Tối hôm ấy, tại biệt thự nhà hắn, mọi người tập trung đầy đủ.
Mặc Thiên ngồi trên ghế sofa, tay vòng qua eo của cô đang ngồi bên cạnh:
Harvey, chuyện của cậu sao rồi?
Cô ta hẹn mình trưa mai gặp mặt.
Hắn nghe vậy hướng mắt tới Gia Uy:
Gia Uy cầm ly trà lên nhấp nháp khẽ gật đầu. Harvey thấy vậy liền lên tiếng:
Mặc Thiên, cô ta chỉ mới hẹn gặp mình nói chuyện. Mình nghĩ nếu cô ta đồng ý thì chưa chắc Quách Phú Hùng đã đồng ý.
Quách Phú Hùng không chịu thì cô ta sẽ tự có cách.
Ý cậu là cô ta sẽ tự lấy cổ phần của mình ra để trao đổi sao?
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm:
Diễm Nguyệt lúc này mới quay sang hắn:
Hắn nghe vậy quay sang dịu dàng nhìn cô mỉm cười:
Tần Mặc Hùng lúc này ở trong phòng đi ra, Diễm Nguyệt thấy ông liền vội vàng đứng dậy đi đến dìu ông ngồi xuống:
Mặc Hùng nghe vậy lại xua tay, lức đầu:
Diễm Nguyệt rót một ly trà đưa cho ông, Chấn Phong ngồi gần đấy lên tiếng:
Mặc Thiên nghe vậy cũng gật đầu:
Phải đấy ba, ngày mai con sẽ quay trở lại Tần Thị.
Vậy là tốt rồi, ta vẫn luôn lo lắng Diễm Nguyệt sẽ vất vả, nhưng giờ con quay lại Tần Thị con bé sẽ đỡ mệt mỏi.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền cảm động khoác tay ông dựa đầu vào vai:
Tần Mặc Hùng khẽ mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô:
Câu nói của ông khiến mọi người có chút ngỡ ngàng, Diễm Nguyệt ngây người một lúc rồi ngước lên nhìn ông:
Ba à, con rất cảm ơn ba nhưng mà con nghĩ chỉ cần gia đình mình sống vui vẻ là được, kết hôn cũng chỉ là một hình thức.
Diễm Nguyệt, lần trước khi con kết hôn ba vì sức khoẻ yếu và vì nhiều vấn đề khác không thể có mặt, hơn nữa khi ấy con cũng không thể tự mình chứng kiến và cảm nhận được khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Hôn lễ ấy con phải chịu nhiều thiệt thòi vì vậy ba muốn tổ chức lại bù đắp cho con một hôn lễ thật đặc biệt.
Mặc Thiên nghe vậy suy nghĩ một hồi liền gật đầu đồng ý:
Diễm Nguyệt bây giờ đôi mắt đã đỏ hoe, rưng rưng nhìn ông:
Ông đưa tay ra ôm cô vào lòng vỗ về:
Mọi người lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp, những năm tháng sóng gió với nhiều đau khổ và nước mắt cuối cùng ông trời cũng công bằng mà bù đắp lại cho họ.
Buổi trưa ngày hôm sau, đúng theo như hắn dự đoán, Khả Vy lấy 10% sổ cổ phần của ả chuyển sang cho Harvey, anh cũng chuyển cho cô một bản hợp đồng ký kết với một dự án phim. Cả đôi bên cùng cầm bút lên ký vào khoảng trắng trên tờ giấy. Khả Vy mỉm cười hài lòng, đứng dậy đưa tay ra:
Harvey cũng lịch sự bắt tay lại với ả;
Ả ta vẫn cứ mỉm cười tự đắc trong lòng mà không biết sóng gió sắp ập lên đầu mình và cả gia đình của ả.
Sau ngày hôm ấy, ả đã mua vé máy bay đi sang Nhật, vì Harvey nói có một cảnh quay ở bên đấy muốn ả sang để thử vai. Khả Vy không nghi ngờ gì liền gật đầu đồng ý bay đi vội.
