Sau khi Dương Tử nói xong cũng là lúc đệ tử của Sát Phạt Điện bắt đầu hành động. Toàn bộ đệ tử đều được nhận một nhiệm vụ là cứu vớt người dân trước xong mới dẹp loạn. Lúc ấy Dương Tử cũng quay lại mà nói với Dạ Hy và Linh Nhi:
Dạ Hy cũng gật đầu mà nói:
Dương Tử cũng gật đầu mà bay đi về phía Thu Thủy Tông. Trên đường đi hắn thấy thôn làng xung quanh đều không có ai, khiến hắn khá khó hiểu. Hắn liền tăng tốc bay về tông môn Nhẫn Dạ lúc này cũng đã cảm nhận được một thứ gì đó nên hiện ra và nói với Dương Tử:
Dương Tử vừa xoa tay vừa đáp:
Không để Dương Tử mơ mộng lâu Nhẫn Dạ mới mỉa mai nói:
Dương Tử cũng cứng họng mà xị mặt đáp:
Nói xong cũng là lúc hai thầy trò nhà hắn đi tới nơi, nơi ấy không khác gì một sơn động phúc địa. Đến cả trăm gốc linh thảo mấy ngàn năm mà còn là thiên giai*(Linh thảo,pháp bảo, công pháp đều có chung một thước đo)
Khiến phận là Dược sư Cửu cấp như Nhẫn Dạ cũng phải thốt lên:
Dương Tử liền quay lại nhìn Nhẫn Dạ với đôi mắt long lanh. Hắn đang định xin Nhẫn Dạ luyện chế đan dược và linh dịch cho mình thì Nhẫn Dạ đã chặn họng ngay:
Dương Tử mới bỏ đi và đáp lại Nhẫn Dạ:
Dứt câu hắn đang định nhảy đến ôm lấy Nhẫn Dạ. Nhẫn Dạ lập tức đạp vào mặt hắn mà quát:
Dương Tử cũng sực nhớ ra và vơ vét hết sạch không chừa thứ gì. Lấy hết xong hắn liền tức tốc bay về Thu Thủy Tông, khi đang bay hắn thấy phía tông môn có vài đám khói mà lại có mây đen. Hắn lập tức tăng tốc thêm nữa và bay hết sức để về kịp. Vừa về đến nơi hắn đã thấy vị sư phụ xinh đẹp của hắn đang bị ba tên nào đấy đánh lui. Hắn lập tức lao tới xin nhẹ ba cái đầu khiến nhưng tên còn lại bất ngờ về tốc độ lẫn sức mạnh của hắn. Một tên đô con trong số chúng cũng đã tiến lền mà nói lớn:
Dương Tử bế Bắc Phi trên tay mà nói nhỏ:
Lời nói hết câu tức là cũng là lúc đầu tên kia rơi xuống. Thật sự hắn không có quá nhiều cảm tình với Thu Thủy Tông, nhưng Bắc Phi lại khác. Có một số lần hắn tu luyện cả đêm sáng đến hắn đã thấy có cái chăn trên người mình. Nàng ta chăm sóc và để ý Dương Tử hết mực khiến hắn cũng quý nàng ta nhiều hơn. Dương Tử cũng đã bế Bắc Phi đến nơi chú ẩn của những dân làng trong thôn làng xung quanh. Hắn để cho tông chủ bế lấy Bắc Phi mà quay đầu chạy về phía bọn Hắc U Tông*(Bọn này là mạch thấp của Hắc Ma Tộc). Phía Dạ Hy cũng Linh Nhi cũng chia ra và đã dẹp sạch được nhưng tên tạo phản. Họ còn cứu được vô số dân lành khiến Sát Phạt Điện trong mắt họ không khác gì thần thánh. Dạ Hy bấy giờ cũng chuyền âm qua cho Dương Tử:
Dương Tử vẫn liên tục nhảy vào đánh với mấy tên kia và cũng liên tục có những cái đầu rớt xuống. Dương Tử cũng đáp ngay:
Dương Tử đang tiếp tục đưa tiễn mấy tên kia về miền cực nhọc, thì có một tên tự xưng là tông chủ Hắc U Tông lên tiếng quát lớn:
Gáy đã hết câu đầu lìa khỏi cổ vậy là một mình Dương Tử đã lật lại thế trận của cả Thu Thủy Tông. Phía Hoàng thất của Thủy Thương Quốc liên tục xảy ra nhưng trận đánh của hai phe, một là phe phản loạn một là phe hoàng thất. Dương Tử cũng đến gắp tông chủ mà nói:
Nói xong Dương Tử đang định chờ đợi thì tông chủ Thu Thủy Tông mặt tỉnh bơ đáp:
Dương Tử cũng khá cạn lời với vị tông chủ này, hắn cũng bỏ qua một bên mà cũng các đệ tử trong tông đi dẹp loạn. Hướng thẳng đến Hoàng Thất Thủy Thương Quốc, đang trên đường đi có một vài tên Hoàng Thiên Kì và rất nhiều tên khác chặn đường. Dương Tử đi gần lại nói nho nhã:
Chưa kịp nói xong tên kia đã đấm vào mồm Dương Tử chúng đồng thanh hô to: