Nhìn theo bóng Kim Vô Vọng mất hút trong đêm tối, Chu Thất Thất thẩn thờ một phút rồi nàng vụt kêu lên:
Vừa kêu nàng vừa lao mình qua cửa sổ.
Không còn thấy bóng Kim Vô Vọng đâu...
Nàng quay đầu lại, chạy bay theo hướng Trầm Lãng đi hồi nãy. Nàng chạy như điên. Vừa chạy vừa kêu lạc giọng:
Bốn bề tối bưng bưng...
Trầm Lãng vẫn lặng hơi, ngồi mãi sau gốc cây không động đậy...
Mắt chàng chớp sáng ngời, vẻ mặt vẫn lạnh băng băng, chàng biết kẻ ra mặt trước, nhất định không phải là chàng...
Nhưng ngay lúc đó, tiếng kêu của Chu Thất Thất đã lồng lộng bên tai:
Trầm Lãng tức mình, tặc lưỡi nói khống vào bóng tối:
Tiếng Chu Thất Thất càng lúc càng gần:
Trầm Lãng thở ra đứng dậy đi lại hướng nàng...
Chu Thất Thất tìm chàng thì khó, nhưng chàng tìm nàng thì rất dễ...
Hai người vừa đụng đầu, nàng đã sà vào lòng chàng:
Trầm Lãng hỏi:
Chu Thất Thất vẫn còn hớt hãi:
Trầm Lãng gắt:
Sao ? Hắn làm sao ?
Hắn bắt Bạch Phi Phi rồi.
Trầm Lãng biến sắc:
Chu Thất Thất nói:
Trầm Lãng đẩy nàng ra, quát lớn:
Bị Trầm Lãng xô xiểng niểng ra sau, Chu Thất Thất la lớn liền:
Trầm Lãng tặc lưỡi chạy bay về khách điếm...
Chu Thất Thất chạy theo sau, vừa chạy vừa khóc.
Về đến khách điếm, Trầm Lãng xem qua rồi hỏi:
Chu Thất Thất gật đầu...
Trầm Lãng hỏi:
Chu Thất Thất đáp:
Trầm Lãng dậm chân:
Tuy nói thế, nhưng Trầm Lãng thừa biết rằng về võ công, sự thật Kim Vô Vọng hơn hẳn Kim Bất Hoán, nhưng nếu luận về giảo hoạt thì Kim Bất Hoán lại hơn. Kim Vô Vọng đơn thân độc mã thì thực khó lòng đối phó với Kim Bất Hoán...
Chu Thất Thất nói:
Trầm Lãng chận hỏi:
Chu Thất Thất chỉ bên trái cửa sổ:
Nàng vừa nói một tiếng, thì chợt thấy một bóng người từ hướng đó phi thân vun vút tới...
Nhìn vào thuật khinh công tuy vẫn là một võ lâm cao thủ, nhưng không phải dáng cách của Kim Vô Vọng.
Chu Thất Thất kêu lên:
Từ nãy giờ, chuyện xảy ra làm cho nàng cứ đinh ninh chuyện phong thư là do Kim Bất Hoán sắp đặt, nhưng bây giờ thì lại thấy có người đến, khiến nàng ngơ ngẩn...
Chính Trầm Lãng cũng thấy hơi kỳ...
Còn đang băn khoăn thì bóng người đã tới, thoáng qua cách ăn mặc thì kẻ đó đứng là môn hạ Cái Bang...
Người đó đầu tóc rối bời như ổ quạ, mặc áo chấp vá khắp nơi, tay cầm gậy, lưng đeo túi chỉ có điều không nhận rõ mặt...
Chu Thất Thất nói:
Bởi vì cách ăn mặc của người nầy quả đúng là môn đệ của Cái Bang, so với lối ba trợn của Kim Bất Hoán thì khác xa lắm...
