[Phần 2]
Cẩm Châu phất tay áo bỏ đi.
Ta hối hận đến nỗi chẳng muốn hỏi chuyện Trình Túc nữa.
Ta vội vàng rời tiệc để về cung nhưng bị Trình Túc cản lại.
Ta bỗng thấy ngạt thở.
Sao ta lại biết?
Trong mơ, ta và Trình Túc làm vợ chồng ba năm, thân mật khăng khít vô cùng.
Ta lạnh mặt đáp:
Trình Túc mỉm cười:
Lòng ta xấu hổ nhưng mặt vẫn bình tĩnh vô cùng:
Hai mắt Trình Túc tối lại:
Chàng vừa nói vừa đến gần ta, hương cỏ xanh xông vào khứu giác khiến gò má ta nóng ran.
Chàng quá càn rỡ!
Ta lùi về sau một bước, nghiêm mặt:
Nụ cười của Trình Túc biến mất, chàng nhìn ta rất lâu.
Lời nói kiên định cứng cỏi, ngữ khí chân thành thẳng thắn của chàng làm ta rung động.
Trình Túc thật sự rất tốt, rất xuất sắc!
Đáng tiếc, ta không thể...
Lòng ta đau xót nói không nên lời, chỉ có thể vội vàng lách qua chàng bỏ đi.
Chàng nắm cổ tay ta kéo lại. Bàn tay chàng cứng cáp mạnh mẽ nhưng sức lực chỉ vừa đủ giữ lấy ta, không làm ta bị thương.
Ta đang khó xử không biết làm sao thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Là Lưu Húc.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi rừng trúc, gương mặt ôn văn nhĩ nhã lạnh băng, con ngươi cảnh giác nhìn Trình Túc.
Trình Túc cười khẽ, không để ý đến Lưu Húc.
Nhưng chàng vẫn buông ta ra, lấy một quyển sách trong ngực áo ra đưa cho ta.
Cho nàng.
Ta không cần, - Ta đỏ mặt từ chối.
Sao mỗi lần gặp ta chàng đều tặng đồ cho ta nhỉ?
Ta là công chúa, phụ hoàng là người giàu nhất thiên hạ.
Ta muốn gì mà không có được?
Trình Túc nghiêm túc mở sách ra trước mặt ta lắc lư:
Ta đọc được cái tên trong sách, trái tim suýt nữa ngừng đập.
Ta quên cả chuyện giữ lễ mà kéo cổ tay chàng, giành lấy quyển sách chàng đang cầm. Ta mới chỉ liếc mắt đọc qua đã hết hồn giấu vội quyển sách vào ngực áo.
Trình Túc bật cười to, chàng vươn tay cưng chiều ấn nhẹ lên mũi ta đúng lúc ta không để ý.
Ta:...
Lời lẽ to gan gì thế này?
Còn nữa, tay chân tranh thủ thế?
Ta lùi về sau, cắn răng nói:
Trình Túc cũng nghiêm túc phối hợp:
Ta:...
Lưu Húc nói:
Trình Túc cười gằn:
Lưu đại nhân, nếu ta càn rỡ đã có điện hạ xử, ngươi có tư cách gì lên tiếng?
Ngươi ỷ vào lòng khoan dung của điện hạ.
Đúng vậy, ta ỷ lại vào nàng ấy đấy, ngươi làm gì được ta?
Ta ôm gương mặt đỏ tới mang tai, rảo bước bỏ đi.
Về cung.
Ta cẩn thận đọc quyển sách Trình Túc đưa.
Nội dung trong sách là thông tin của Tào Thuận, đại quan trấn thủ biên cương.
Tổ tiên của Tào Thuận xuất thân dân dã, theo Thái tổ Nam chinh Bắc phạt, sau đó đời đời trấn thủ biên cương, lập nhiều công trạng.
Nhưng trong giấc mơ của ta, không biết tại sao, Tào Thuận lại để hổng biên giới, tạo điều kiện cho giặc Nhung tiến quân đánh thẳng vào kinh thành.
Kinh thành bị công phá, phụ hoàng bỏ trốn, Tào Thuận chia đôi giang sơn với giặc Nhung, tự xưng hoàng đế.
Dã tâm của một người không bỗng nhiên xuất hiện, nhất định trong những năm này đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến nó bén rễ nảy mầm.
Ta muốn diệt trừ Tào Thuận nhưng ông ta lại ở tít biên cảnh, hoàn toàn nằm ngoài tầm với của ta.
Ta không biết tại sao Trình Túc lại biết ta muốn đối phó với Tào Thuận, nhưng chàng quả thực đã giúp ta.
Ta đọc xong quyển sách, nhất thời không biết phải làm sao.
Không ngờ một vị quan lớn như Tào Thuận lại vô cùng chung thủy. Sau khi thê tử kết tóc qua đời không chỉ không tái giá mà còn cực kỳ yêu thương đứa con gái Tào Minh Ngọc.
Mà trong mơ, chẳng mấy chốc mẫu hậu sẽ tuyển phi cho Lý Thuần, Tào Minh Ngọc cũng có tên trong danh sách. Nhưng Lý Thuần lại không chọn Tào Minh Ngọc mà chọn một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Có phải Tào Minh Ngọc trượt tuyển tú đã khiến Tào Thuận muốn tạo phản?
Ta không dám khẳng định, chỉ có thể sốt ruột chờ.
Quả nhiên mấy ngày sau, mẫu hậu tuyên bố tuyển phi cho Lý Thuần, chuyện trong mơ lại xảy ra ở hiện thực.
Một tháng sau, kinh thành nhộn nhịp hơn hẳn.
Vô số xe ngựa đi vào kinh đô, đại thần các nơi gửi con gái nhà mình đến, tràn đầy hi vọng con mình được chọn để cả họ được nhờ thành hoàng thân quốc thích.
Ta gặp được Tào Minh Ngọc trong cung mẫu hậu.
Cô ấy cao to, cơ thể khỏe khoắn, váy áo điệu đà thịnh hành trong giới tiểu thư kinh thành mặc trên người cô ấy lại có vẻ dũng mãnh vô cùng.
Có lẽ cô ấy nghe nói Lý Thuần thích con gái dịu dàng hiền thục nên mới ăn mặc như vậy, chỉ là không ngờ ngược lại khiến mình kém sắc hơn hẳn.
Quả nhiên Lý Thuần nhíu mày, ánh mắt hào hứng trầm hẳn xuống.
Mẫu hậu an ủi Tào Minh Ngọc mấy câu rồi bảo ta và Lý Thuần dẫn theo các quý nữ kinh thành đi dạo trong Ngự hoa viên.
Lý Thuần nhanh chóng tán gẫu với cô gái trông hiền lành nhất trong đó.
Ta đi bên cạnh Tào Minh Ngọc, đôi mắt sáng của nàng tối sầm lại một giây nhưng khi nhìn ta lại cười hiền lành.
Cô ấy dùng hay tay nâng chiếc hộp tinh xảo trước mặt ta, lễ nghi đầy đủ, có phong thái của đại gia khuê tú, hoàn toàn không thua kém tiểu thư kinh thành.
Trong lòng ta nổi lên suy nghĩ mãnh liệt.
Lần này ta không thể để Tào Minh Ngọc quay lại Tái Bắc. Ta nhất định phải giữ cô ấy lại kinh thành, như vậy mới kiềm chế được Tào Thuận, khiến ông ta không thể làm phản.
Ta cười, sai cung nữ nhận lấy chiếc hộp rồi nhìn Lý Thuần, nói:
Tào Minh Ngọc không vui vò khăn tay:
Ta chau mày:
Hay là cô không muốn được chọn nên mới cố ý ăn mặc như vậy?
Ý của người là gì? - Tào Minh Ngọc ngạc nhiên hỏi lại.
Ta cẩn thận nhìn cô ấy từ trên xuống dưới một lần:
Tào Minh Ngọc không ngờ ta lại nói vậy, trên mặt cô ấy đầy vẻ luống cuống và hoang mang. Nhưng cô ấy bình tĩnh lại rất nhanh, như đã hạ quyết tâm rồi.
