Khi Tần Vấn Thiên trở lại nhà trọ thì đã thấy Mạc Khuynh Thành đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài phòng. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi lên dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng khiến nàng nhìn như tiên tử dưới trăng.
Tần Vấn Thiên đi tới sau lưng Mạc Khuynh Thành, rồi vươn hai tay ra ôm lấy vòng eo thon thả của nàng. Trên mặt Mạc Khuynh Thành hiện lên nụ cười hiền hòa, thân thể mềm mại như là không xương hơi ngửa ra sau, tựa vào trong ngực Tần Vấn Thiên nhưng rồi nàng lại như là nghĩ tới điều gì, lộ ra vẻ mặt hờn dỗi.
Mạc Khuynh Thành nói sâu xa, trong giọng nói còn mang mấy phần ghen tuông.
Có nữ tử nào trong thiên hạ không ghen tuông chứ, tuy Mạc Khuynh Thành là thánh nữ nhưng cũng không ngoại lệ, ai bảo nàng quá yêu người thanh niên này? Tuy nàng vẫn không can thiệp vào chuyện của Tần Vấn Thiên, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi, nếu không thì lúc ban ngày nàng đã không để cho hắn đi.
Tần Vấn Thiên ôm chặt cơ thể mềm mại của Mạc Khuynh Thành, áp mặt vào gương mặt tuyệt thế của nàng. Mạc Khuynh Thành hơi vểnh khóe môi, nghe thấy Tần Vấn Thiên dỗ ngon dỗ ngọt thì có một chút vui vẻ.
Sau khi hừ một tiếng, Mạc Khuynh Thành quay đầu lại nhìn vào mắt Tần Vấn Thiên, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút kiều diễm. Trên mặt Mạc Khuynh Thành hiện lên một chút xấu hổ rồi lập tức quay đầu đi, trên mặt vẫn mang theo vẻ ngượng ngùng rung động lòng người.
Mạc Khuynh Thành khẽ hỏi.
Tần Vấn Thiên khẽ đáp lại, Mạc Khuynh Thành nghe thấy lời này thì trong con ngươi xinh đẹp hiện lên ánh sáng kỳ lạ:
Hôm nay chỉ có ngươi trở thành khách quý, tên ngốc như ngươi lại được Lâm Tiên Nhi coi trọng, chẳng phải là muốn nói rằng trong mắt Lâm Tiên Nhi, ngươi sẽ trở thành nhân vật tày trời ư.
Sai rồi, tên ngốc như ta tệ lắm.
Tần Vấn Thiên đùa giỡn nói.
Mạc Khuynh Thành nháy mắt một cái với Tần Vấn Thiên, lộ ra vẻ mặt dí dỏm nói.
Tần Vấn Thiên ba hoa nói, bây giờ ở trước mặt Mạc Khuynh Thành hắn không có bất kỳ sự câu nệ nào, vì nữ tử nghiêng nước nghiêng thành này chính là nơi giữ linh hồn hắn.
Mạc Khuynh Thành bị Tần Vấn Thiên đùa giỡn, không nhịn được đưa tay ôm lấy người Tần Vấn Thiên, sắc mặt ngày càng kiều diễm, làm cho Tần Vấn Thiên nhìn thấy mà tim đập rộn ràng.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói.
Mạc Khuynh Thành bĩu môi rồi hơi cúi đầu, ngửa đầu nhìn Tần Vấn Thiên, dịu dàng cười nói:
Tần Vấn Thiên thấy nữ nhân tuyệt sắc trước mặt ngước đầu lên nhìn mình mỉm cười thì trong lòng xuất hiện dịu dàng vô tận, đôi môi hắn áp lên môi Mạc Khuynh Thành, khiến đôi mắt nàng chớp chớp, hắn đưa tay ra, sau đó nàng liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị người nào đó bế ngang lên, một đêm này, chắc chắn vô cùng tuyệt diệu!
...
Sáng sớm, ánh mặt nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Tần Vấn Thiên đi ra khỏi phòng thì thấy bên cửa sổ có một nữ nhân tuyệt sắc đứng đó khiến lòng hắn xuất hiện ấm áp.
Nữ tử nghiêng nước nghiêng thành này đã quen biết mình từ nhỏ, cả hai đã trải qua nhiều cực khổ, cuối cùng bây giờ đã được đi cùng với nhau. Tần Vấn Thiên khẽ thề trong lòng, đời này sẽ không để cho Khuynh Thành phải chịu khổ nữa.
Tóc Mạc Khuynh Thành xõa xuống dài như thác nước, nàng quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên một cái, dịu dàng cười nói:
Ngươi vẫn còn biết dậy ư.
Hôm qua vui vẻ quá, đương nhiên là sẽ dậy trễ.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, làm mặt của Mạc Khuynh Thành đỏ bừng, chỉ cảm thấy nóng bừng, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái. Sao bây giờ tên ngốc này lại hư hỏng như vậy, đâu còn vẻ ngu ngơ như lúc trước nữa, bây giờ miệng lưỡi cực kỳ trơn tru.
Tần Vấn Thiên cười nói, trên mặt Mạc Khuynh Thành vẫn hồng như trước. Nếu để người khác biết được thánh nữ thánh khiết bị Tần Vấn Thiên đùa giỡn như vậy thì sợ là đều sẽ có tâm tư muốn giết Tần Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu, đương nhiên là nàng nguyện ý đi cùng Tần Vấn Thiên rồi, sau khi hai người rửa mặt sơ qua thì liền đi ra khỏi quán trọ.
Hôm nay Tiên Võ Thành vô cùng náo nhiệt, có thể nói là cường giả trong cổ thành như mây. Các nhân vật trong ngày thường tâm cao khí ngạo thì bây giờ ai nấy cũng có thái độ cực kỳ khiêm tốn, đơn giản là vì bọn họ có thể gặp những nhân vật thiên kiêu mọi lúc.
Suy cho cùng, hành trình Tiên Võ Giới lần này đã kinh động đến toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực. Trong khi đó số lượng phái cổ tộc lớn, tông môn đại giáo ở Hoàng Cực Thánh Vực nhiều không kể xiết, trong đó lại có biết bao nhiêu nhân vật thiên kiêu, bây giờ tất cả tề tụ về một thành nên có thể nói nơi đây là tế hội phong vân.
Người có dung nhan nghiêng nước nghiên thành như Mạc Khuynh Thành, bất kể đi tới đâu cũng sẽ là tiêu điểm nhưng sau khi nhìn thấy khí chất của nàng thì ai nấy đều biết đây tất là nhân vật của phái lớn nào đó, bởi vậy cũng không người nào dám quấy rầy.
Tần Vấn Thiên đi bên cạnh Mạc Khuynh Thành, cũng có phong thái tuấn tú phi phàm, mặc dù không có phóng ra khí thế nhưng khuôn mặt hắn sáng ngời, đôi mắt thâm thúy mà lại mơ hồ làm cho người ta có cảm giác sâu không lường được. Hai người đi cùng nhau khiến cho người ta phải hâm mộ.
Lúc này Tần Vấn Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy vùng hư không trước mặt xuất hiện chấn động mạnh, tiếp theo là ánh sáng màu vàng bùng nổ trên bầu trời, bên trong lại thấp thoáng có tiếng hét truyền ra.
Âm thanh giao chiến liên tục truyền từ xa tới, rồi không ngừng có bóng người chạy qua, chạy về phía trước.
Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành, bóng dáng hai người lóe lên, ngự không mà đi, một lát sau hai người đã đứng ở đỉnh một tòa kiến trúc bên ngoài chiến trường.
Chỉ thấy không gian phía trước đang bị ánh sáng màu vàng rực rỡ bao phủ, bên trong có từng vị cường giả Hoàng Kim Cổ Quốc khoác áo giáp hoàng kim, b ắn ra ánh sáng vạn trượng. Ngoài ra bọn họ còn cầm hoàng kim cổ mâu trong tay, sức công kích cực kỳ đáng sợ. Tu vi của những người này đều là Thiên Cương cảnh, tu vi người yếu nhất cũng là Thiên Cương tầng năm, thậm chí người mạnh nhất đã đạt tới Thiên Cương cảnh tầng tám, trong khi đó tu vi của đối thủ bị bọn họ vây đánh cũng chỉ có Thiên Cương cảnh tầng bảy mà thôi.
Không biết người này sử dụng thần thông bí pháp gì mà thân thể đã cao đến ba trượng, bộ dạng như là một vị cổ thần thông thiên vậy. Đôi mắt hắn b ắn ra ánh sáng rực rỡ, xương thịt toàn thân lộ ra sự sắc bén không gì sánh được, giống như đượ tạo từ vàng ròng.
