Hai người vừa nói chuyện vừa cười, và Kim Vô Vọng cảm nghe nội lực mỗi lúc mỗi tăng, thương thế, y như không có... hắn cảm thấy phấn khởi vô cùng.
Nhưng bỗng nhiên, Kim Vô Vọng lại cảm nghe giọng cười của Trầm Lãng lại mỗi lúc một yếu dần.
Kim Vô Vọng giật mình, thì ra bàn tay của Trầm Lãng từ nãy giờ vẫn ấn chặt vào giữa lưng mình, một nguồn chân lực rần rần chuyển động.
À... thì ra Trầm Lãng vẫn âm thầm truyền chân khí, thảo nào vết thương đã sớm hết đau đớn, mà nội lực lại tăng lên.
Chân khí là sinh mạng của người luyện võ, mà một con người như Trầm Lãng, thì nó là một vật quý hơn sanh mạng nữa. Thế mà chàng đã đem vật quý hơn sanh mạng ấy mà trao cho Kim Vô Vọng một cách không tiện tằn, để làm cho Kim Vô Vọng càng mau mạnh và chính bản thân Trầm Lãng thì mỗi lúc một yếu dần.
Kim Vô Vọng tái mặt thét lên:
Trầm Lãng gượng cười:
Và sự thật thì chàng cũng đã đuối rồi, chàng buông tay ra ngồi dựa ngửa vào chiếc bệ thờ.
Tất cả động tịnh của hai người đều lọt vào tai Chu Thất Thất. Nàng hãy còn tưng tức muốn bỏ mặc kệ họ, nhưng nàng không thể.
Bây giờ thì không phải thuần một mặt tình yêu, mà trong đó còn có vấn đề nghĩa
cử.
Không thể được. Nàng không thể mặc kệ họ được. Nàng sẽ không tìm đâu ra được những con người như thế ấy. Nàng phải lo lắng cho họ.
Nàng cầm lấy khúc thịt nướng trên đống lửa và đi lại bên Trầm Lãng.
Khúc thịt nướng ngoài da tuy đã rám cháy, nhưng thịt bên trong còn thật là ngon. Chu Thất Thất ngó Trầm Lãng, nàng cười thật dịu:
Không ngó đến nàng, Trầm Lãng nói giọng lạnh lùng:
Chu Thất Thất nói:
Trầm Lãng vẫn lạnh lùng:
Chu Thất Thất cắn môi:
Trầm Lãng nói mà không ngó:
Chu Thất Thất cố dằn:
Trầm Lãng vẫn cứ bằng một giọng lạnh băng:
Chu Thất Thất mừng ra mặt:
Trầm Lãng nói tỉnh như không:
Chu Thất Thất sững sốt, nước mắt bắt đầu chảy ra, nhưng nàng vẫn cố cười:
Nàng khẽ liếc Kim Vô Vọng, và nàng cắn răng dằn xuống, nàng nói:
Câu nói đó, đúng ra có chết nàng cũng không nói, nhưng nàng phải nói. Nói xong uất ức quá, nàng bật khóc.
Tiếng khóc của nàng thê thiết quá, tiếng khóc tủi cực, tiếng khóc tức tưởi.
Trầm Lãng cuối cùng quay đầu lại nhìn nàng. Nhìn sững vào mặt nàng.
Mặt chàng vẫn lạn băng băng.
Tia mắt chàng làm cho nàng run bần bật. Nàng tức tưởi:
Trầm Lãng cười nhạt:
Chu Thất Thất càng khóc:
Trầm Lãng thét lên:
Chu Thất Thất khóc như mưa bấc:
Trầm Lãng gắt lớn:
Những lời nói của Trầm Lãng như từng ngọn roi quất vào da thịt của nàng. Nàng nghe lỗ tai lùng bùng và cuối cùng ngã choài, ngồi bẹp xuống đất.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị ai mắng một cách dữ dằn, thậm tệ như thế.
