Thấy nàng ngập ngừng, Hùng Miêu Nhi hỏi :
Chu Thất Thất vùng vằng :
Hùng Miêu Nhi thở dài :
Chu Thất Thất hứ một tiếng :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất háy mắt :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất xí xí hai ba tiếng :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất hỏi :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất cự nự :
Hùng Miêu Nhi cười :
Chu Thất Thất đưa tay đậy miệng Hùng Miêu Nhi :
Bằng hai bàn tay to kệch cỡm cứng cáp Hùng Miêu Nhi nắm chặt lấy mấy ngón tay búp măng của Chu Thất Thất, hắn nhìn nàng chăm chăm... Thật lâu hắn cũng không rời...
Chu Thất Thất sặc cười :
Hùng Miêu Nhi giật mình tỉnh dậy :
Chu Thất Thất hỏi :
Hùng Miêu Nhi lắc đầu :
Chu Thất Thất cau mày :
Hùng Miêu Nhi bĩu môi :
Và hắn lại cười :
Chu Thất Thất cũng bật cười :
Nhưng Chu Thất Thất lại cau mày nói luôn :
Hùng Miêu Nhi gật gật đầu :
Chu Thất Thất nói :
Nàng vụt ửng má và cười nói tiếp :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất nói :
Suy nghĩ một hơi, Hùng Miêu Nhi gật gật đầu :
Chu Thất Thất nghiêng nghiêng mặt :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất nhăm mặt :
Hùng Miêu Nhi hỏi :
Chu Thất Thất bật cười :
Hùng Miêu Nhi cũng cười :
Và hắn vụt hỏi :
Chu Thất Thất trề trề môi :
Nàng chớp chớp mắt nói tiếp :
Hùng Miêu Nhi bật cười, thầm nghĩ :
Nhưng hắn lại nói khác đi, sau khi suy nghĩ một lúc lâu :
Chu Thất Thất nhìn sững vào khoảng trống, tâm tư như là có ít nhiều xáo trộn :
Và trong khoảng khắc, nàng cảm thấy người thiếu niên có vẻ hơi rừng rú ngồi trước mặt mình thật thì còn dễ mến hơn tất cả mọi người nào có vẻ thông minh thành thị khác...
Nàng chợt nhớ đến Kim Vô Vọng, nàng so sánh giữa người này với người khác, bất giác nàng thở dài sườn sượt...
Không hiểu sao nàng cảm thấy ngoài Trầm Lãng ra, có lẽ Hùng Miêu Nhi là người thiếu niên dễ gần nàng hơn hết...
Nàng ngẩng lên bắt gặp Hùng Miêu Nhi cũng đang đờ mặt ra suy nghĩ. Đôi chân mày rậm rì của hắn cau lại, làm cho vẻ mặt ngang tàng của hắn đậm màu u uất...
Nàng cảm thấy mến hắn nhiều, gần hắn nhiều hơn...
Nàng hỏi nhè nhẹ :
Hùng Miêu Nhi đáp một cách tự nhiên :
Chu Thất Thất cười thật ngọt, mấy ngón tay mềm mại của nàng rờ nhẹ lên đôi mày rậm của gã, một tay cầm lấy tay hắn nói bằng một giọng thân thiết :
Hùng Miêu Nhi nói :
Đôi mắt xa xôi của hắn dời lại ngay mặt của Chu Thất Thất và Chu Thất Thất cũng đang nhìn hắn ...
Chu Thất Thất mỉm cười :
Nàng thình lình nhổm lên nói lớn :
Đang lúc êm đềm trong tình thân thiết, nàng làm cho Hùng Miêu Nhi giật nẩy mình :
Chu Thất Thất nói :
Hùng Miêu Nhi vẫn cứ ngồi im...
Chu Thất Thất gắt lớn :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất lại trở lại mềm dịu, nàng cười , đưa tay vò vò tóc hắn , nói thật
nhẹ :
Hùng Miêu Nhi ngẩng mặt :
Chu Thất Thất nói :
Hùng Miêu Nhi vụt đứng lên :
Và hắn kéo tay nàng chạy bay ra cửa...
Chu Thất Thất lắc đầu cười :
Hai người cứ như thế chạy riết ...
Một tay nắm Hùng Miêu Nhi , một tay Chu Thất Thất chỉ đường đi. Hùng Miêu Nhi cứ theo tay chỉ, dẫn nàng chạy tới...
Tuyết rơi dày ngập, đường không một dấu vết gì cả, chỉ thấy dấu chân cái đậm cái lợt của Kim Vô Vọng và Chu Thất Thất chạy vừa rồi...
