huyền Cực cảnh, ta đã đi Vũ Thị Học Cung tu luyện qua bảy lần, mỗi một lần đều có thu hoạch không nhỏ.
Nghe Liễu Thừa Phong nói, các võ giả trẻ tuổi đều hít một hơi khí lạnh.
Đã sớm nghe nói Vũ Thị Học Cung khảo hạch tàn khốc, không nghĩ tới tỉ lệ tử vong lại cao như vậy.
Liễu Thừa Phong thấy mọi người hoảng sợ, trong lòng rất sung sướng, tiếp tục nói:
Dù sao Vân Vũ Quận Quốc chỉ là quận quốc hạ đẳng, nhân khẩu chỉ tầm 8000 vạn, mỗi lần tham gia Vũ Thị Học Cung khảo hạch, tối đa cũng chỉ tầm 100 người.
Nhưng các ngươi hẳn nghe nói qua Tứ Phương Quận Quốc a? Tứ Phương Quận Quốc là quận quốc trung đẳng, nhân khẩu vượt qua ba trăm triệu.
Mỗi một năm, Tứ Phương Quận Quốc đều có mấy trăm võ giả trẻ tuổi tham gia Vũ Thị Học Cung khảo hạch.
Năm trước, Tứ Phương Quận Quốc có ba mươi sáu người trở thành đệ tử ngoại cung của Vũ Thị Học Cung.
Vân Vũ Quận Quốc chỉ có ba người thông qua khảo hạch, Tứ Phương Quận Quốc lại có ba mươi sáu người, chênh lệch quá xa!
Một võ giả thở dài:
Tứ Phương Quận Quốc chính là quận quốc trung đẳng duy nhất trong Lĩnh Tây cửu quận, quốc lực cường đại, diện tích lãnh thổ gấp năm lần Vân Vũ Quận Quốc.
Phàm là quận quốc giáp giới với Tứ Phương Quận Quốc đều không may, thường xuyên bị Tứ Phương Quận Quốc ức hiếp.
Hai năm trước, Tứ Phương Quận Quốc muốn cướp một quặng mỏ ở Thiên Ma Lĩnh của Vân Vũ Quận Quốc chúng ta, Vân Vũ Quận Vương tự nhiên không chịu chắp tay giao cho Tứ Phương Quận Quốc.
Vì vậy hai nước ở Mặc Hà khai chiến, số lượng quân đội của Tứ Phương Quận Quốc là gấp năm lần Vân Vũ Quận Quốc chúng ta, phái ra bốn mươi vạn đại quân.
Trận chiến ấy Vân Vũ Quận Quốc chúng ta thảm bại, ngay cả quặng mỏ kia cũng bị cướp đi.
Những con dân kia, có bị mua đi thanh lâu, thành kỹ nữ đê tiện.
Có bị bán vào quặng mỏ, mỗi ngày ở dưới mặt đất không có ánh sáng đào quáng.
Còn có một chút sống ngay cả heo chó cũng không bằng, mặc cho người Tứ Phương Quận Quốc khi dễ.
Ai! Đáng hận!
Liễu Thừa Phong nhìn Trương Nhược Trần ngồi ở một bên nói:
Tất cả mọi người thở dài, ai bảo Tứ Phương Quận Quốc là quận quốc trung đẳng, Vân Vũ Quận Quốc căn bản không phải đối thủ của Tứ Phương Quận Quốc.
Trận chiến hai năm trước ấy, ngay cả Vân Vũ Quận Vương cũng bị trọng thương, thiếu chút nữa vẫn lạc.
Căn cứ nhân khẩu, diện tích lãnh thổ, số lượng cường giả của từng quận quốc, quận quốc được chia làm ba cấp bậc, theo thứ tự là: Quận quốc hạ đẳng, quận quốc trung đẳng, quận quốc thượng đẳng.
Bình thường quận quốc hạ đẳng nhân khẩu sẽ dưới một trăm triệu.
Quận quốc trung đẳng nhân khẩu bình thường từ một trăm triệu đến năm trăm triệu.
Quận quốc thượng đẳng, nhân khẩu cơ hồ đều trên năm trăm triệu.
Đương nhiên, cân nhắc quốc lực mạnh yếu của một quận quốc, không thể chỉ nhìn số lượng nhân khẩu và diện tích lãnh thổ, còn phải xem số lượng cường giả của quận quốc này.
Cường giả võ đạo càng nhiều, quốc lực tự nhiên sẽ càng mạnh.
Ví dụ như một quận quốc dân cư chỉ có mấy ngàn vạn, nhưng nếu võ giả Địa Cực cảnh và Thiên Cực cảnh đủ nhiều, cũng có thể trở thành quận quốc trung đẳng.
Liễu Thừa Phong nói:
Tứ Phương Quận Quốc vẫn muốn chiếm đoạt Vân Vũ Quận Quốc, đoán chừng lúc này đây Tứ Phương Quận Quốc sẽ ở thời điểm khảo hạch, chèn ép võ giả của Vân Vũ Quận Quốc chúng ta.
Một võ giả nói:
Khó trách năm trước Vân Vũ Quận Quốc chúng ta chỉ có ba người thông qua Vũ Thị Học Cung khảo hạch, khẳng định đều là Tứ Phương Quận Quốc cố ý chèn ép chúng ta.
Nghe nói Hoắc Tinh vương tử của Tứ Phương Quận Quốc cũng là một kỳ tài võ học, năm nay gần 17 tuổi, liền đạt tới Huyền Cực cảnh.
Hơn nữa hắn còn là một Ngự Thú Sư, thu phục được Chiến Thú rất cường đại.
...
Tất cả mọi người nghị luận Hoắc Tinh vương tử, cũng có người cảm thấy lo lắng cho Vũ Thị Học Cung khảo hạch năm nay.
Dù sao thí sinh của Tứ Phương Quận Quốc là gấp 10 lần Vân Vũ Quận Quốc, nếu bọn họ có chủ tâm muốn chèn ép Vân Vũ Quận Quốc, năm nay tỉ lệ tử vong của võ giả Vân Vũ Quận Quốc, chỉ sợ sẽ rất cao.
Lúc này Tử Thiến không lưu dấu vết từ trong lọn tóc lấy ra một cây châm, kẹp ở giữa hai ngón tay ngọc.
Thân thể mềm mại của nàng chậm rãi nghiêng về phía Trương Nhược Trần.
Trên lưng Huyết Vũ Ưng tổng cộng có sáu mươi tám võ giả trẻ tuổi, dù Trương Nhược Trần chết ở dưới Độc Phong Châm kịch độc, cũng không có ai sẽ hoài nghi đến trên người nàng.
Nàng muốn xuất thủ!.