Người môn đệ Cái Bang đến cách cửa sổ chừng năm bước thì dừng lại, hắn vòng tay thốt:
Trầm Lãng hơi ngạc nhiên:
Người môn đệ Cái Bang lại nói:
Chu Thất Thất lại càng ngạc nhiên hơn nữa:
Cả hai người tuy ngoài miệng đáp lời, nhưng trong bụng khá hoang mang, bởi vì hai người chưa từng quen biết với môn đệ Cái Bang, thế sao người này lại biết, mà cách nói lại có vẻ thân mật ?
Thấy bộ điệu hơi lạ của hai người, người môn đệ Cái Bang mỉm cười:
Hắn vừa nói vừa bước lại gần...
Dưới ánh sáng chòi ra cửa sổ, hắn ngước mặt thở dài:
Trầm Lãng và Chu Thất Thất bây giờ mới thấy rõ mặt hắn...
Rõ ràng gương mặt tiều tụy cát bụi, đã làm cho con người trở nên cằn cỗi, nhưng riêng đôi mắt vẫn không mất vẻ hào khí ngày xưa...
Chu Thất Thất kêu lên:
Trầm Lãng cũng kinh dị không kém:
Gã môn đệ Cái Bang cười hỏi:
Thật là chuyện không ai ngờ được. Từ một công tử hào hoa, ăn mặc luôn chải chuốt, một người tôn thờ cái đẹp tuyệt đối, cho dù lâm trận tử sinh, một thế võ công đẹp thì thà chết chứ không chịu đánh, một con người "mỹ thuật chủ nghĩa" như thế, mà bây giờ đầu bù tóc rối, bằng lòng phong cách ăn mày, bằng lòng làm một môn đệ Cái Bang...
Thật không ai ngờ được. Không ai ngờ được "Ngọc Diện Dao Cầm" ngày nay như
thế.
Trầm Lãng mở cửa niềm nở mời vào.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn khêu tỏ, Từ Nhược Ngu quả thật đã thay đổi hẳn. Từ cây gậy "đã cẩu bổng" đến chiếc áo vá đùm vá chụp, thảy thảy bất cứ một món nào trên người hắn cũng đều tượng trưng đầy đủ cho sắc thái của Cái Bang...
Nhìn chiếc túi lốm đốm dấu máu và cánh tay phải mang thương của hắn, Chu Thất Thất hỏi:
Từ Nhược Ngu gật đầu:
Chu Thất Thất nhìn Trầm Lãng, nàng nháy mắt tỏ sự thán phục tài xét đoán của hắn. Trước đây mấy phút, nàng nghĩ rằng Trầm Lãng phen này đoán hố...
Trầm Lãng làm như không thấy gì, cứ nói với Từ Nhược Ngu:
Thật là tế nhị, Trầm Lãng không coi thường Cái Bang, nhưng thường thường người ta hay nói Cái Bang là đám ăn mày... Và vì thế, Trầm Lãng chỉ nói một "đại bang" chứ không nói Cái Bang.
Từ Nhược Ngu mỉm cười:
Thấy trong nụ cười của Từ Nhược Ngu có pha màu ảm đạm. Trầm Lãng vội chuyển sang đề tài khác:
Trầm ngâm một lúc, Từ Nhược Ngu nói:
Trầm Lãng nói:
Từ Nhược Ngu nói:
Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp:
Trầm Lãng cảm động thở dài:
Từ Nhược Ngu cười buồn:
Chu Thất Thất nhìn Trầm Lãng và giọng nàng buồn buồn:
Trầm Lãng lờ đi, chàng không muốn đề cập chuyện buồn nhiều:
Từ Nhược Ngu nói:
Họ Từ cười thật buồn:
Chu Thất Thất hỏi:
Từ Nhược Ngu nói:
Chu Thất Thất cau mặt:
Tránh tia mắt của Chu Thất Thất, Từ Nhược Ngu cúi mặt thở ra:
Trầm Lãng nói:
Quả như thế, sau lưng Từ Nhược Ngu ít nhất cũng đến bảy chiếc túi. Mà túi vải đeo trong mình vốn là vật tượng trưng cấp bậc trong Cái Bang. Túi càng nhiều, cấp bậc càng cao. Từ đệ tử một túi, đến đệ tử bảy túi, phải trải qua một giai đoạn khó khăn lắm.
