Gã xả công và vươn người đứng lên, thầm cảm kích thêm lão Hải Ma Tinh Tử vì phát hiện và tin xác quyết rằng, chỉ với nội công tâm pháp Thái Cực phái quả thật vẫn đủ giúp gã khôi phục công phu, tự trị liệu nội thương nếu như có đủ thời gian cần thiết để tọa công như gã vừa thực hiện.
Nhân thể gã cũng tự nhìn lại y phục đang mặc, là y phục không phải của gã mà là của Tiểu Lượng đã chết.
Và gã thêm hoài nghi khi nhận ra trên y phục tuyệt đối chẳng có chỗ rách, thậm chí đến một huyết tích nhỏ cũng không thấy. Điều này như chứng tỏ cái chết của Tiểu Lượng - là chủ nhân của y phục gã đang sử dụng - cơ hồ chẳng hề do bị sát hại dù bằng lợi khí hay bất kỳ một trong các loại công phu nào khác. Bởi nếu do một trong những nguyên nhân như thế, lẽ nào y phục của Tiểu Lượng vẫn nguyên vẹn?
Vậy Tiểu Lượng mệnh chung vì nguyên do gì?
Tuy đang tự hỏi nhưng kỳ thực gã chẳng vội, mong tìm hiểu minh bạch làm gì. Chỉ vì nếu muốn thế gã phải quay lại phái Thanh Thành, mà vào lúc này chỉ còn là một ngọn núi cách xa gã có đến vài mươi dặm là ít.
Gã không muốn lẩn quẩn quanh đó để tiếp tục chạm trán với lão Hạc, và không chừng cũng có thể đụng đầu với mụ Mộng Cô.
Chưa đâu, gã chưa đủ bản lãnh để sẵn sàng đối đầu với họ. Huống chi, gã còn tung tích của La dưỡng phụ vẫn chưa có cách nào làm sáng tỏ. Duy có điều, gã đang phân vân, đâu là khởi điểm xuất phát để gã bắt đầu tìm tung tích dưỡng phụ? Hay là quay lại khu rừng, nơi có lão Hải Ma Tinh Tử ngụ, để từ đó xuất phát trở lại việc truy tìm những dấu vết hãn hữu có thể đã bị La dưỡng phụ vô tình tạo ra?
Nghĩ đến đây gã tự thưởng cho bản thân một nụ cười hài lòng, vì quay lại tìm lão Hải Ma cũng là một ý hay. Để sau đó, khi đã có lão Hải Ma đồng hành, việc đối phó với mụ Mộng Cô và lão Hạc đã có lão Hải Ma đảm nhận.
Gã lập tức lao ra, nhưng rồi giật mình đành quay trở lại nấp kỹ.
Thính lực đã phần nào tinh tường của gã quả nhiên không đánh lừa gã. Bằng chứng là sau tiếng động khả nghi gã vừa tình cờ phát giác, chợt được tiếp nối bằng nhiều tiếng động khả nghi không kém.
Nơi gã đang ngồi ẩn, may thay, nhờ là một phần rỗng của một cội đại thụ thật cao to và có một vị thế khá cao, thế nên gã vào lúc này có lợi thế là ung dung đưa mắt nhìn xuống khắp tứ phía. Và gã tuần tự phát hiện nhiều cao thủ, ít nhất cũng phải bảy tám nhân vật đang từ các phương khác nhau, lẳng lặng đi lướt qua cội đại thụ gã đang ngồi.
Gã mỉm cười và có phần đồng cảm với những nhân vật này. Họ là các cao thủ cùng chung một bang môn phái nào đó, ắt có nhiệm vụ cần hoàn thành nên tất cả chỉ lo chú tâm tiến hành, và vì thế không để ý cũng không phát hiện động thái vừa rồi của gã. Hoặc cũng có thể tuy phát hiện nhưng họ không quan tâm?! Thế nên, để đáp lễ và - vì đấy chỉ là nhiệm vụ của họ - gã ung dung nhìn và chờ họ đi thật xa.
