Thượng Quan Linh Phụng lắc đầu :
Cẩm Tiên sửng sốt :
Thượng Quan Linh Phụng gật đầu :
Khẽ cắn vành môi ngẫm nghĩ giây lâu, Cẩm Tiên nhè nhẹ lắc đầu :
Cho dù cảnh ngộ nào muội cũng không thể hành động như thế được, từ lâu muội đã coi Linh tỷ như người chị ruột của mình, có lẽ nào thân muội lại đoạt chồng của chị.
Miêu muội không nên câu nệ điều nhỏ nhặt ấy. Chuyện luân lý đó chỉ dành cho những kẻ bình thường ở thế gian. Người giang hồ phải ngộ biến tùng quyền. Hai tỷ muội cùng lấy một chồng cũng có sao đâu, muội có biết không chính ngu tỷ đã sớm nghĩ ra điều này rồi. Giá nếu chàng muốn thành hôn cùng ngu tỷ thì trong đó cũng có phần của muội.
Hai má đỏ bừng lên vì thẹn, một lúc Cẩm Tiên chợt hỏi :
Thượng Quan Linh Phụng đáp giọng thảm buồn :
Cẩm Tiên kinh hãi la lên :
Hai dòng lệ chảy dài xuống má Thượng Quan Linh Phụng. nàng xúc động đến tột cùng.
Nàng không ngờ trong giờ phút cô đơn này lại có được một cô bạn thân yêu, tri kỷ an ủi nàng trên bước giang hồ nên mới nghẹn ngào chưa thốt ra lời.
Cẩm Tiên lắc mạnh cánh tay Thượng Quan Linh Phụng :
Khe khẽ gật đầu Thượng Quan Linh Phụng kéo Cẩm Tiên đứng lên :
Cẩm Tiên kinh ngạc :
Linh tỷ định đi đâu?
Chúng ta đi tìm một ngôi chùa nào thanh tịnh, vắng vẻ nhất xa lánh mọi người.
Cẩm Tiên sửng sốt :
Linh tỷ định đi tu?
Phải! Tình yêu giờ đã rũ sạch, ngu tỷ còn lưu luyến chốn giang hồ nữa làm gì. Ngu tỷ sẽ gửi tấm thân tàn này nơi chốn Phật đài cho trọn kiếp. Miêu muội có biết vùng này có ngôi chùa nào không?
Muội được nghe cách đâu hai trăm dặm, sát vùng quan ngoại có một ngôi chùa tên Linh Sơn bảo tự, nơi đây rất xa quan lộ, vắng tuyệt bóng người đi lại.
Thượng Quan Linh Phụng hoan hỉ :