Thế mà Từ Nhược Ngu mới gia nhập đã thành "Thất Đại đệ tử", đối với Cái Bang qui cũ, thì đây là một ưu đãi phá lệ.
Từ Nhược Ngu lại thở ra:
Và hắn vụt ngẫng mặt cười:
Trầm Lãng hỏi:
Từ Nhược Ngu gật đầu:
Chu Thất Thất nóng nảy:
Chu Thất Thất động tới, là y như Từ Nhược Ngu lại cúi đầu:
Chu Thất Thất hỏi:
Trầm Lãng nói:
Chu Thất Thất nhướng mắt:
Trầm Lãng cười:
Chu Thất Thất lắc đầu:
Trầm Lãng cười:
Chu Thất Thất nói:
Nàng liếc Trầm Lãng rồi vụt nói tránh:
Từ Nhược Ngu nói:
Chu Thất Thất hỏi:
Từ Nhược Ngu nói:
Chu Thất Thất chớp chớp mắt:
Nhưng nàng vụt đập tay xuống ghế, cười nói:
Trầm Lãng có vẻ suy nghĩ:
Từ Nhược Ngu mím miệng thở ra:
được âm mưu đen tối của họ, thì đệ tin rằng số mấy ngàn đệ tử, một cơ nghiệp lớn lao của Cái Bang ắt sẽ đứt đoạn nơi tay của một con người.
Trầm Lãng cau mặt:
Từ Nhược Ngu gật đầu:
Trầm Lãng nghiêm mặt:
Từ Nhược Ngu nói:
Dừng lại một chút như để chọn lời, Từ Nhược Ngu nói tiếp:
Chu Thất Thất nôn nóng:
Từ Nhược Ngu nói:
Chu Thất Thất bật cười:
nói ?
Từ Nhược Ngu biết Chu Thất Thất muốn nói mình kể chuyện dài dòng, hắn mỉm cười nói tiếp:
Chu Thất Thất cười:
Từ Nhược Ngu nói:
Trầm Lãng nhướng mắt:
Từ Nhược Ngu gật đầu:
Chu Thất Thất nói:
Từ Nhược Ngu gật gật đầu:
Câu nói chưa dứt thì Chu Thất Thất đã giục:
Từ Nhược Ngu nói:
Từ Nhược Ngu nói chưa dứt bỗng nghe bên ngoài có tiếng áo khua trong gió...
Tuy khi vào đây Từ Nhược Ngu đã đóng cánh cửa lại, nhưng tiếng động vẫn nghe được rất rõ ràng, chứng tỏ kẻ nào đó phi thân gấp lắm và mau lắm...
Từ Nhược Ngu biến sắc, kêu lên:
Trầm Lãng với tay bóp tắt ngọn đèn và hỏi nhỏ:
Từ Nhược Ngu nói:
Trầm Lãng cau mặt:
Chợt nghe ngoài cửa sổ có giọng trầm trầm:
Giọng nói nặng và rền, bộc lộ nội lực của con người này sung túc lắm...
Trầm Lãng hỏi nhỏ:
Từ Nhược Ngu gật đầu.
Trầm Lãng thấy vấn đề hơi lạ...
Nếu luận về võ công, thì thinh danh của tam lão Cái Bang không qua được Thất Đại cao thủ võ lâm hiện tại, thế sao bằng vào giọng nói xem chừng nội lực Tả Công Long hơn hắn Thiên Pháp đại sư, hơn hẳn bọn Đoạn Hồng Tử, Kiều Ngũ ? Hay là ông ta từ trước đến nay ẩn dấu không chịu lộ ra ? Hay là gần đây ông ta gặp được sự truyền thụ nào may mắn ?