Nhưng khi muốn vào cánh đồng hoang, lại thấy thêm một dấu chân khác nữa. Có lẽ là dấu chân của Kim Bất Hoán ...
Hùng Miêu Nhi chợt dừng lại :
Chu Thất Thất hỏi :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất bật cười , thuật lại chuyện bị Kim Bất Hoán rượt theo.
Hùng Miêu Nhi gật gật đầu rồi lại dẫn nàng chạy tới nữa...
Riết đến một vùng dấu chân loạn bậy chùm nhúm, Chu Thất Thất nói :
Hùng Miêu Nhi hỏi :
Chu Thất Thất gật đầu :
Hùng Miêu Nhi vụt kêu lên :
Nhìn theo tia mắt của Hùng Miêu Nhi , Chu Thất Thất tái mặt... Trên mặt tuyết in lộn xộn vết chân lại có một vũng máu tươi !
Máu loang vào tuyết biến thành một màu hồng nhạt, thêm vào đó, dấu chân dẫm lên, nếu không chú ý sẽ không thể nào thấy rõ được.
Hai người bước lại gần, Hùng Miêu Nhi hốt một nắm tuyết pha máu đưa lên mũi ngửi...
Đôi mày rậm của hắn càng nhíu lại :
Chu Thất Thất run giọng :
Hùng Miêu Nhi không đáp mà cứ khom mình xuống dòm mãi những dấu chân. Hắn dòm một cách kỹ càng, cẩn thận...
Chu Thất Thất không dám làm động, nhưng đợi một lúc lâu nàng đâm bực :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất nghe nói cũng lật đật khom mình dòm xuống...
Nhưng xem mãi cũng không thấy được gì lạ cả, Nhưng càng không thấy, tính hiếu kỳ càng nổi dậy, nàng lại càng chăm chú hơn nữa, nhưng rút cục cũng không phân biệt được gì...
Nàng ngẩng mặt hỏi :
Hùng Miêu Nhi hỏi lại :
Chu Thất Thất ngập ngừng :
Thật ra nàng không thấy được gì, nhưng bản tính của nàng vẫn là bản tính không chịu thua cho nên nàng cứ ngập ngừng ngập ngừng như thế...
Cuối cùng, nàng đứng thẳng dậy dậm chân :
Hùng Miêu Nhi cười :
Chu Thất Thất gắt :
Hùng Miêu Nhi chỉ một dấu chân :
Chu Thất Thất vỗ tay :
Hùng Miêu Nhi lại chỉ một dấu chân khác :
Chu Thất Thất nói :
Và nàng cũng chỉ một dấu chân mà nói :
Và ngươi lấy châm dậm dậm tan nát dấu chân của Kim Bất Hoán ...
Hùng Miêu Nhi bật cười :
Chu Thất Thất hỏi :
Hùng Miêu Nhi nói :
ràng.
Hắn đưa tay chỉ một dấu chân khác thật sâu, thật rộng, khoảng cách dài mấy thước...
Chu Thất Thất gật đầu :
Hùng Miêu Nhi nói tiếp :
Chu Thất Thất vỗ tay :
Ngoài miệng tuy nói cho có vẻ khám phá như thế, nhưng trong bụng Chu Thất Thất chuyện nhìn dấu chân này không lợi ích gì cả. Dầu vậy khi nhận biết được một chuyện gì, nàng cũng thấy hài lòng.
Nàng luôn luôn hay nói người ta là con nít, nhưng xét lại nàng lại con nít tổ hơn ai hết.
Hùng Miêu Nhi vẫn trong dáng điệu trầm ngâm :
Chu Thất Thất nghe đến điều ấy lại càng thích thú và có vẻ phục chuyện khám phá mới này. Nàng gật đầu lia :
Hùng Miêu Nhi lại nói :
Chu Thất Thất cười :
Và nàng đưa tay xỉ vào trán Hùng Miêu Nhi một cái rồi nói tiếp :
Ba tiếng "con mèo con" thật không có danh từ nào thân mật hơn nữa, và cái xỉ nhẹ của nàng càng bộc lộ sự thân thiết đậm đà hơn nữa...
Hùng Miêu Nhi cảm được cái sự thân thiết êm đềm ấy, hắn cười bằng con mắt như say. Và hắn nói :
Chu Thất Thất vùng nói lớn :
Thật tiếng "ghét" của nàng trong lúc này đúng với ý nghĩa "ghét" của phụ nữ. Chẳng hạn thương "quéo ruột đi" nhưng vẫn nói "ghét thấy mồ" !
Hùng Miêu Nhi không thấy tâm lý ấy, chỉ thấy Chu Thất Thất phát giận là đâm ngán quá chừng...