Chợt nụ cười của gã cứng đọng ngay trên miệng. Đồng thời nhịp hô hấp của gã cũng chừng như ngừng lại, hụt mất vài ba nhịp gì đấy. Đoạn, khi ý nghĩ vừa được tái hoạt động, ý chuyển xuống thân, toàn thân gã cũng ngay lập tức dịch chuyển, cố hết sức sao cho thật nhẹ nhàng và lặng lẽ bám theo đoàn cao thủ nọ.
Chỉ như thế gã mới vỡ lẽ. Không phải đoàn cao thủ hoặc đã phát hiện, nhưng vì chẳng can hệ nên không chú tâm đến gã, hoặc giả do họ quá mải mê đến nhiệm vụ, mà không lưu tâm đến mọi động đậy khả nghi xung quanh. Trái lại, cách họ đang dịch chuyển tỏ ra rất cẩn trọng, và nhất là không hề lơ là khinh suất để giảm thiểu đến mức thấp nhất mọi bất trắc có thể xảy ra. Vì họ là người của Thần Minh hội. Họ chưa được ung dung lộ diện giang hồ - đấy là do Bạch tiểu thư từng vô tình lỡ miệng nói với lão Vi Quang Nhật, và gã là đệ tam nhân duy nhất lúc đó có mặt nên đã nghe - thế nên khi vạn bất đắc dĩ phải xuất hiện thế này, họ không thể không thật cẩn trọng để tránh bị lộ hành tung một cách không cần thiết. Nhưng họ vẫn không phát hiện gã, kể cả lúc nãy cũng như lúc này - gã đang lén bám theo và một trong số họ là lão Vi Quang Nhật. Gã vừa thoạt nhận ra - kỳ thực chẳng tỏ vẻ gì là đã hay biết sự hiện hữu của gã. Điều này giải thích thế nào nếu như không phải bản lãnh của gã giờ đã cao minh - dù gì gã cũng đang thi triển thân thủ Vô Ảnh - khiến đến cả lão Vi Quang Nhật cũng chẳng có cơ hội phát hiện gã?!
Gã càng thêm hài lòng về bản thân, quyết đuổi bám theo đoàn cao thủ tám nhân vật Thần Minh hội đến kỳ cùng, thử xem họ đang tiến hành nhiệm vụ gì đến phải phá lệ cùng xuất đầu lộ diện?
Đoàn cao thủ Thần Minh hội dẫn đưa gã đến một khu trang viện thật kín đáo, nếu không muốn sẽ rất khó phát hiện, do được tọa lạc giữa một vùng rừng trồng toàn là các cây hạnh xum xuê và xanh tươi suốt bốn mùa.
Chẳng những thế, khu trang viện nếu thoạt nhìn hoặc ngỡ hoặc quả quyết đã bị bỏ hoang từ lâu thì sẽ nhầm lẫn. Bởi vì ngoài khu rừng hạnh đã tạo được ấn tượng là luôn bị bỏ hoang, chẳng được tay người chăm sóc, lá già khô rụng đầy khắp nơi và kể cả các quả hạnh chín rụng cũng không buồn nhặt, hoặc thu lại để điều phương tinh chế thành bánh mứt như các loại hoa quả khác, hoặc gom vào một chỗ để hủy đi, tạo vẻ sạch đẹp cho khu rừng, thì riêng khu trang viện khi được lộ diện hoàn toàn liền tạo một ấn tượng khác, vừa cổ kính vừa kỳ vĩ sum nghiêm khó ngờ.
Đoàn cao thủ đang từ các phía tiến đến càng lúc càng gần khu trang viện.
Một lúc sau, tất cả tuy vẫn lặng lẽ nhưng tuần tự tề tựu trở lại ngay trước cánh cổng cứ đóng im ỉm dẫn vào khu trang viện.
Ở đây, bất kỳ ai, dù tề tựu đến từ bất luận phương hướng nào, cũng đều thầm thì trao đổi nhau những thông tin vừa tự thu nhập :
Phía bên tả chẳng có ai, cũng không thấy có sắp đặt cạm bẫy hoặc có người mai phục cảnh giới.
Ở phía hậu cũng tương tự.
...
