Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
Ừng ực ừng ực!
Dưới những ánh mắt hằm hè của đôi bên, hắn không còn cách nào khác đành uống cạn hai bát canh đại bổ.
Thế mà không ngờ lại thực sự có tác dụng, khí huyết trong cơ thể hắn đột nhiên sôi trào.
Trương Long nói:
Âm Tiểu Thiên tiếp lời:
Lâm Phàm dương dương tự đắc:
Đương nhiên rồi, thân thể này của ta chính là sắt thép, bị người ta chém mấy chục đao cũng không nhíu mày một cái, ngày hôm sau lại lập tức sinh long hoạt hổ.
Không hổ là đệ tử của Viêm Hoa tông, khí phách phải nên như vậy.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đằng hắng.
Lục Đạo Thăng dẫn theo Phương Kình từ từ đi vào, trên mặt hai người đều mang theo vẻ tươi cười.
Trận chiến hôm qua bọn họ thắng, tuy rằng tổn thất không nhỏ nhưng ít nhất đã đẩy lùi được Nhật Chiếu tông.
Phương Kình nhìn Lâm Phàm gật gật đầu:
Đối với nhân tài như vậy, Phương Kình có chút không dám tin, thật sự là ý nghĩa quá lớn.
Được khen ngợi, Lâm Phàm rất khiêm tốn xua tay:
Lục Đạo Thăng nói:
Lâm Phàm đáp:
Đương nhiên, trong lòng hắn thì lại đang điên cuồng chửi thề.
Sao lần éo nào cũng chỉ là nhớ rõ, không thể tiền trao cháo múc luôn được sao. Ví dụ như ban thưởng chút đan dược này nọ, cũng coi như là đã tốt lắm rồi.
Bọn Lã Khải Minh thì gật gật đầu, họ cảm thấy Lâm sư đệ nói quá là chí phải.
Những lời như vậy, bọn họ không thể nói nổi, đồng thời đem những lời này ghi nhớ trong lòng, cảm thấy học thức của Lâm sư đệ hẳn là rất cao.
Lục Đạo Thăng nhìn Lâm Phàm:
Lã Khải Minh trong lòng vui vẻ:
Âm Tiểu Thiên cũng gật đầu:
Lâm Phàm sửng sốt, mấy tên ngốc này muốn hắn lên đài phát ngôn sao?
Trong lòng hắn còn chưa có chuẩn bị gì.
Lục Đạo Thăng thế nhưng không cho Lâm Phàm cơ hội từ chối:
Nghe xong Lâm Phàm liền biết lần này hắn chạy không thoát được, nhưng trong lòng hắn đã hơi xao động, lại có chút phấn khởi.
Lớn đến từng này, hắn còn chưa bao giờ đứng trước mặt nhiều người như vậy để phát biểu đâu.
Chờ chút, câu đầu tiên mình nên nói gì đây?
…
Trên quảng trường.
Lục Đạo Thăng đã có mệnh lệnh, toàn bộ các đệ tử đều phải đến tập hợp.
Hôm qua thắng trận khiến họ có được sự cỗ vũ rất lớn, nhưng khi nghĩ đến các sư huynh đệ thân thuộc đã chết, trong lòng họ thật sự rất khổ sở.
Trước kia còn ở tông môn, bình thường chỉ có tu luyện với rèn luyện. Đến lúc ra trên chiến trường mới biết sự thật tàn khốc, hôm nay còn có thể nhìn nhau nói chuyện, nói không chừng ngày mai đã chẳng còn gặp lại.
Lục Đạo Thăng lên đài, kiểm tra các đệ tử bên dưới:
Lâm Phàm nghe mà ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn hếch đầu lên. Nói không sai chút nào, tinh thần gan dạ này hỏi có ai dám không phục không.
Cơ mà hắn cũng vốn định dựa vào cơ hội này mà chạy trốn, nào có nghĩ đến không thành công.
Các đệ tử dưới đài ngoảnh mặt nhìn nhau.
Chuyện ngày hôm qua họ đã nghe nói.
Ban đầu bọn họ vốn cho rằng là thập tử nhất sinh, không ngờ rằng cuối cùng lại thắng lớn. Lâm Phàm thì họ cũng có nghe nói qua, đều rất hiếu kì không biết bộ dáng hắn như thế nào mà dũng mãnh như vậy.
Lúc này đây, Lâm Phàm bước lên đài.
Nhìn đông đảo các đệ tử bên dưới, hắn cũng hơi hồi hộp.
Hắn ho nhẹ một cái, biểu tình dần trở nên nghiêm túc.
Trong nháy mắt,
Lâm Phàm cảm nhận được vô số đôi mắt đang dính chặt vào hắn. Mà tia sáng ánh lên trong những đôi mắt ấy khiến hắn có chút không chịu nổi.
Đó là những tia sáng của sự sùng bái.
Hắn không khỏi ưỡn thẳng lưng, thời khắc được vô vàn ánh mắt chú ý tất nhiên phải bày ra toàn bộ khí thế của bản thân.
Nhưng mà nên nói cái gì bây giờ?
Toàn thảy im thin thít, mọi người đều thấp thỏm nhìn Lâm Phàm, không biến hắn sẽ nói gì đây.
Mà Lâm Phàm bị chừng đó ánh mắt nhìn chằm chằm đến muốn xẹp luôn rồi. *** mẹ nó, lúc lên đài chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, giờ thì bế tắc luôn.
Nếu như cứ nói bừa thì khẳng định không đủ rung động. Mà muốn rung động thì không biết nên nói cái gì đây.
Nghĩ kỹ xem, mấy tuyên ngôn làm người ta nhiệt huyết sôi trào mà ở địa cầu người ta hay nói thế nào nhỉ.
Cao Đại Tráng nhỏ giọng cẩn thận hỏi:
Âm Tiểu Thiên ánh mắt khấp khởi nhìn Lâm Phàm:
Lâm sư đệ đang chuẩn bị cảm xúc, cứ chờ chút là được.
Ờ… ờ. – Cao Đại Tráng gật đầu. Lâm sư đệ siêu thật, lát nữa nhất định sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa.
Lúc này, cuối cùng Lâm Phàm cũng nghĩ ra. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên thay đổi, thở ra một hơi đầy bi tráng.
Trong phút chốc tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, từng người từng người nhìn Lâm Phàm chờ đợi.
Lâm Phàm nói xong cảm thấy thực sảng khoái.
Nhưng mà tình hình lại có vẻ không đúng lắm.
Hiện trường sao lại im lặng như vậy, chẳng lẽ mình nói không hay sao?
Hay là nói thêm vài thứ khác, ví dụ như vài câu như thế này.
Ta còn tông mất, ta mất tông còn.
Cho dù chân ta gãy, cũng đừng quan tâm. Ta đã quyết tâm chết vì tông, lấy nhân cách bảo toàn tông môn.
Khoan đã!
Đây toàn là các tuyên ngôn bi tráng mà.
Lúc Lâm Phàm cứ tưởng là không xong rồi thật, thì một tiếng hét lớn vang đến:
Lục Đạo Thăng hai mắt ửng đỏ, thân là Địa Cương cảnh đệ tử của tông môn, dẫn đầu các đệ tử xuất quân, vì môn phái, vì đất nước. Nay lời Lâm Phàm nói đều là những lời từ tận đáy lòng của hắn.
Lâm Phàm bó tay chấm cơm. Nói thì không nói sớm, làm người ta sợ chết khiếp, cứ tưởng là thiếu muối lắm cơ.