Cũng trong ngày hôm ấy, Mặc Thiên một thân tây trang lịch lãm, đôi giày da đen bóng bước bên cạnh một đôi guốc hàng hiệu màu đỏ rực rỡ. Nữ nhân bên cạnh hắn mặc một chiếc đầm body màu đen ngực khoét hình giọt lệ, khoe lên ba đường cong tuyệt mỹ. Mái tóc được búi cao, thả xuống vài sợi ở một bên má, gương mặt được trang điểm khá sắc sảo tạo thêm phần quý phái. Cô xách một chiếu túi HM cao cấp màu đỏ nhàn nhã mà bước vào. Đi theo sau bọn họ là những vị luật sự cấp cao và có tiếng trong và ngoài nước cùng một đoàn vệ sĩ trang trọng ngang nhiên đi theo. ngôn tình hoàn
Bọn họ dừng chân trước của phòng, trên đấy có gắn một tấm biển nhỏ ghi ba chữ "PHÒNG CHỦ TỊCH".
Một người bước đến mở cánh cửa, hai thân ảnh cùng lúc bước vào. Người đàn ông ở trong nghe tiếng động khẽ ngước lên nhíu mày. Một vị luật sư đi đến trước mặt ông đặt xuống bàn một tập tài liệu:
Quách Phú Hùng nghe vậy ngây người không hiểu chuyện, bàn tay lấy vội tập tài liệu lật qua lật lại, đôi mắt mở to hết cỡ như không tin vào những gì đã nhìn thấy.
Cái này...các người... Tôi muốn tổ chức cuộc họp khẩn cấp.
Hiện tại Hội đồng quản trị đã có mặt đầy đủ ở phòng họp, nếu ông thắc mắc có thể đến đấy, mọi người sẽ giải thích. Còn bây giờ, đề nghị ông rời khỏi vị trí đó.
Quách Vy là do tôi nhiều năm gây dựng, các người dựa vào đâu. Mọi chuyện đợi tôi làm rõ rồi hãy nói tiếp.
Mặc Thiên lúc này mới quay sang cô mỉm cười một cái rồi hướng Quách Phú Hùng đi tới, ánh mắt chuyển hoá sắc lạnh, thanh âm mang tính đe doạ:
Lời hắn nói toát ra tà khí ghê rợn khiến mọi người ở đấy, ai cũng phải rùng mình. Quách Phú Hùng nghe vậy trên trán đã lấm tấm mồ hôi, bàn tay trở nên run rẩy, hấp tấp đứng bật dậy. Ông thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc hắn vì lý do gì, bằng cách gì mà đã thu mua được số cổ phần lớn như thế.
Diễm Nguyệt lúc này mới từng bước đi đến bên chiếc ghế từ từ ngồi xuống, đôi chân thon dài vắt chéo khiến chiếc váy bị kéo lên làm lộ cặp đùi trắng nõn, tay đan vào nhau chống lên bàn, hướng đôi mắt đầy ý cười lên nhìn Quách Phú Hùng:
Quách Phú Hùng nghe vậy nhíu mày khó hiểu, cùng lúc đó cánh cửa bật ra:
Lời nói chưa kịp ra hết liền bị bỏ lửng, người phụ nữ đứng ở cửa có vẻ đẹp quý phái, trên tay còn xách một chiếc túi hàng hiệu, y phục thời thượng giúp bà thêm phần sang trọng. Tô Ly Châu một chút kinh hãi nhìn đám người trước mặt, rất nhanh sau đó đôi mắt trở nên sắc bén:
Tần Mặc Thiên, Lam Diễm Nguyệt!
Quách phu nhân là người "đức cao vọng trọng", hơn nữa dòng họ Tô là dòng họ gia giáo có học, nhưng đến phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa mà bà cũng không biết sao?
Diễm Nguyệt hướng đến bà, bờ môi khẽ nhếch lên nói giọng mỉa mai. Tô Ly Châu nghe vậy liền tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi đi đến bên cạnh Quách Phú Hùng:
Lời của Tô Ly Châu nói làm ông ngây người, hoàn toàn không thể nói được gì, trước đó ông còn nửa nghi ngờ bây giờ thì khiến ông cảm thấy mọi việc đều là sự thật.
Mặc Thiên lúc này đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest rồi phủ lên đôi chân của cô để dấu đi sự gợi cảm từ cặp đùi thon gọn cùng làn da mịn màng đấy:
(Vợ chồng người ta thì đang như mất sổ gạo thế mà anh chị nhà mình cứ như chốn không người ý)
Diễm Nguyệt nghe vậy có chút xấu hổ giữ lấy chiếc áo, hắn lại chỉ mỉm cười nhìn cô rồi hướng sang hai người trước mặt:
Lời của hắn khiến Tô Ly Châu giật mình, ý tứ trong câu nói của hắn bà dĩ nhiên là hiểu, trong đầu chợt loé lên tia suy nghĩ: chẳng lẽ hắn là người đứng đường sau thao túng Hội đồng quản trị bãi nhiễm chức vụ Chủ tịch của Quách Phú Hùng? Nghĩ tới đấy, bà cảm thấy kinh hãi, rốt cuộc bà đã không lường trước được sự nguy hiểm của hắn, bàn tay xiết chặt chiếc túi gấp gáp nhìn hắn mà vội lấp liếm:
Chưa kịp nói hết, bà liền nhận thấy một cánh tay giơ lên, trực tiếp giáng xuống mặt một cái tát đau đớn. Tô Ly Châu đưa tay lên ôm lấy một bên má mình sững sờ, Quách Phú Hùng tức giận đến đỏ mặt, bàn tay run run từ từ hạ xuống, gằn lên:
Tô Ly Châu, bà rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt đẹp gì?
Phú Hùng, tôi...
Mặc Thiên nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ nhíu mày cắt ngang câu nói của bà:
Phú Hùng nghe vậy bực bội rời đi, Tô Ly Châu cũng hốt hoảng chạy theo:
Hai bóng người rời đi, cánh cửa khép lại, Diễm Nguyệt lúc này mới đứng dậy trả lại chiếc áo cho hắn rồi thở dài:
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười nhận lại chiếc áo rồi dịu dàng nhìn cô:
Không hề, như vậy chưa nhằm nhò gì so với những ngày em phải thay anh gánh vác những vấn đề của Tần Thị.
Nhưng em nghĩ là do hai mẹ con họ vốn không liên quan gì đến Quách Phú Hùng hơn nữa Quách Vy lại là tâm huyết của ông ấy.
Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi thôi!
Diễm Nguyệt ngây người nhìn hắn:
Đi đâu?
Xong việc thì nên nghỉ ngơi một chút, hơn nữa anh còn đang chờ một tin tốt từ Harvey nữa.
Vậy...vậy còn vị trí này?
Diễm Nguyệt quay người nhìn vào chiếc ghế Chủ tịch nặng trịch, Mặc Thiên thấy vậy lại chẳng để tâm, nhún vai một cái rồi đưa tay ra ôm lấy eo cô rời đi:
Diễm Nguyệt nghe vậy có một chút giật mình, số tiền bỏ ra để lấy được chiếc ghế này cũng đủ để xây thêm vài cái Quách Vy rồi bởi vì sổ cổ phần hắn thu mua đều là giá gấp 100 lần so với mức giá quy định, hơn nữa 20% của Lord tặng cho cô hắn cũng đã chuyển đến tài khoản của Lord một khoản tiền mà có lẽ đến mấy đời nhà cô tiêu cũng chẳng hết. Diễm Nguyệt nghĩ đến đấy lại thở dài, cô lúc nào mới thích nghi được với cuộc sống của người có tiền đây:
Mặc Thiên nghe vậy đôi chân khẽ dừng bước, rất nhanh sau đó liền mỉm cười:
Lời hắn nói làm cô phì cười, hắn rốt cuộc từ lúc nào đã trở nên dễ bảo như vậy:
Được rồi, anh bớt nịnh đi. Đang còn sớm, hay chúng ta đi chợ mua ít đồ em muốn nấu vài món thay đổi khẩu vị cho ba.
Đi thôi.
Đám người đi theo bọn họ lúc này chỉ biết nhìn nhau khó hiểu, vị luật sư khi nãy thở dài nhún vai một cái rồi bước đi, mọi người thấy vậy cũng lắc đầu rồi theo sau.