Hắn sững một hồi rồi ấp úng :
Chu Thất Thất gắt :
Hùng Miêu Nhi nói :
Bây giờ Chu Thất Thất mới bật cười :
Hùng Miêu Nhi chỉ dấu chân Kim Vô Vọng :
Mặt Chu Thất Thất sắc lại :
Hùng Miêu Nhi chỉ một hàng dấu chân :
Chu Thất Thất tái mặt kêu lên :
Hùng Miêu Nhi thở dài :
Chu Thất Thất vụt chảy nước mắt :
Quả thật, tính của Kim Vô Vọng nàng thừa biết, thà chết chứ không thể nhịn nhục được...
Lặng thinh một lúc, Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất nói :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất lại nhảy dựng lên, lại dậm nát dấu chân Kim Bất Hoán và lại chảy nước mắt :
Hùng Miêu Nhi nhìn nàng bằng cặp mắt thương cảm... Không biết tại vì Chu Thất Thất mà đau lòng hay chính mình đau lòng trước cảnh thảm bại của Kim Vô Vọng ...
Chu Thất Thất kéo áo Hùng Miêu Nhi , giọng nàng run run :
Hùng Miêu Nhi cúi mặt :
Chu Thất Thất chảy nước mắt :
Hùng Miêu Nhi nói :
Cứ theo dấu chân đuổi riết, Hùng Miêu Nhi nghe lòng nặng như đeo đá, hắn không nói một lời, còn Chu Thất Thất thì cứ nắm lấy tay hắn , nàng nắm thật chặt.
Dấu chân đi về phía bắc chứ không phải về hướng Lạc Dương... Cứ như thế đến một triền núi. Núi không cao nhưng đứng dưới chân nhìn lên cũng phải nhìn trật ót.
Hùng Miêu Nhi đứng dưới chân núi ngẩn ngơ...
Chu Thất Thất giật giật tay :
Câu nói tuy có ý trách nhưng giọng nói lại hết sức êm đềm. Có lẽ Chu Thất Thất giờ đây quả thật cảm kích lòng tốt của Hùng Miêu Nhi ...
Hùng Miêu Nhi thấp giọng :
Họ đi một lúc rồi lại đứng, dòm quanh dòm quẩn bốn phía, đi riết đụng một nơi bằng phẳng, nơi đó có một ngôi đình nho nhỏ cất kiểu bát giác...
Cột đình sơn đỏ, ngói lợp màu xanh, tuyết đơm trắng như bông trông thật là đẹp mắt...
Nhưng dấu chân thì đến nơi đây lại mất, hai người tập trung nhãn lực cố sức tìm tòi nhưng vô hiệu, không tìm ra được một dấu nào cả.
Hùng Miêu Nhi cau mặt :
Chu Thất Thất cũng nói :
Nhưng nàng lại vỗ ray reo lên :
Hùng Miêu Nhi nhướng mắt :
Chu Thất Thất nói :
Hùng Miêu Nhi nôn nóng hỏi :
Chu Thất Thất nói :
Hùng Miêu Nhi vỗ tay :
Hắn vừa nói vừa lui lại xem xét...
Nhưng chỉ độ vài bước hắn lại cau mày :
Chu Thất Thất hỏi :
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất gặn lại :
Hùng Miêu Nhi cười gượng :
Trầm ngâm một chút, Chu Thất Thất nói :
Hùng Miêu Nhi lắc đầu thở ra :
Chu Thất Thất dậm chân :
Hùng Miêu Nhi nói :
Ngay lúc đó trên đỉnh núi chợt có tiếng rú thất thanh vọng xuống.
Giọng la vừa như nghẹt họng mà cũng vừa như run sợ :
Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất nhìn nhau không ai bảo ai cùng lao lên núi.
Tiếng kêu cứu phát ra từ một cái vực sâu trên gần đỉnh núi, và khi Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất đến đó thì tiếng kêu đã đuối dần.
Tiếng nạn nhân như đã hết sức, vừa rên vừa nói yếu ớt :
Nhìn theo chỗ phát ra giọng nói, thấy trên bìa vực sâu có bàn tay bám vào mỏm đá, tay đã nổi gân xanh, xem chừng đã đuối quá rồi...
Chu Thất Thất nín hơi nói với Hùng Miêu Nhi :
Và nàng cao giọng kêu lên :
Vừa kêu nàng vừa cất chân, nhưng Hùng Miêu Nhi kéo lại :
Chu Thất Thất gắt :
Từ phía đó, tiếng cầu cứu càng lúc lại càng nghe yếu thêm nữa...