Ngay lúc đó, tiếng bên ngoài lại vang lên:
Chu Thất Thất hỏi nhỏ:
Từ Nhược Ngu thở dài:
Chu Thất Thất nói:
đâu.
Từ Nhược Ngu mỉm cười:
Vù.
Từ Nhược Ngu mới nói đến đó, ánh sáng vụt xé qua cửa sổ, một mũi tên lửa bay vô cắm phập trên giường...
Trầm Lãng cũng phất tay dập tắt ngọn lửa, bên ngoài có giọng trầm trầm: - Từ Nhược Ngu, ta đã nói xong, nếu ngươi không chịu ra... Chu Thất Thất hét lớn:
Nàng nhảy lên đá banh cửa sổ, nhưng tà áo bị một bàn tay giật ngược làm nàng ngã choài trở lại, và Trầm Lãng phóng ra...
Giữa đêm tối chập chờn, trên mặt tuyết đóng xung quanh bãi cỏ, bóng người lớp lớp, có lẽ trên bảy, tám mươi...
Liếc nhìn qua tình thế, Trầm Lãng biết chuyện bí mật mà Từ Nhược Ngu nói đó quan hệ trọng đại lắm, cho nên họ quyết giết để bịt miệng, nếu không, họ không dùng đến một lực lượng như thế.
Trầm Lãng vừa lao ra, thì giữa đám người lố nhố, ánh đuốc bật sáng ra lập tức.
Dưới ánh sáng lập lòe, bảy, tám mươi người tóc tai xù xụ, quần áo chùm khiếu lung tung, sau lưng người nào cũng mang túi lớn rõ ràng đều là hàng cao đệ Cái Bang.
Chính giữa hai cây đuốc lớn, một người da mặt hồng hào, tóc đã hoa râm, ba chòm râu dài uy nghi trong gió...
Quần áo cũng không có gì phân biệt, vóc người cũng trung trung không khác một ai, nhưng ông ta nổi bật giữa đám đông người...
Chỉ vì ông ta tuy đứng không động đậy, nhưng từ gương mặt bộc lộ linh quanh, y như viên ngọc nằm trên đống sạn.
Chỉ liếc qua, Trầm Lãng biết ngay người ấy là ai rồi.
Tia mắt của lão già chầm chập nhìn ngay Trầm Lãng, vẻ mặt ông ta lạnh như tuyết đóng...
Trầm Lãng không dùng lễ, nhưng câu nói vẫn dịu:
Lão già không gật đầu:
Trầm Lãng nói:
Đôi mày rậm của Tả Công Long vụt nhướng lên:
Lời nói nghiêm trang mạch lạc, sắc thái lại đường đường chính chính, từ đầu đến chân không lộ một tý gì gọi là gian trá cả... Căn cứ vào tư thế của ông ta và căn cứ vào hành vi của Từ Nhược Ngu trước kia, nếu là một người khác có thể dễ hoài nghi lắm...