Cuối cùng, khi đoàn cao thủ tám người đã tề tựu đủ, một nữ nhân che kín diện mạo lập tức gật đầu và hạ thấp giọng sắp xếp :
Một đại hán có cắp theo một thanh đại đao liền bước ra :
Mông Diện Nữ lại gật đầu :
Đại hán há to miệng toan cười, nhưng chợt nghĩ đến cảnh ngộ trước mắt đành ngậm lại, thay vào đó là cứ tỏ ra ngông nghênh lạ, chỉ sau một lượt lắc vai là động thân lao vọt qua cánh cổng đóng kín, ung dung hạ thân và đặt những bước chân đầu tiên lên địa phận thật sự là thuộc vào phạm vi của khu trang viện.
“Vút!”
Thân thủ của đại hán quả cao minh, thuật khinh công vừa phô diễn không những khá lợi hại mà còn thập phần ngoạn mục.
Nào ngờ, ngay khi hai chân chạm đất, đại hán thay vì tiếp tục đi, càng nhanh tiếp cận và đột nhập vào trang viện chừng nào thì càng thêm mau chóng hoàn thành nhiệm vụ từng ấy, thì đại hán lại cứ đứng yên bất động như trời trồng.
Ở ngoài nhìn vào, ai cũng lấy làm lạ :
Chợt đại hán tự ngã lăn qua một bên.
“Huỵch!”
Mông Diện Nữ ở bên ngoài nhận biết ngay là có biến :
Vi Quang Nhật gật đầu :
Mông Diện Nữ chợt hỏi :
Một văn nhân trung niên tiến ra :
Mông Diện Nữ chép miệng :
“Vút!”
Văn nhân trung niên đã lao vọt qua cánh cổng, thi triển khinh công thượng thừa, lúc lướt ngang Bát Quái Thần Minh Sứ liền thò một cước chân móc vào dây thắt lưng, và cứ thế đưa cả hai an toàn vượt xa ba khóm quả hạnh, rất có thể là nguyên nhân đã khiến đại hán Bát Quái Thần Minh Sứ bất thành nhiệm vụ.
Có người ở bên ngoài khẽ reo :
Ở bên trong, không biết văn nhân trung niên có nghe hay không, chỉ thấy sau khi đặt Bát Quái Thần Minh Sứ nằm xuống và một nhét vội vào một hoàn đan dược, thì văn nhân trung niên đã tiếp tục thần tốc lao lướt đi, lọt biến mất hút vào khu trang viện.
Nhưng chỉ một thoáng sau đã nghe thanh âm của Côn Luân Thần Minh Sứ gào thất thanh :
Sáu cao thủ Thần Minh hội ở bên ngoài đều rúng động. Và nhanh hơn mọi người, Vi Quang Nhật bật quát :
Họ phân khai, vừa chạy nhanh quanh vòng ngoài khu trang viện, vừa lập tức phóng hỏa vào bất kỳ vật gì dễ bắt lửa.
Toàn khu trang viện ngay sau đó đâu đâu cũng có các ngọn lửa cao to phủ trùm. Và khi hơi nóng có vẻ đã lan tỏa vào trong, sáu cao thủ Thần Minh hội lập tức cũng từ các phía lao ập vào khu trang viện.
Nhưng họ chợt khựng lại, do đột ngột bị nhiều kiều nữ xinh đẹp từ trong trang viện túa ra xuất lực ngăn cản.
Mông Diện Nữ bật thét :
“Ào...”
Các Kiều Nữ Sơn cũng phân khai, quyết liệt cùng các cao thủ Thần Minh hội giao đấu sinh tử :
“Vù...”
“Ầm!!” “Ầm!!”
Trận giao phong vừa mới khai cuộc nhưng vẫn bốc tỏa ngay sát khí ngút trời.
“Ầm!!”
“Bùng bùng bùng...”
Cũng có thể phần nào vì phía vòng ngoài khu trang viện vẫn cứ phát hỏa ngùn ngụt, vô hình chung tạo thêm khung cảnh khốc liệt cho các trận giao phong hiện vẫn chưa minh định lợi thế sắp nghiêng về bên nào.
Thần Minh hội thì khí thế vẫn cao như núi thái :
“Ào...” “Ầm!!”
“Vù...”
“Ầm!!”
Các Kiều Nữ Sơn thì kiên vững như thành lũy, chống trả quyết liệt với Thần Minh hội :
“Ào... Ầm!!”
“Vù... Ầm!!”
Nhưng dần dà các Kiều Nữ Sơn vẫn tỏ ra kém thế. Bằng chứng là họ bắt đầu í ới gọi nhau :
Mau bẩm báo hiện tình cho Thần nương toan liệu. Nếu không cho Thần Minh hội nếm mùi lợi hại, ắt chúng sẽ thêm cao ngạo, cứ được đằng chân lân đằng đầu.
Không cần vội như thế. Hãy cứ để Thần nương tiếp tục nghỉ ngơi. Vì nào phải chúng ta không còn cách đối phó?
Nói rất đúng. Chư vị tỷ muội hãy cố chi trì. Chỉ cần Đường lão Thái thái lần này sắp đặt xong, nhất định sẽ cho lũ Thần Minh hội biết thế nào là lợi hại. Tất cả hãy tận lực nào. Đánh!!
“Ào...”
“Ào...”
“Vù...”
“Vù...”
Thần Minh hội càng thêm phấn khích, quyết áp đảo với các lợi thế đang có :
Bọn chúng chỉ nói nhảm. Vì mụ Mộng Cô nghe đâu đã bị tổn hao nguyên khí nghiêm trọng. Có ngại chăng là thuật dụng độc của Đường gia Tứ Xuyên.
Điều đó vẫn vô ngại. Vì đã có hỏa khắc kỵ độc, tuyệt kỹ Đường gia dù đã được miễn cưỡng phóng hạ, cũng không đạt đủ uy lực như lúc bình thời.
Tất cả mau tiến lên. Và chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, mọi lời đã hứa của Hội chủ đối với chúng ta sẽ được thực hiện. Đánh.
“Vù... Ầm!!”
“Ào... Bùng!!”
Chợt có tiếng Vi Quang Nhật cười vang :
Và cùng lúc đó có tiếng một nữ lang kêu, nửa hoang mang nửa phẫn nộ :
Mông Diện Nữ cũng cười hài lòng :
Bỗng có tiếng gầm rít :
Bất luận kẻ nào nếu dám chạy vào và gây tổn hại cho các đệ tử của Thần Nương Mộng Cô, thì đừng trách độc dược của lão Thái thái đây ác độc và vô tình.
Đường lão thái toan dụng độc ư? Đừng huênh hoang như thế chứ? Ha ha...
Tiếng gầm rít của Đường lão Thái lại vang rít lên :
“Rào... Rào...”
Thanh âm của Kim Tuyết Mai kêu thảng thốt :
Đường lão thái xin đừng vội. Vạn nhất họ đến là theo đề xuất của gia phụ thì sao? Vì dường như tiểu nữ từng nghe gia phụ cũng là người Thần Minh hội?
Vậy thì cừ chờ phụ thân của ngươi đến. Khi đó sẽ minh bạch thực hư. Còn riêng lúc này, lão thái đây vẫn phải cho chúng một bài học.
Mông Diện Nữ lập tức cáo giác :
Bất chợt giữa không trung vùng phát tỏa xuống một tràng cười ngạo nghễ :
Tràng cười đầy uy lực của mụ Mộng Cô ngay lập tức làm cục diện biến đổi. Những nhân vật Thần Minh Sứ đều lo lắng.
Chợt Mông Diện Nữ hạ lệnh :
Các cao thủ Thần Minh hội phấn khích cùng động thủ :
Mụ Mộng Cô bật quát :
“Ào...”
“Vù...”
Mông Diện Nữ cũng bật quát :
“Vù... Ầm!!”
“Bùng bùng...”
Sau một lúc lâu lẳng lặng quan chiến, gã cười thầm tự lấy mảnh Hắc Ngọc ra và ngậm vào miệng, đoạn ung dung vượt qua cánh cổng, lọt vào khu trang viện đang ngập tràn sát khí.
“Vút!”
Thoạt tiên gã đến gần và xem xét hiện trạng của đại hán được gọi là Bát Quái Thần Minh Sứ. Nhưng vừa thoạt nhìn, gã lập tức giật mình lo lắng, bởi sắc diện của đại hán không chỉ tím tái, mà hơi thở cũng mỏng mảnh tựa sương mai chực tan trong nắng sớm.
