Lúc lão già sang cho Trầm Lãng chén thứ ba thì Hùng Miêu Nhi không còn chịu nổi nữa, hắn lần lần lui trở lại bàn.
Kiều Ngũ nói :
Hùng Miêu Nhi lắc đầu :
Kiều Ngũ cười lớn :
Hùng Miêu Nhi cười lớn :
Mổi người lại cạn luôn một hơi ba chén...
Miệng thì uống rượu nhưng đôi mắt thì luôn luôn liếc về phía Trầm Lãng và lão già, xem chừng họ cũng không có chi bài bác...
Hoa Tứ Cô bĩu môi cười :
Hùng Miêu Nhi cười :
luôn.
Hoa Tứ Cô cũng cười :
Hùng Miêu Nhi chớp chớp mắt :
Hoa Tứ Cô nói :
Hùng Miêu Nhi trố mắt :
Hoa Tứ Cô nói :
Hùng Miêu Nhi lắc đầu :
Kiều Ngũ nói :
Hoa Tứ Cô nói :
Hùng Miêu Nhi và Kiều Ngũ liếc qua thấy Trầm Lãng đã uống chén thứ năm và đang bắt đầu nâng chén thứ sáu.
Hoa Tứ Cô nói :
Hùng Miêu Nhi nói :
Hoa Tứ Cô hỏi :
Hùng Miêu Nhi nói :
Hoa Tứ Cô nói :
Hùng Miêu Nhi nói :
Kiều Ngũ nói :
Hoa Tứ Cô hỏi :
Kiều Ngũ chau mày :
Hùng Miêu Nhi chợt vỗ tay :
Hoa Tứ Cô nói :
Hùng Miêu Nhi ngó chăm bẳm :
Kiều Ngũ nói :
Hùng Miêu Nhi chận nói :
Hoa Tứ Cô nói :
Hùng Miêu Nhi nói :
Kiều Ngũ thất thanh :
Hùng Miêu Nhi cau mặt:
Kiều Ngũ cười :
Hoa Tứ Cô cũng cười :
Hùng Miêu Nhi gật gù :
Kiều Ngũ nói :
Hùng Miêu Nhi gật đầu :
Kiều Ngũ thở ra :
Hùng Miêu Nhi có vẻ trầm ngâm :
Kiều Ngũ gật gật :
Hùng Miêu Nhi mở to đôi mắt :
Kiều Ngũ cau mày :
Cả bọn lại đăm đăm nhìn hai người... uống rượu...
Bây giờ thì cái bình của lão già đã rời khỏi hẳn cái chén của Trầm Lãng. Vẫn với vẻ mặt bình thường, Trầm Lãng ngữa cổ cạn chén và vẫn tươi cười :
Cổn .
Lão già buông chiếc bình xuống gãy làm đôi, nhưng mặt lão vẫn tự nhiên :
Trầm Lãng cười :
Lão già cười :
Nếu nhìn kỷ sẽ thấy lão già nhè nhẹ hít một hơi dài, chầm chậm nhấc chiếc bầu thứ bảy và chầm chậm đưa ra...
Trầm Lãng mỉm cười và cũng chầm chậm đưa ra chén thứ bảy...
Hùng Miêu Nhi cau mày :
Hắn nói chưa dứt chợt thấy Trầm Lãng dùng ngón tay út kẹp lấy cái chén giữa lòng bàn tay, lại dùng ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa nắm lấy cổ bình...
Lão già vừa chớp mắt thì Trầm Lãng đã đoạt lấy cái bình một cách dể dàng...
Mặt lão già vẫn tự nhiên cười hỏi :
Trầm Lãng không đáp, vén rèm cửa sổ ra rồi nghiêng bình trút hết rượu ra ngoài...
Lão già tái mặt :
Trầm Lãng mỉm cười :
Lão già giận dử :
Trầm Lãng mỉm cười, nụ cười bây giờ mới thật là nụ cười "bản chất", chứ không còn khách sáo :
Lão già quắc mắt :
Trầm Lãng vụt chồm mình tới chụp ngay vào lưng áo lão già, lão không né kịp kêu lên :
Lão vừa kêu lên một tiếng thì Trầm Lãng đã rụt tay về, và trong bàn tay chàng đã có thêm một vật : chiếc hộp nhỏ óng ánh màu bích ngọc.
Trừ Hoa Tứ Cô, Kiều Ngũ và Hùng Miêu Nhi ra, tất cả các hào kiệt có mặt trong "Duyệt Tân Lâu" đều nhổm mình lên...
Họ đã thấy và còn đang muốn được xem màn cụp lạc...
Bởi vì chuyện ra tay của Trầm Lãng quả là thình lình, không có gì đáng gọi là... "ra vẻ" theo thông lệ, làm cho họ đến hãi kinh...
Da mặt lão già xạm lại, lão gắng gượng chống chế một câu :
đây .
Trầm Lãng mỉm cười :
Trầm Lãng ngưng nói, lần tay mở chiếc hộp ra, lấy ngón tay út vít lên một chút phấn màu hồng, chàng búng vô chén rượu...
Chén rượu trong xanh vụt biến thành màu sẫm đậm như máu bầm :
Trầm Lãng gật gù :
Lão già hai tay nắm lấy mép bàn thét lớn :
Trầm Lãng cười và nói thật chậm :
Lão già sừng sộ :
Trầm Lãng chận lời :
Trầm Lãng cười gằn và nói tiếp :
Da mặt lão già xạm như tro, lão mím môi cười nhạt :
Trầm Lãng cười :
Lão già đổi sắc :
Trầm Lãng nói thật chậm :
Lão già thét lên một tiếng, râu tóc gần như dựng đứng .
Cả "Duyệt Tân Lâu" gần như nín thở đứng lên...
Hùng Miêu Nhi khẽ rùng vai :
Hoa Tứ Cô nói :
phá .
Hùng Miêu Nhi tự đắc lây :
Lão cụt chân trừng trừng đôi mắt như muốn nó biến thành ngọn đao xuyên qua tim Trầm Lãng, nhưng chỉ một lúc, vẻ mặt lão từ hung dữ cũng lần lần biến ra vẻ hiền hòa...
Trầm Lãng mỉm cười :
Đôi mắt lão già bây giờ đã trở về dáng cũ, trở về cái ti hí của lão, và lão cũng mỉm cười :
Trầm Lãng hỏi :
Lão già nói :
Trầm Lãng vổ tay :
Hàn Linh cũng vỗ tay :
Cả hai cùng vổ tay cười một cách hết sức sảng khoái...
Quần hào tại "Duyệt Tân Lâu" nhìn nhau có vẻ ngạc nhiên.
Kiều Ngũ có hơi suy nghĩ :
Hùng Miêu Nhi nói :
Kiều Ngũ nói :
Hùng Miêu Nhi khoát tay :
Hoa Tứ Cô vụt kêu lên :
Kiều Ngũ giật mình :
Hoa Tứ Cô có vẻ hoảng hốt :
Hùng Miêu Nhi cau mặt :
Hắn nói chưa dứt, chợt nghe Trầm Lãng vụt cười một giọng hơi lạ, và chiếc bàn trước mặt hai người bỗng bắn tung lên...
Từ hai ống quần ở hai chân cụt của lão già vụt tỏa ra những tia lấp loáng...
Không biết bao giờ, hai chân của lão ló ra hai thanh kiếm, mà cặp mắt giang hồ nhìn vào biết ngay đó là hai thanh kiếm được tẩm thuốc kịch độc, ánh sáng của nó lóe lên thật là kỳ dị.
Mặt lão vẫn nói cười như không, nhưng "hai chân kiếm" đã thành hoạt động... Không cần phải mạnh, vì đó là hai thanh kiếm đã tẩm độc chỉ cần xước da chảy máu là kẻ mang thương tích sẽ bị đông máu chết ngay.
Nhưng, dưới bàn lão Hàn Linh ló ra hai chân, thì y như dưới đó Trầm Lãng ló thêm hai đôi mắt nữa, cho nên khi lão vừa hơi khích động là Trầm Lãng đã bắn ra sau hơn ba thước.
Bị vuột chiêu đầu, Hàn Linh đẩy mạnh hai tay, chiếc bàn vừa mới nhóng lên rơi xuống rồi lại bay vù tới trước mặt Trầm Lãng, lão Hàn Linh đứng thẳng lên bằng hai cái chân tháp kiếm, và liên tiếp đá lên theo thế đá liên hoàn...
Bình thường khi đi đứng, Hàn Linh dùng hai thanh kiếm tháp vào chân cụt, y như đi cà khêu, đó là công phu khổ luyện suốt hai mươi năm, và hai thanh kiếm tẩm độc đã thay thế hai chân như nhưng người bình thường...
Thế đá liên hoàn của Hàn Linh tung ra, ánh sáng của hai thanh kiếm lóe lên biến thành những đường vạch ngang vạch dọc màu tím như lân tinh. Tự nhiên đây là thế đá, chiêu thức theo cước bộ, chỉ có điều nó không giống như những thế đá của các môn phái khác, vì thế đá này mang theo những đường gươm. Nhưng nếu nói là kiếm pháp thì cũng không phải, vì nó không giống như những kiếm pháp sử dụng bằng tay.
Quần hào có mặt tại "Duyệt Tân Lâu" há mồm trông sửng sốt, ai cũng ngại cho Trầm Lãng.
Riêng Hùng Miêu Nhi và Kiều Ngũ thì tự nhiên là phải lao mình tới...
Trong lúc đó, bóng của Trầm Lãng luồn theo bóng kiếm chập chờn như hư ảnh, bảy thế "Liên Hoàn Thất Kiếm" của Hàn Linh đều xẻ ngang xẻ dọc giữa khoãng không...
Thình lình, Hàn Linh vụt nghiêng xéo thân mình, cả hai tay tống mạnh vào cửa
sổ...
Khung cửa tróc hẳn ra, và khi Hùng Miêu Nhi và Kiều Ngũ lao mình tới, họ Hàn đã quăng mình qua cửa sổ.
Hùng Miêu Nhi dậm chân :
Lặng im một chút, Trầm Lãng thở dài :
Hùng Miêu Nhi cũng thoáng buồn và khẻ gật đầu :
Kiều Ngũ băn khoăn :
Trầm Lãng cười khỏa lấp :
Kiều Ngũ cười :
Hùng Miêu Nhi nói :
Một chuyện kinh thiên động địa vừa mới xảy ra, thế mà ba người lại cười nói như không, làm cho quần hào động tính hiếu kỳ, họ bu quanh Trầm Lãng...
Thắng Huyền là người thắc mắc hơn ai hết, hắn bước đến trước mặt Trầm Lãng nhìn suốt từ đầu đến chân, mặt hắn nhăn nhăn nhó nhó...
Trầm Lãng hơi lấy làm lạ :
Thắng Huyền nói mau :
Hùng Miêu Nhi bực mình :
Y như không nghe, Thắng Huyền cứ nhìn Trầm Lãng, hắn gật gù nói một mình :
Trầm Lãng cười :
Thắng Huyền chép miệng :
Hùng Miêu Nhi trố mắt :
Thắng Huyền đáp :
Hùng Miêu Nhi hỏi dồn :
Thắng Huyền đáp :
Hắn chợt như thấy bóng dáng một người đẹp thoáng qua trong trí óc, bóng cô cháu gái của "Trầm công tử" lúc nãy, hắn vội nín luôn..
Hùng Miêu Nhi hỏi tới :
Thắng Huyền mĩm cười :
Hùng Miêu Nhi nói :
Thắng Huyền hơi lúng túng :
Hùng Miêu Nhi nổi nóng chụp lấy tay hắn :
Thắng Huyền cười nhạt :
Hùng Miêu Nhi trừng trừng đôi mắt rồi vụt cười ha hả :
Hắn kéo Thắng Huyền lại bàn rót mỗi người ba chén lớn, rồi vừa đưa tay mời vừa ngửa cổ trút luôn một hơi ba chén...
Vốn là con người lịch sự hay kết bạn, trước thái độ vồn vã nhiệt tình của Hùng Miêu Nhi, Thắng Huyền cũng phải đành đáp lễ ngửa cổ uống cạn luôn...
Đã uống khá nhiều từ đầu đến cuối, bây giờ thêm ba chén lớn nữa, mà lại ba chén uống một hơi, làm cho Thắng Huyền quay lại là nghe choáng váng...