Cô ấy nhanh trí và quyết đoán đến mức làm ta kinh ngạc, nhưng càng khiến ta kiêng kỵ Tào Thuận hơn nữa. Một kẻ dạy ra được cô con gái thế này có thể tài giỏi thế nào nữa?
Ta không dám nghĩ tiếp.
Ta mỉm cười nắm tay cô ấy:
Ta kéo cô ấy vào thiên điện, sai phái các cung nữ, người thì đi tìm nữ quan trang điểm giỏi nhất, người thì đi lấy trang phục Tái Bắc ta đã chuẩn bị từ sớm.
Tào Minh Ngọc thay quần áo, dưới bàn tay tạo mẫu khéo léo của nữ quan chải chuốt lại mái tóc, chỉnh lại phần lông mày đầy anh khí, thêm phấn tô son kết hợp cùng trang sức cài đầu cuối cùng mới ra dáng một mỹ nhân ngoại vực cực kỳ nổi bật.
Trang phục Tái Bắc quả thật rất hợp với Tào Minh Ngọc, cô ấy cũng thích ăn mặc như vậy hơn nhiều, khí chất trên người thoáng biến đổi thành phóng khoáng tự tin đủ đánh gục bất cứ người đàn ông nào.
Ta dẫn cô ấy đến Ngự hoa viên.
Bấy giờ Lý Thuần và cô gái Giang Nam kia đang nói chuyện rất vui vẻ.
Ta ung dung hái một cành hồng đỏ đưa cho Tào Minh Ngọc, cười nói:
Hai chữ "mỹ nhân" quả nhiên khiến Lý Thuần ngoái đầu.
Hắn tò mò nhìn Tào Minh Ngọc như đang cố nhớ xem cô ấy là ai, con ngươi hắn bỗng sáng rực:
Một câu này khiến Tào Minh Ngọc mừng rỡ.
Đôi mắt sáng của cô ấy đầy ý cười:
Đương nhiên Lý Thuần đồng ý.
Tào Minh Ngọc nắm cơ hội gần gũi với Lý Thuần, cùng cô gái Giang Nam kia tán gẫu với hắn, mãi đến lúc cung yến kết thúc mới quyến luyến chia tay.
Ta nghe cung nữ kể, Tào Minh Ngọc đã hẹn Lý Thuần đi cưỡi ngựa.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thuần rất bình thường, không có điểm nào nổi trội cả.
Chỉ mong lần này hắn hữu dụng, giữ được Tào Minh Ngọc.
Chỉ cần Tào Minh Ngọc làm vương phi, tương lai có thể làm hoàng hoàng hậu rồi thái hậu. Chỉ cần giang sơn Đại Sở có huyết thống của Tào gia, Tào Thuận sẽ không cấu kết với Nhung quốc.
Có thể Tào Thuận vẫn sẽ phải chết. Nhưng đó là chuyện sau này, trước mắt ta chỉ có thể đi bước nào vững bước đó.
Hôm sau.
Theo lời cung nữ, hai người đó đã đi cưỡi ngựa cùng nhau.
Nhưng đùng một cái, cung nữ hốt hoảng chạy trở về cùng tin dữ: Lý Thuần ngã ngựa, Tào Minh Ngọc đi cứu khiến bản thân bị thương, cuối cùng được Trình Túc cứu ở mã trường.
Ta thay mặt mẫu hậu đến thăm Tào Minh Ngọc.
Chân của cô ấy bị thương, người nằm trên giường tuy yếu ớt nhưng thần sắc sáng láng, giống hệt một cô gái mới biết yêu.
Ta ấn cảm giác hoang đường trong lòng xuống, hỏi dò cô ấy chuyện xảy ra ở mã trường.
Giọng điệu của Tào Minh Ngọc tuy cung kính nhưng rõ ràng có ý xem thường Lý Thuần, thậm chí còn không giấu nổi thất vọng.
Câu chuyện ngắn gọn mà ta hiểu là: Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý Thuần đã không tốt thì chớ còn thích làm màu, không nghe lời khuyên của Tào Minh Ngọc mà phi vào vùng quân sự, kết quả móng ngựa đạp trúng hố bẫy huấn luyện...
Tào Minh Ngọc vì bảo vệ Lý Thuần mà dứt khoát kéo hắn về phía mình, bản thân cô ấy thì mất thăng bằng ngã xuống, chân bị cuốn vào bàn đạp không tránh được nên suýt bị con ngựa đang sợ hãi đạp trúng. Cũng may Trình Túc kịp cưỡi ngựa đến dùng kiếm chém đứt bàn đạp mới cứu được cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy chân thành cười nói:
Cô ấy không hề che giấu sự hâm mộ lẫn yêu thích trong lời nói.
Ta nghĩ đến hình ảnh Trình Túc cưỡi ngựa ôm cô ấy mà không vui.
Có điều quốc sự quan trọng, nữ nhi tình trường phải xếp thứ hai.
Ta khen ngợi:
Ta đã quyết định, chỉ cần Tào Minh Ngọc nói muốn gả cho Lý Thuần, ta chắc chắn có thể làm được. Cô ấy cũng có ý với phú quý Thiên gia, Lý Thuần cũng không đến nỗi dốt nát, biết mượn thế lực của Tào gia để củng cố địa vị của mình.
Ta làm như vậy hẳn sẽ không bị trời phạt đâu nhỉ.
Tào Minh Ngọc đương nhiên nghe hiểu.
Cô ấy suy tư chốc lát rồi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh.
Ta nghẹn họng nhìn cô ấy.
Cái gọi là tự mình làm bậy không thể sống hóa ra là thế này.
Ta chỉ cô ấy chọn quần áo phù hợp, cô ấy suy ra đến tận chọn đàn ông thích hợp.
Suy nghĩ của cô ấy không sai, Lý Thuần là cái gối thêu hoa nạm vàng vô dụng, nếu cô ấy thích cũng được thôi. Nhưng cô ấy không thích, còn sáng suốt chọn Trình Túc.
Nhưng Trình Túc...
Ta không lấy Trình Túc thì cũng thôi, nhưng vì chàng se duyên mới thì ta không làm được.
Ta bình tĩnh đáp:
Gương mặt đỏ bừng vì hào hứng của Tào Minh Ngọc chuyển sang trắng xám, vừa ủ dột vừa lúng túng.
Ta gật đầu:
Xem ra là ý của cô.
Thần nữ có thể tự mình quyết định.
Trong lời nói của Tào Minh Ngọc chứa đầy sự kiên quyết.
Ta cũng nhìn cô ấy với ánh mắt khác hẳn, bỗng nhiên không biết phải nói gì cho phải.
Trình Túc tốt đến vậy ư?
Tốt đến mức cô ấy dám chống lại ý phụ thân, thậm chí phạm vào lợi ích gia tộc?
Hay Tào Thuận thực sự để Tào Minh Ngọc muốn làm gì thì làm?
Nếu là vế sau, ta tuyệt đối không thể để Tào Minh Ngọc thoát khỏi vòng tay ta.
Ta hờ hững đáp:
Tào Minh Ngọc ngẩn người, vừa khó tin vừa dao động.
Ta lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nói nhiều dễ thành nói dại, cô ấy sẽ cho rằng ta cố ý cản trở.
Câu nói này nói cho Tào Minh Ngọc, cũng nói với chính ta.
Trình Túc tuy tốt nhưng phải sống được mới thật sự tốt.
Trên đường hồi cung.
Trình Túc lại chặn đường ta.
Ta thở dài, cho các cung nữ lui xuống, ra hiệu cho chàng có gì nói mau.
Ta:?
Trình Túc lặp lại:
Bây giờ ta mới nhận ra chàng đang nói đến chuyện cứu Tào Minh Ngọc ở mã trường.
Cảm giác không vui tan đi, ta bỗng dưng thấy yên lòng hẳn.
Ta lại thấy ảo não, rõ ràng không muốn gả cho Trình Túc, sao ta cứ xoắn xuýt chuyện vặt này mãi nhỉ?
Ta nghĩ, có lẽ do giấc mơ kia quá chân thực, đến nỗi ta sinh lòng sở hữu với Trình Túc. Dù ta không thể gả cho chàng cũng không muốn chàng lấy người khác.
Lúc ý thức được chuyện này, ta thấy mình quá đỗi hèn hạ.
Ta tự nói với bản thân: Lý Phất Vân, ngươi không được như vậy.
Ta ngẩng đầu nghiêm mặt:
Trình Túc bị ta chặn họng, chàng cứng người, đôi mắt đen nhìn ta chằm chằm như thể ta rất xa lạ.
Giọng nói của chàng cũng lạnh đi:
Chàng nói rất nghiêm túc, ta cảm thấy phải sửa ngay cái suy nghĩ này của chàng.
Trình Túc cười giận:
Ta đỏ bừng cả mặt, giận dữ giậm chân:
Trình Túc nhìn ta như vậy mà trong mắt đầy ý cười.
Chàng lại lấy đồ ra từ ngực áo.
Lần này không phải sách mà là một tờ giấy mỏng.
Linh tính mách bảo cho ta đó là thứ rất quan trọng với ta.
Ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận lườm chàng.
Cha ta là hoàng đế, của cải chất đầy kho.
Trình Túc tìm được, chẳng lẽ một công chúa như ta không tìm được?
Lần này, ta càng muốn nói ta không cần.
Không đúng, cả không cần ta cũng không muốn nói.
Ta xoay người bỏ đi.
Trình Túc nắm cổ tay ta, dịu dàng nói:
Nàng giận đấy à?
Không!
Vậy thì là giận rồi, Phất Vân, ta rất thích nàng.
Ta bỗng thấy hoảng hốt, chỗ cổ tay bị chàng nắm như phải bỏng.
Ta tát vào mặt chàng, chàng không né, đứng im chịu một cái tát vang dội kia.
Ta giật mình, sao chàng không né?
Tròng mắt của chàng tối lại, một chút thôi, rồi lại sáng rực rỡ.
Đánh cũng đánh rồi, chi bằng...
Ngươi muốn làm gì?
Ta lui bước về sau, chàng thì cứ áp lại gần.
Cuối cùng chàng khẽ cười, cầm tay ta nhét tờ giấy kia vào.
Chàng quyến luyến buông ra, nói nhỏ vào tai ta:
Chàng cười tủm tỉm xoay lưng bỏ đi.
Ta nhìn bóng lưng chàng, cơ thể đang căng cứng lập tức thả lòng, trong lòng lại sinh ra cảm xúc là lạ.
Ta nghĩ, cõi đời này ngoài chàng ra, sẽ chẳng ai khiến ta có cảm giác như vừa rơi xuống đáy vực rồi bay vút lên trời mây thế này.
Ta cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, nội dung của nó khiến chút xôn xao Trình Túc mang đến bị quăng luôn lên chín tầng mây.
Tờ giấy mỏng manh này là thư trao đổi giữa Tào Thuận và nước Nhung, từ ngữ trong thư cũng tràn đầy ẩn ý.
Chỉ với phong thư này, Phụ hoàng có thể giết Tào Thuận mười lần.
Phụ hoàng không chi không giết Tào Thuận còn muốn làm như không biết chuyện này.
Thế lực của Tào Thuận lớn, căn cơ ở biên cảnh sâu dày, chỉ có thể tạm thời vỗ về kiềm chế để từ từ xử lý.
Mà cách tốt nhất để kiềm chế Tào Thuận là tứ hôn cho Lý Thuần và Tào Minh Ngọc.
Lý Thuần không muốn.
Lúc trước hắn mất mặt trước Tào Minh Ngọc nên bây giờ không muốn gặp cô ấy nữa.
Mà Tào Minh Ngọc cũng chẳng màng, vì bây giờ cô ấy bận quấn lấy Trình Túc.
Nghe nói sau khi lành thương, cô ấy đã đến phủ An quốc công để cảm ơn Trình Túc, chàng chỉ nhận quà không gặp người, cô ấy liền tạo nhiều cơ hội để gặp chàng làm chàng trốn biệt trong quân doanh không dám ra.
Tâm trạng của ta ngổn ngang trăm mối.
Quý nữ kinh thành ai cũng mến mộ Trình Túc, nhưng chưa có ai dám chặn đường đuổi bắt như vậy.
Không ngờ Tào Minh Ngọc lại dám.
Có điều chuyện tuyển tú vẫn xôi hỏng bỏng không.
Ta không khỏi nghĩ, nếu không xảy ra chuyện ở mã trường, Lý Thuần và Tào Minh Ngọc có thể thuận lợi đính hôn rồi kết hôn không?
Nhưng ngẫm lại thì giả thuyết này cũng vô nghĩa.
Con người vốn khó điều khiển, ta không thể tính được hết các biến số phát sinh, chỉ có thể cẩn thận quan sát, tìm kiếm thời cơ.
Ba ngày sau, cơ hội tới.
Tào Minh Ngọc nhân ngày hưu mộc, chặn ngay trên con đường phải đi qua để về nhà của Trình Túc.
Có điều cô ấy không đợi được Trình Túc mà gặp phải Cẩm Châu.
Cẩm Châu sai người trùm bao tải đánh cho Tào Minh Ngọc một trận, đánh xong còn diễu võ giương oai:
Một câu này đả kích Tào Minh Ngọc không nhẹ.
Cô ấy lớn lên ở biên cương, phơi nắng phơi sương, dung nhan đương nhiên không thể trắng trẻo, xinh xắn như quý nữ kinh thành được nuôi dưỡng trong nhung gấm lụa là.
Cô ấy không cam lòng xông vào đánh nhau với đám người Cẩm Châu, còn đạp cho Cẩm Châu mấy cái.
Chuyện này ầm ỹ hết cả lên.
Mẫu hậu buồn bực truyền mợ dẫn Cẩm Châu tiến cung.
Cẩm Châu xám mặt nghe mẫu hậu răn dạy, sau khi ra ngoài thì lườm ta rõ bén.
Ta còn ngạc nhiên nghĩ muội ấy định xả giận lên người ta, mà nghĩ đến trong mơ muội ấy vì ta mà chết lại không giận nổi.
Ta hiền lành nói:
Sao vậy? Có đau không? Để tỷ xem nào, Tào Minh Ngọc đạp vào chỗ nào?
Tỷ còn nói nữa, nếu không vì tỷ, sao ta phải...
Muội ấy trợn mắt nhìn nhưng cắn môi không nói ra nửa câu sau:
Ta giật mình:
Tỷ với Trình Túc không liên quan.
Đừng gạt ta. - Cẩm Châu hậm hực, - Tỷ cố ý nói hắn đoản mệnh, còn biết chuyện riêng của hắn, còn dây dưa với hắn, còn định lừa ta đến khi nào? Thà rằng tỷ thẳng thắn thừa nhận, ta còn xem trọng tỷ một chút, tỷ cứ như vậy, ta coi thường. Còn nếu tỷ đề phòng ta thì yên tâm, Tôn Cẩm Châu này không bỉ ổi đến nỗi đi tranh đàn ông với tỷ muội của mình.
Muội ấy thao thao bất tuyệt một tràng, càng nói càng làm ta xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Ta phải tốn rất nhiều sức mới thuyết phục được muội ấy rằng Trình Túc là ma chết sớm nên ta mới không cần chàng.
Cẩm Châu nửa tin nửa ngờ nhưng không hỏi thêm nữa.
Người đàn ông tỷ không cần, ta cũng không cần, - Muội ấy hừ một tiếng, - Chỉ lợi cho Tào Minh Ngọc.
Cô ấy và Trình Túc không được đâu.
Đôi mắt mở hé của Cẩm Châu tràn đầy niềm vui:
Ta gật đầu:
Ta cũng không cho phép.
Phong thư giữa Tào Thuận và nước Nhung kia đã quyết định vận mệnh của Tào Minh Ngọc rồi.