Chu Thất Thất giật tay nôn nóng...
Hùng Miêu Nhi nói :
Chu Thất Thất dậm chân :
Hùng Miêu Nhi định cãi nhưng Chu Thất Thất cứ đẩy bừa lên...
Hắn hơi bực :
Vừa nói,Hùng Miêu Nhi vừa đẩy Chu Thất Thất lại sau rồi chạy tới khom mình nắm hai tay người ấy...
Chu Thất Thất kêu hỗ trợ :
Chưa nói hết lời, thình lình hai bàn tay đang cấu vào mỏm đá của nạn nhân vụt lật ngược ra bắt trái vào "uyển mạch" nơi cổ tay Hùng Miêu Nhi theo phép "phân cân cầm nã thủ"...
Trong lúc bất phòng, Hùng Miêu Nhi bị nắm chặt cổ tay và tức khắc toàn thân tê liệt...
Chu Thất Thất nói chưa hết câu thì nghe Hùng Miêu Nhi rú lên một tiếng, cả thân mình bị giật bắn ra ngoài rơi tòm xuống vực sâu thăm thẳm...
Sự đột biến thình lình, Chu Thất Thất điếng hồn. Nàng nghe như nhiều tiếng sét liên tiếp nổ sát bên tai...
Dư âm tiếng rú của Hùng Miêu Nhi còn chưa dứt thì một giọng cười ằng ặc tiếp liền theo và một bóng người phóng vụt lên...
Trời đã về chiều, cảnh vật bắt đầu u ám, nhưng trên núi cao vẫn còn thấy rõ. Chiếc bóng đó là một người ăn vận theo lối thương buôn với chiếc áo rộng thùng thình, với chiếc nón vành mềm cúp xuống mang tai sùm sụp...
Vừa hơi trấn tĩnh, Chu Thất Thất giận dữ thét lên :
Nàng vừa thét vừa lồng lộn lao tới...
Người thương buôn khẽ nhích qua nửa bước và cười thật nhẹ :
Giọng nói rất hiền và cách nói rất là hoà hoãn, nhưng vừa lọt vào tai Chu Thất Thất thì giọng nói ấy y như một mũi dùi nhọn hoắc... Chu Thất Thất phát run lên, mồ hôi nhỏ xuống như hạt đậu...
Tay chân nàng chợt nghe mềm nhũn, nàng run rẩy đứng yên một chỗ...
Người thương buôn cười :
Chu Thất Thất run run :
Lưỡi nàng líu lại, xương quai hàm y như cứng lại không nói ra tiếng...
Người thương buôn cười :
Chu Thất Thất run cầm cập :
Người thương buôn cười thật dịu :
Hắn vừa nói vừa lừ lừ bước tới...
Chu Thất Thất luống cuống thụt lui :
Người ấy lại cười :
Kinh hãi tột độ, Chu Thất Thất lạc giọng :
Người thương buôn vẫn cười :
Đến tiếng sau cùng thì hắn đã đến sát trước mặt Chu Thất Thất :
Chu Thất Thất rú lên :
Sợ quá đâm liều, Chu Thất Thất vung tay đẩy thẳng vào giữa ngực hắn ...
Làm sao mà đánh được, Chu Thất Thất bây giờ y như một người không còn gân cốt, chưa chắc nàng có thể đập chết được một con ruồi...
Người thương buôn tay nắm lấy tay nàng một cách rất nhẹ nhàng, miệng hắn cứ cười :
Chỉ nghe được mấy tiếng Chu Thất Thất hoa mắt, nặng đầu rũ xuống hôn mê...
Gió núi phớt mạnh vào mặt, Chu Thất Thất giật mình tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, thấy mình đang nằm gọn trong lòng người thương buôn, Chu Thất Thất nghe như có một con rắn lạnh bò trong xương sống...
Nàng nói không còn rõ tiếng :
Nàng định dùng sức đẩy ra, nhưng toàn thân nàng bây giờ đây đã mềm nhũn như không còn gân cốt...
Người thương buôn cười :
Đã bị một lần rồi, cũng tên ác quỉ này trong lớp mụ già áo xanh, nàng đã như bị một cơn ác mộng dài khủng khiếp... Bây giờ rõ ràng ác mộng lại kéo về...
Trong óc nàng bây giờ không biết phải dùng danh từ gì để hình dung được sự sợ hãi, kinh hoàng tột độ... Một sự khiếp đảm gấp trăm ngàn lần so với cái chết...
Nàng run giọng :
Người thương buôn cười :
Chu Thất Thất nghiến răng :
Người thương buôn cười khà khà :
Chu Thất Thất nhăm mặt :