Trầm Lãng vịn vai hắn mỉm cười :
Hùng Miêu Nhi cười ha hả :
Bị lây cái ngông của "Mèo Rừng", Thắng Huyền vỗ tay cười lớn :
Nghe giọng lè nhè của hắn, Trầm Lãng bật cười :
Thắng Huyền được trớn càng cười lớn :
Trầm Lãng hỏi :
Thắng Huyền nói :
Trầm Lãng gật đầu :
Thắng Huyền vỗ tay :
Và hắn quay lại vổ vai Hùng Miêu Nhi :
Hùng Miêu Nhi cười khà khà :
Thắng Huyền nói :
Hùng Miêu Nhi nhướng nhướng mắt :
Thắng Huyền dặc dặc tay :
Thắng Huyền đang loay hoay, chợt có một tên tiểu nhị rón rén đi lại, hắn liếc chừng Hùng Miêu Nhi xem chừng có vẻ ngán lắm, và hắn bét bét sang phía Kiều Ngũ, cúi đầu hỏi nhỏ :
Trầm Lãng lên tiếng :
Gã tiểu nhị vòng tay khom mình :
Trầm Lãng còn đang trầm ngâm thì Hùng Miêu Nhi hớt nói :
Thắng Huyền nói :
Trầm Lãng cười nói với tên tiểu nhị :
vậy .
Gã tiểu nhị cố nài :
Trầm Lãng gật đầu :
Gã tiểu nhị lại vòng tay khom mình đi trước dẫn đường...
Hai người đi rồi, Kiều Ngũ nói :
Hùng Miêu Nhi gật gật đầu :
Chu Thất Thất vùng vằng ra khỏi tửu lầu, đi thẳng một hơi về phòng trọ...
Chờ cho hai kiệu phu đem Vương Lân Hoa vô xong, nàng đóng sầm cửa lại, bực bội đi tới đi lui...
Vương Lân Hoa ngồi yên một chỗ nhìn nàng...
Chu Thất Thất đi luôn một hơi sáu, bảy vòng trong phòng, rồi lại rót một ly nước uống. Uống xong nàng quăng chén bể nát.
Vương Lân Hoa nhìn nàng và tủm tỉm cười.
Chu Thất Thất vụt bước lại vỗ mạnh vào mấy huyệt đạo trên mình Vương Lân Hoa, rồi lại quay đi...
Khi quay trở lại, đụng phải chiếc ghế ngồi, nàng vung chân đá chiếc ghế bay tuốt vô góc phòng... Cái đá làm cho chân nàng đau quá, nàng khom mình xuống chà lia lịa, miệng lại xuýt xoa liên hồi...
Vương Lân Hoa ngồi ngó sặc cười...
Chu Thất Thất quay lại sừng sộ :
Vương Lân Hoa nói :
Rồi không dằn được, hắn bật cười ha hả...
Chu Thất Thất trừng mắt :
Nói xong, nàng cũng bật cười.
Nhưng nàng cười thật ngắn. Giọng cười tắt ngay, mặt nàng xạm lại. Nàng nhớ tới Trầm Lãng.
Vương Lân Hoa nói lầm thầm :
Chu Thất Thất quay lại quắc mắt :
Vương Lân Hoa cười hỉ hỉ :
Chu Thất Thất xốc lại vung tay...
Nhưng nàng không đánh.
Nàng cảm thấy hắn nói có lý. Bộ đàn ông chết cả rồi ư ? Tại làm sao nàng xa Trầm Lãng không được ? Tại sao ?
Và nàng dậm chân nói lớn :
Vương Lân Hoa nói :
Chu Thất Thất nói :
Vương Lân Hoa cười :
Chu Thất Thất nhìn sững Vương Lân Hoa. Thật lâu, nàng vụt quay đầu bước đi, thân mình nàng hơi run... lương tâm nàng đang dằn co thật dữ...
Vương Lân Hoa mĩm cười :
Chu Thất Thất quay phắt lại :
Vương Lân Hoa cười :
Chu Thất Thất lúng túng :
Mắt nàng vụt sáng lên :
Vương Lân Hoa gật đầu :
Chu Thất Thất cắn môi gục gật :
Nàng lại đi vòng quanh trong phòng sáu bảy vòng nữa, cuối cùng nàng quay lại nhìn chăm chú vào Vương Lân Hoa, nàng hỏi chậm rãi từng tiếng một :
Vương Lân Hoa cười :
Chu Thất Thất hất hàm :
Vương Lân Hoa nói :
Chu Thất Thất cười :
Vương Lân Hoa cười :