Thân ảnh to lớn kia gầm lên một tiếng nổi giận, khiến cả không gian như sắp bị chấn động vỡ vụn vậy. Tuy lúc này có một thanh cổ mâu màu vàng đột nhiên lao trực tiếp tới, đâm vào thân thể của hắn, sức mạnh kinh khủng làm cho cổ mâu đâm vào trong thân thể, nhưng rồi phát hiện cổ mâu đã bị máu thịt chặn đứng, không tiến vào được.
Độ nhiên vẻ mặt của Tần Vấn Thiên run lên, đúng là thiên ngoại hữu thiên, người này thật đáng sợ.
Lúc này người nọ vung chưởng lớn lên, nó giống như một cái cối xay màu vàng đè ép xuống, ầm một tiếng, thân thể người ta bị hắn công kích trực tiếp nát bấy. Thấy vậy đám người còn lại của Hoàng Kim Cổ Quốc đều vô cùng tức giận, đứng vây xung quanh, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt bọn họ tái xanh, vô cùng khó coi.
Một vị cường giả Hoàng Kim Cổ Quốc gầm lên. Nhiều người nghe được giọng hắn thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng cũng có người sớm đoán được thân phận người này, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ. Lê Thiên là tuyệt đại thiên kiêu của tộc Hình Thiên trong Man Hoang Chi Địa, hắn cũng là một trong tám vị thiên kiêu có tu vi Thiên Cương cảnh trấn áp thời đại. Trên Thánh Chiến Đài, có thể nói hắn không có kẻ địch trong những người có cùng cảnh giới, không có đối thủ, lấy đầu đối phương dễ như lấy đồ trong túi, thậm chí có thể chiến đấu vượt một hai cảnh giới.
Cái gì gọi là thiên kiêu trấn áp thời đại, nó có nghĩa là ngoại trừ tám người này ra, không có ai khác có khả năng có được vầng sáng của tám người này. Sau này khi bọn họ lớn lên sẽ có khả năng thực sự trấn áp thời đại. Đương nhiên sau này trong tám người này, ai sẽ bị đào thải, ai sẽ trụ lại được thì còn phải xem vào chính kỳ ngộ của họ và ý trời, nhưng không thể nghi ngờ sức mạnh của họ.
Đương nhiên Mạc Khuynh Thành cũng đã nghe nói qua về Lê Thiên. Lúc này chỉ thấy Lê Thiên dậm chân lao ra, máu trong cơ thể như cũng là màu vàng, lúc này dòng máu cuộn lên như sóng gầm, hắn cũng biến ra cây giáo hoàng kim, nó không ngừng trở nên dài hơn. Sau đó lại nghe hắn gầm lên một tiếng giận dữ, cây giáo phu vào không trung. Một cường giả Hoàng Kim Cổ Quốc thấy vậy thì nhanh chóng lui ra nhưng cây giáo hoàng kim kia đột nhiên rời khỏi tay Lê Thiên, vang lên tiếng phập rất lớn, c ắm vào thân thể đối phương, rồi nhanh chóng lao xuống phía dưới.
Ầm một tiếng, một dãy nhà phía dưới bị cây giáo hoàng kim c ắm vào mà vỡ vụn. Thân thể đối phương cũng bị đóng trên mặt đất, uy thế như vậy khiến cho người ta sợ hãi.
Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên nói, nàng vô cùng tin tưởng Tần Vấn Thiên. Nàng vẫn luôn cho rằng, nhất định Tần Vấn Thiên có thể trở thành người có thể trấn áp thời đại.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói. Nếu chỉ nhìn đối phương ra tay vài lần thì rất khó mà phán đoán được ai mạnh hơn ai. Đây cũng là lần đầu Tần Vấn Thiên gặp phải người cùng cảnh giới mà không có lòng tự tin chiến thắng, nếu giao chiến cùng cảnh giới thì không rõ thắng bại.
Lê Thiên lạnh lùng nói, sau đó hắn dậm chân lên khong chung, dạo bước rời đi, trong nháy mắt bóng người hắn biến mất. Nhưng ấn tượng của hắn lưu lại trong lòng mọi người thì vẫn rất sâu đậm, phong thái của Lê Thiên, cũng không thua kém bảy người kia chút nào.
Chuyến đi, Tiên Võ Giới lần này, thật sự khiến cho người ta mong đợi. Xếp hạng trên bảng cổ bia Tiên Võ Giới, tám vị thiên kiêu trấn áp thời đại, có thể chiếm được toàn bộ tám vị trí đầu tiên không?