Thoáng một chút trầm ngâm, Trầm Lãng hỏi:
Tả Công Long trầm mặt:
Trầm Lãng mỉm cười:
Vẻ mặt Tả Công Long sắc lại dữ dằn:
Trầm Lãng cười:
Tả Công Long hằn học:
Trầm Lãng chớp chớp mắt, nhưng lại cười khà:
Và chàng qua mặt lại nói lớn:
Câu nói của Trầm Lãng làm cho trong phòng Từ Nhược Ngu giật nẩy mình và Chu Thất Thất phóng ra kinh ngạc:
Trầm Lãng gật đầu:
Chu Thất Thất trố mắt:
Trầm Lãng cười:
Chu Thất Thất nói:
Trầm Lãng ngắt lời:
Và quay qua Tả Công Long, Trầm Lãng vòng tay:
Tả Công Long vụt thét lên:
Trầm Lãng quay lại tạo bộ mặt cực kỳ ngơ ngác:
Tả Công Long hơi khựng lại, nhưng mặt ông ta vẫn hầm hầm:
Trầm Lãng nói:
Tả Công Long gắt lớn:
Trầm Lãng quay mặt lại:
Tả Công Long hừ hừ trong miệng:
Trầm Lãng chận hỏi:
Tả Công Long hơi khựng lại, nhưng cứ nói lướt:
Trầm Lãng gật gù:
Tả Công Long gắt lớn:
Trầm Lãng vụt ngửa mặt cười ha hả, cười ôm bụng, cười sặc muốn té luôn...
Chu Thất Thất và Từ Nhược Ngu ngơ ngác...
Tả Công Long giận dữ:
Trầm Lãng nói:
Tả Công Long trợn mắt:
Trầm Lãng nói:
Trầm Lãng ngưng lại để cười một hơi nữa rồi mới nói tiếp:
Tả Công Long đỏ mặt gằn gằn:
Trầm Lãng nói thật chậm:
Tả Công Long cười nhạt:
Trầm Lãng cười:
Tả Công Long biến sắc:
Nhưng Chu Thất Thất vỗ tay cười át tiếng ông ta:
Từ Nhược Ngu bây giờ mới lướt tới:
Tả Công Long thét lớn:
Hắn hùng hổ vẫy tay, các đệ tử Cái Bang hầu cận nhoáng lên, mấy mươi thanh đao lấp loáng...
Chỉ thấy đao và người hơi di động, lập tức Trầm Lãng, Từ Nhược Ngu và Chu Thất Thất đã bị bao vây vào giữa.
Ngoài vòng vây còn có mười mấy người lưng đeo bao tên, tay cầm cung nỏ hờm hờm, ý chừng chỉ nhóng chờ bọn Trầm Lãng phóng ra thì lập tức tung tên và ám khí.
Thật ra nếu đối diện nhau nơi mặt đất, thì chẳng những Trầm Lãng, mà cả Chu Thất Thất cũng xem chúng chẳng vào đâu, nhưng nếu phải vượt vòng vây, thân hình còn đang lơ lửng mà gặp tên và ám khí thì thật là nguy hiểm.
Bởi vì bằng vào khinh công của bọn Trầm Lãng mà nếu muốn phi thân thoát vây, thì số môn hạ Cái Bang này làm gì mà cản nổi, chỉ có cách bố trí cung tên và ám khí mới có thể chế ngự họ được thôi.
Trong tình cảnh đó, bọn Trầm Lãng không có còn ý nghĩ về đào thoát được nữa. Không có ngõ lui, chỉ còn một con đường tiến tới, trận thế giàn ra cực kỳ hiểm ác.
Nhưng đồng thời, thế trận đó nó còn nguy hiểm cho cả đôi bên.
Bởi vì một khi không còn khứ lộ, thì dù muốn dù không, đối phương cũng sẽ vùng vẫy cho đến khi hết sức, và như thế, kẻ địch cho dù bị hạ, lực lượng bao vây cũng sứt mẻ tơi bời.
Chu Thất Thất thoáng thấy rùng mình, tuy chưa lâm trận nhiều, chưa kinh nghiệm đầy đủ những thủ đoạn hiểm ác, nhưng bằng cách giàn trận đó cũng thấy được sự dữ dằn.
Số mấy mươi tay đao của Cái Bang cước bộ thật đều và thật nhẹ, sự di động của họ nhịp nhàng và chặt chẽ phi thường. Chỉ bằng vào lối khơi mào, đủ để thấy họ toàn là những môn hạ chọn lọc của Cái Bang. Và cũng đủ để nói lên chiến trận sẽ diễn ra khốc liệt.