Gã không chần chừ, lập tức đưa Bát Quái Thần Minh Sứ ra ngoài và vừa lấy mảnh Hắc Ngọc ra, cất trở lại vào xà cạp bên chân hữu, vừa nhân đó nhổ luôn một bãi nước bọt, thổ ngay vào miệng đại hán.
Sau đó, khi ngỡ đã hết cơ hội, phần thì bản thân gã cũng đã hết nhẫn nại, gã toan bỏ đi thì bất đồ nhìn thấy đại hán cựa mình cất tiếng, vừa rên vừa thều thào :
Gã giật mình, ngồi phục xuống cạnh đại hán :
Độc chất của đại hán đang dần hóa giải, thế nên thanh âm cũng rõ ràng hơn :
Gã giật mình, tự nhìn lại y phục chỉ là y phục đã tráo đổi cùng thi thể Tiểu Lượng.
Nhưng khi chưa kịp tìm ra hoặc nhìn thấy các chấm chu sa ở đâu, gã chợt nghe một giọng quen thuộc lạnh lùng kết tội gã :
Gã kinh hãi, ngẩng đầu lên :
Đại hán nọ cũng cất đầu lên, ngoái nhìn qua một bên và lo lắng nhìn một giai nhân tuyệt sắc vừa xuất hiện :
Bạch tiểu thư quả quyết lắc đầu :
Đang nằm, đại hán vụt ngồi bật dậy, nhanh như thể chưa hề phải chịu nằm bất động do bị trúng độc.
Cùng lúc đó, gã tự hiểu, cũng bật người nhảy thối lùi về phía sau :
Đang lúc này, cuộc chiến diễn khai ngay bên trong khu trang viện sum nghiêm, kỳ vĩ có lẽ vẫn đang thế giằng co. Vì từ nãy đến giờ chưa thấy bất luận ai trong các cao thủ Thần Minh Sứ, nhờ được mụ Mộng Cô dung tha nên quay trở ra. Hoặc giả tất cả cùng quay ra, nếu như bên thảm bại chính là mụ Mộng Cô và các Kiều Nữ Sơn.
Và có lẽ cũng vì đang thầm đoán hiểu cục diện diễn khai ở bên trong như thế nào, đại hán nọ vội đứng lên và nhìn ân nhân vừa giải độc cứu mạng :
Bạch tiểu thư nhăn mày cau mặt :
Gã lại đoán hiểu :
Đại hán lộ vẻ khó xử, quay lại với Bạch tiểu thư :
Bạch tiểu thư hừ lạt :
Gã cười cười, lấy từ trong người ra một mảnh thiết bài :
Đại hán nhận ra vật đó ngay :
Gã gật đầu :
Bạch tiểu thư hoài nghi :
Gã cười thầm và nghĩ là chẳng cần gì tranh biện, một khi sự việc đã được Bạch tiểu thư cố tình diễn giải khác đi, đổi từ hành vi đánh cắp thành tranh đoạt Tróc Sơn Phong Lôi đạn. Gã đành ầm ừ lược thuật nhanh những gì cần thiết :
Đại hán gật đầu :
Gã xua tay :
Bạch tiểu thư giật mình :
Gã gật đầu :
Đại hán nhăn nhó :
Gã lắc đầu :
Bạch tiểu thư lại giật mình :
Gã tán thưởng :
Đại hán tán thành, vội quay lại bảo với Bạch tiểu thư :
Bạch tiểu thư chợt bảo :
Đại hán nhớ lại và nhìn gã :
Gã mỉm cười :
Bạch tiểu thư hiểu ngay :
Gã thừa nhận chỉ một nửa :
Đại hán phân vân :
Bạch tiểu thư nhìn gã :
Gã cười cười đắc ý :
Bạch tiểu thư thán phục :
Đại hán cũng nói :
Gã vén ống tay áo ở cả hai bên lên nhìn, nhờ đó mới phát hiện tiêu ký của Thần Minh hội dường như luôn được kín đáo đặt ở bên tay tả. Đoạn gã bảo :
Bạch tiểu thư bảo :
Gã rắp tâm ghi nhớ mọi điều Bạch tiểu thư vừa chỉ điểm, sau đó phì cười :
Cả hai miễn cưỡng bỏ đi, qua đó cũng đoán biết họ đang có tâm trạng bán tín bán nghi như thế nào.
Phần gã thì cười cười nhìn theo.