Véo... véo...
Hai làn sáng màu đỏ tợ lửa từ trong cánh rừng nhằm tử huyệt Thượng Quan Linh Phụng và Vương Hán Sơn điểm tới nhanh như lằn chớp.
Thượng Quan Linh Phụng thét :
Mồm thét bàn tay Thượng Quan Linh Phụng vừa chụp lấy cánh tay Vương Hán Sơn kéo giật lại về phía sau.
Xoẹt... xoẹt...
Hai vật đỏ trượt đi bay sang cây đại thụ, xuyên thấu vào đó tạo thành hai lỗ đen sì.
Đôi trai gái thoát hiểm trong đường tơ, kẽ tóc.
Vương Hán Sơn quát :
Rào... rào... rào...
Chỉ một cái chớp qua, ba chiếc bóng đỏ như lửa đã hiện ra đứng cản ngang trên quan lộ.
Đó là ba lão quái nhân vận cà sa đỏ, thân hình hộ pháp, chiếc đầu bóng lộn trên cổ đều đeo xâu chuỗi sọ người, mặt mũi cực kỳ hung ác ai ngó thấy cũng phải lạc phách tan hồn.
Khẽ nhíu đôi lông mày thu nguyệt, Thượng Quan Linh Phụng dằn mạnh giọng :
Lão trọc đứng giữa cất tiếng như chuông rền :
Bản sư pháp danh Sa Khả Lạp Ma còn đây là nhị vị hiền đệ Đa Kha Lạp Ma và Phi Ma Lạp Ma.
Hừ! Các vị chặn đường bọn ta là có ý định gì?
Không đáp ngay câu hỏi của Thượng Quan Linh Phụng, Sa Khả Lạp Ma hỏi :
Có phải cô nương là Thượng Quan Linh Phụng, còn gã tiểu tử tên Vương Hán Sơn không?
Phải thì sao?
Hừm! Bọn bản sư vâng lệnh Pháp vương chờ hai ngươi nơi đây đã lâu rồi.
Hiểu ngay ý đồ của đối phương nhưng Thượng Quan Linh Phụng vẫn lạnh lùng :
Trỏ tay vào mình Thượng Quan Linh Phụng, lão trọc đáp :
Thu hồi món vật đang ở trong mình cô nương.
Món vật gì?
Thiên Chiêu Sưu Lục!
Thượng Quan Linh Phụng nghĩ thầm: “À, thì ra bọn trọc này cũng chỉ vì tham vọng Thiên Chiêu Sưu Lục, chẳng quản đường xa từ Tây Tạng tới đây”.
Nàng ỡm ờ :
Cặp mắt Sa Khả Lạp Ma trợn lên như ai chiếc lục lạc. Lão gầm to :
Lão phất ngọn chưởng lên :