Nàng run rẩy tự vấn lương tâm: phải không ? Có phải ta xấu như thế không ? Có phải mình đã làm những việc tệ hại như thế không ?
Nàng ngồi trân trân như kẻ mất hồn, nàng không khóc nữa, nàng không còn tâm trí để nghĩ đến việc tức giận căm hờn nữa.
Trong khoảng khắc bao nhiêu bộ mặt quen thuộc bỗng thoáng qua trước mắt nàng. Hùng Miêu Nhi, Bạch Phi Phi, Phương Thiên Lý, Triển Anh Tòng... Những bộ mặt đó đã từng bị nàng làm khó dễ, đã từng bị nàng làm điêu đứng không có một lý do chính đáng...
Có những người đã mất mặt vì nàng, có những người đau khổ thiếu điều chết vì nàng... Tất cả, có khi vì lòng háo thắng, có khi chỉ vì tự ái, có khi vì lòng ghen ghét... Nói chung, họ chưa làm gì nên tội với nàng cả. Chỉ có nàng hành tội họ mà thôi.
Nàng lau nước mắt và nói bằng một giọng hối hận:
Trầm Lãng nói:
Giọng Chu Thất Thất hơi run:
Trầm Lãng cười gằn:
Chu Thất Thất vụt khóc rống lên:
Trầm Lãng lạnh lùng:
Tôi không làm việc ấy được.
Chu Thất Thất đấm tay xuống đất, gào lên:
Có nhiều người làm những chuyện sai, những chuyện đó còn hơn tôi nhiều nữa, thế tại sao anh lại tha thứ cho họ, tại sao... tại sao anh lại không tha thứ cho tôi ?
Trầm Lãng nói:
Chu Thất Thất vùng vằng đứng dậy, nàng đứng trước mặt Trầm Lãng, nàng nuốt nước mắt, nghiến răng:
Trầm Lãng vẫn một mực lạnh lùng:
Chu Thất Thất trợn trừng đôi mắt:
Trầm Lãng ngồi im lặng.
Chu Thất Thất ngồi bẹp xuống đất khóc rống lên:
Trầm Lãng nhắm mắt lại.
Kim Vô Vọng thì đã nhắm mắt từ lâu.
Không có ngôn ngữ nào có thể nói lên được tình cảnh của Chu Thất Thất trong lúc đó.
Nàng căm hận, nàng tự hận mình, nàng hận Trầm Lãng.
Nàng hận lắm, nhưng nàng không làm sao được...
Thình lình, nàng nhảy dựng lên, y như một kẻ điên, nàng hốt tất cả những vật gì ở chung quanh quăng xuống trước mặt Trầm Lãng... Nàng hốt hết, quăng hết. Nàng không quăng trúng Trầm Lãng mà quăng thành đống trước mặt...
Nàng lồng lộn thét lên:
Và nàng lao mình ra ngoài chạy như điên dại...
Trầm Lãng mở mắt ra nhưng vẫn ngồi bất động như một nhà sư nhập định.
Kim Vô Vọng cũng mở mắt và cũng lặng thinh nhìn Trầm Lãng.
Thật lâu, Trầm Lãng bật cười...
Kim Vô Vọng hỏi:
Trầm Lãng vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười thật buồn. Chàng thì thầm như tự nói với mình:
Kim Vô Vọng lại hỏi:
Trầm Lãng hỏi lại:
Lặng thinh một lúc, Kim Vô Vọng lại hỏi:
Trầm Lãng hỏi lại:
Kim Vô Vọng thở dài:
Trầm Lãng hỏi:
Ngửa mặt nhìn lên trần nhà, Kim Vô Vọng nói:
Và hắn cúi xuống ngó ngay mặt Trầm Lãng, nói tiếp:
Trầm Lãng lim dim đôi mắt một lúc rồi nói chậm rãi:
Kim Vô Vọng khựng một lúc và cuối cùng gật đầu thở dài:
Hai người lại lặng thinh, cả hai người cúi mặt trầm tư. Hình như họ đang suy nghĩ đến mối quan hệ phức tạp vi diệu giữa người đối với con người...
Sau cùng, Trầm Lãng lại nói:
Bây giờ như không còn suy nghĩ gì nữa, Kim Vô Vọng ngẩng mặt nói liền:
Trầm Lãng ngẩng mặt cười buồn:
Kim Vô Vọng hỏi:
Trầm Lãng nói:
Hai người lại lặng thinh.
Đống lửa hừng hừng cháy mạnh. Hơi ấm lan khắc ngôi miếu. Cả hai đều nghe ấm áp, nhưng không biết hơi ấm do đống lửa hay do tình tri kỷ ? Có lẽ là cả hai...
Lại qua một lúc khá lâu nữa, Trầm Lãng nói:
Bất giác, Kim Vô Vọng cũng lặp lại:
Nói lặp lại thì không đúng, vì tuy có trước có sau đôi tiếng, nhưng thật sự ý nghĩ cùng một lượt...
Và họ lại làm thinh, vì họ cùng đã hiểu với nhau câu nói đó: "Dầu sao, cũng nguyện cho nàng sống được bình yên hạnh phúc".
Lời cầu nguyện chân thành đó đã không nghe thấy nữa...
Nàng chạy đã quá xa rồi. Nhưng thật là bao xa thì chính nàng cũng không biết được.
Nhưng vẫn là xa, một khoảng đường nàng đã chạy thật có xa.
Gió lạnh tạt vào mặt nàng rát rạt, tê rần... lần lần nghe đau ran khắp cả, đau như có một bầy kiếnđang bò cắn mặt nàng...
Nước mắt nàng đã khô tự bao giờ, chân nàng nghe như ngàn cân rị xuống.
Nàng chạy quá nhiều rồi. Bây giờ, bản năng sinh tồn tự nhiên của con người sống mạnh, nàng quên tất cả những gì buồn đau, tủi cực, nàng chỉ cần một chén trà nóng, một chiếc giường ấm.
Nhưng trước mắt nàng không có một cái nhà, những điều nàng cần, tự nhiên không có.
À, có kia rồi.
Nhưng không, đó là ngôi nhà mồ.
Ngôi nhà mồ của nhà giàu có, kiến trúc thật lơn, thật đẹp.
Lòng Chu Thất Thất nghe nặng trĩu. Nàng thất vọng. Bất cứ những gì cũng đều thất vọng.
Ngồi co tròn sau tấm mộ bia, bốn phía nhà mồ, chỉ có nơi nầy là tránh gió tốt
nhất.
Nàng cởi giầy, lấy tay bóp bóp mấy ngón chân...
Nhưng nàng vụt ngừng tay lại ngẩn ngơ...
Lúc chạy đi, tất cả những gì nàng cũng không nghĩ đến, bây giờ trăm mối lại giao đầu...
Yêu và hận cùng đến với nàng một lúc. Yêu phát điên mà hận cũng muốn phát điên...
Tại làms ao Trầm Lãng đối với mọi người đều tối, mà đối với nàng lại vô tình như thế ? Nàng hận Trầm Lãng.
Tại làm sao mọi người đối với nàng đều tốt, mà nàng không thèm ngó ngàng đến họ; tại sao Trầm Lãng xử tệ với nàng, mà trái lại nàng không quên hắn được ? Nàng tự hận lấy mình.
Lòng nàng như một cuộn tơ, lòng nàng loạn lên như một cuộn tơ rối...
Nhưng, giòng suy nghĩ rối loạn như tơ vò của nàng bị cắt đứt.
Nàng lắng tai nghe. Một thanh âm gì đó lọt vào tai nàng.
Tiếng nói của người.
Nhưng tiếng nói ấy phát xuất từ dưới nấm mồ.
Rõ ràng, mỗi tiếng cũng đều từ dưới ấy đưa lên.
Trong mộ lại có tiếng người, không lẽ người chết còn nói chuyện ?
Một luồng ớn lạnh chạy lồng trong xương tủy của nàng...
Chu Thất Thất phát run lên.
Nhưng không, chỉ thoáng qua thôi. Nàng lấy lại được bình tĩnh.
Kinh nghiệm giang hồ đã làm cho nàng không như những cô gái tầm thường.
Biết đâu ngôi mộ này không phải là nơi bí mật, biết đâu lại chẳng phải là sào huyệt bí mật của một bang phát nào đó ?
Chu Thất Thất dòm khắp chung quanh để xác định địa thế.
Nàng nghe ngay phía dưới tấm mộ bia, phía dưới chỗ nàng ngồi có tiếng động của bước chân.
Chuyện xung đột vừa rồi với Trầm Lãng làm cho nàng đau buồn rủn chí, nhưng bây giờ chuyện lạ xảy ra làm cho nàng quên hết quá khứ, tinh thần phấn chấn dị thường, nàng nhún chân một cái, thân mình đã bắn vọt ra ngoài hơn một trượng và rơi đúng xuống một go mối um tùm...
Nàng ẩn mình sau gò mối lén dòm trở lại.
Tấm mộ bia nơi chỗ nàng ngồi khi nãy vùng chuyển động xoay trật một bên để lộ một cửa hang... từ trong đó ló ra một cái đầu dòm quanh bốn phía.
Rồi một cái đầu nữa ló ra...
Cuối cùng, hai người đàn ông chui ra khỏi mộ.
Hai người đàn ông mặc áo da dê thong thả đi ra. Người đi đầu lại dòm quanh một lần nữa, nhưng dáng điệu của hắn rõ là một việc làm lấy lệ theo thói quen chứ không phải e dè. Có lẽ nơi này đối với họ an toàn lắm.
Người đi sau vừa ra khỏi là quay đầu lại đẩy tấm mộ bia quay về chỗ cũ, hắn đẩy khối đá khá lớn một cách dễ dàng, chứng tỏ sức lực của hắn không phải tầm thường.
Hai người bước xuống tam cấp, và họ nói chuyện bình thường tỏ ra nơi đây từ trước đến giờ không hề xảy ra điều gì đáng đề phòng cả.
Người kia nói:
Gã Vương lão đại gật gật:
Người kia cười:
Vương lão đại tán thưởng:
Hai người vừa nói vừa cười và đi mỗi lúc một xa. Họ đi mà không hề dòm lại.
Chờ cho họ đi khuất, Chu Thất Thất bò ra. Tự nhiên, nàng đi lại ngôi mộ và đưa tay xô tấm mộ bia.
Tấm mộ bia vừa trịch qua, Chu Thất Thất lại hơi do dự.
Vào nữa không đươc, mà trở ra thì chưa muốn.
Cửa tuy gài chặt, nhưng có kẻ hở, ánh đèn bên trong chiếu một vệt ra ngoài.
Chu Thất Thất lưỡng lự một chút, nàng cắn môi ngồi xuống dòm theo khe hở.
Thấy chính giữa phòng đó, một lò lửa đang hừng hực, bên lò lửa có một cái bàn rượu thịt đang bày đầỵ Kim Bất Hoán và Tả Công Long ngồi nơi đó.
Một cô gái áo hồng, mặt đầy son phấn đang lom khom bỏ củi vào lò, chiếc lưng nho nhỏ cong cong y như con rắn.
Một cô nữa mặc ác màu xanh đang ngồi trong lòng Kim Bất Hoán, mặt cô hồng hồng cười cợt, nhưng ánh mắt lộ một tâm trạng chán nản vô cùng.
Còn Vương Lân Hoa đâu ?
Chu Thất Thất dòm nghiêng vào trong, thấy có một chiếc giường. Vương Lân Hoa đang nằm trên đó.
Gương mặt hắn nhợt nhạt như tờ giấy bạc, đúng như lời Kim Vô Vọng nói, tên ác ma này đã mang thương.
Tả Công Long tay quấn băng vải, dây băng lại treo treo trên cần cổ, thương thế có vẻ nặng.
Riêng Kim Bất Hoán thì có vẻ nhẹ hơn cả, hắn ăn uống như thường lại luôn luôn nựng nịu cô gái ngồi trong lòng, trông dáng sắc cùng quần áo của cô gái thật đáng thương.
Nhưng tại sao Kim Bất Hoán lại sai người tìm thuốc ? Hai gã đàn ông khi nãy nói "Lão phế vật" rõ ràng là ám chỉ hắn chứ còn ai nữa ?
Chu Thất Thất thật không ngờ chạy bậy chạy bạ mà lại gặp được cái chuyện tìm không gặp này.
Trong gian phòng này kẻ đắc ý nhất là Kim Bất Hoán, mà kẻ uể oải nhất lại là Vương Lân Hoa. Kim Bất Hoán ăn uống nói cười luôn miệng, còn Vương Lân Hoa thì y như là mệt thở chẳng ra hơi.
Kim Bất Hoán ăn uống một hồi lại kéo luôn cô gái áo hồng lại sát bên mình, vừa ăn vừa giỡn.
Chẳng những Chu Thất Thất trông thấy phát ghét, mà chính Tả Công Long xem chừng cũng đã xốn mắt không ít.
Tả Công Long lừ lừ đôi mắt:
Kim Bất Hoán cười ha hả:
Hắn kéo Tiểu Linh xuống hun đánh "chụt" lên má nàng.
Tả Công Long nói bằng một giọng lạnh lùng:
Kim Bất Hoán nhướng nhướng mắt:
Tả Công Long cười nhạt:
Kim Bất Hoán cười hì hì:
Tả Công Long xạm mặt làm thinh.
Kim Bất Hoán lại cười lớn:
Cô gái áo xanh cúi mặt:
Kim Bất Hoán trừng mắt:
Tiểu Linh thấy vậy lật đật đứng lên cười lơi lả:
Kim Bất Hoán nạt lớn:
Cứ theo lời nói của Kim Bất Hoán, Tiểu Phương dơ tay dơ chân y như một người điên...
Tiểu Linh cố nhịn cười vỗ tay hát theo...
Kim Bất Hoán vỗ tay cười ha hả.
Tả Công Long cau mày:
Kim Bất Hoán lõ mắt cười lớn:
Câu nói của Kim Bất Hoán làm cho mọi người kinh hãi, kể cả Chu Thất Thất.
Tả Công Long biến sắc, nói gần như không ra tiếng:
Kim Bất Hoán trầm sắc mặt:
Vương Lân Hoa lên tiếng:
Hắn nói một cách tỉnh khô, nhưng sắc mặt đã bắt đầu thay đổi.
Kim Bất Hoán nói:
Tả Công Long vội nói:
Kim Bất Hoán rùn vai:
Tả Công Long tái mặt:
Kim Bất Hoán tỉnh bơ:
Vương Lân Hoa cười nho nhỏ:
Kim Bất Hoán nói:
Câu nói của Kim Bất Hoán nghe thật hết sức tự nhiên, bình thường. Nhưng quả là câu nói long trời lở đất.
Tả Công Long càng tái mặt hơn nữa:
Kim Bất Hoán nhướng nhướng mắt:
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, miệng Kim Bất Hoán chằng ra một nụ cười đanh ác, con mắt còn lại của hắn híp híp làm cho da mặt nhăn nhăn như bộ mặt quỷ nhập tràng...
Giọng nói của Tả Công Long hơi run: